Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sáng sớm.
Vân Thanh Thanh nằm trong ổ chăn ấm áp ở phòng mình, ưm một tiếng ngồi dậy.
Cô vừa mới ngồi lên thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Đau đầu, là cảm giác bình thường khi say rượu.
Nhưng kỳ lạ là cô cảm thấy môi mình cũng rất đau, cô đưa tay lên sờ một chút thì phát hiện ra môi đã bị sứt.
“Môi khô nứt nẻ thường là do thu đông khô hanh. Nhưng mà. . . . . .lưỡi cũng đau là thế nào?”
Ngoài môi ra, cô còn cảm thấy đầu lưỡi đau và tê, ngay cả khi hít thở cũng thấy đau.
Giống như bị chó cắn cả một đêm vậy.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua nhưng chỉ thấy từng đoạn nhỏ nhặt.
“Tiểu hệ thống, tối hôm qua sau khi ta uống say đã xảy ra chuyện gì?” Vân Thanh Thanh ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống: “. . . . . . Tuổi ta còn quá nhỏ, tự động bị cưỡng chế che chắn rồi.”
“Ý ngươi là sao? !” Vân Thanh Thanh khó hiểu hỏi tiếp.
Tiểu hệ thống: quá xấu hổ rồi, không dám nói đâu!
Đúng lúc này, tai cô kêu lên “ù ù”.
Cô sờ lên má, phát hiện toàn bộ khuôn mặt đều nóng một cách kỳ lạ: “Nóng quá, có chuyện gì vậy?”
Tiểu hệ thống: “Đừng hỏi, là do nhiệt độ của máy chủ tăng lên.”
Tiểu hệ thống cố ý không muốn nói sự thật cho cô, Vân Thanh Thanh chỉ cảm thấy khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ, cái hệ thống này không giống bình thường gì cả, chẳng lẽ là tiểu hệ thống bị trục trặc máy móc rồi?
“Ngươi từ từ sửa đi.” Cô nghiến răng ngồi dậy, vén chăn bông lên thì thấy trên đầu giường có một hộp gỗ tử đàn.
Vân Thanh Thanh mở hộp ra, bất ngờ nhận ra bên trong là một cây trâm quen thuộc cô từng không nỡ mua “Đạp tuyết tầm mai” .
Không cần đoán cũng biết, người có thể đặt hộp gỗ trên đầu giường cô, lại có thể mua được cây trâm trị giá năm nghìn lượng – trừ Lục Triệt ra còn có thể là ai.
“Cái tên nam nhân bại gia này.” Nhìn những cánh hoa hồng ngọc sáng lấp lánh trên cây trâm, Vân Thanh Thanh miệng mang theo ý cười, giả vờ đau lòng nói.
(*) bại gia: tiêu sài phung phí
“Đau lòng thì cô cất nó đi, cài ở trên đầu làm gì?” Tiểu hệ thống một bên dùng máy tản nhiệt thổi gió, một bên trào phúng nói.
Vân Thanh Thanh vui vẻ hí hửng xuống giường, ngồi trước gương soi, cài trâm lên tóc mình, thản nhiên cười nói: “Mua cũng đã mua rồi, không cài nó thì rất đáng tiếc. Tuổi hai mươi là tuổi đẹp nhất đời người, ta phải bắt lấy thời gian thanh xuân tươi đẹp này, thỏa sức ăn diện, lưu lại hình ảnh đẹp nhất của ta. . . . . . Ai biết được ngày nào đó ta sẽ chết chứ?”
Nghe cô nói vậy, tiểu hệ thống muốn phun tào vài câu nhưng nó lại không biết nên nói cái gì.
Vân Thanh Thanh nói đúng, nhiệm vụ giả khi hoàn thành nhiệm vụ gặp phải rất nhiều vấn đề, rất dễ xuất hiện tình huống bất thường. Vì vậy, hoàn thành nhiệm vụ xong, “chết” là chuyện thường tình.
Đang khi Vân Thanh Thanh trang điểm thì nha hoàn thông báo Hồng Đường tới.
“Cho nàng ta vào.” Vân Thanh Thanh phân phó nói, cô cũng rất muốn nhìn xem Hồng Đường hiện giờ thế nào .
Một lát sau, Hồng Đường đi vào phòng cô, trên tay còn cầm theo lễ vật.
Hiện giờ, Hồng Đường đã trở thành thiếp thất của An Nam hầu “Hồng di nương”.
Hôm nay, Hồng Đường mặc chiếc áo màu hồng có thêu hoa mẫu đơn, trên tay đeo hai chiếc vòng bạch ngọc, một thân ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhìn giống một tiểu thiếp hơn trước rồi.
“Gần đây nghe nói thân mình thiếu phu nhân không khoẻ, Hồng Đường cố ý chuẩn bị cho người . . . . . .” Hồng Đường cúi đầu, khép nép nói.
Vân Thanh Thanh trực tiếp cắt ngang mấy lời khách sáo của nàng ta, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi tới nơi này có mục đích gì? Nói thẳng đi.”
Nhìn bộ dạng không chút khách khí gì của Vân Thanh Thanh, Hồng Đường cắn cắn môi.
Hồng Đường quả thực là đã từng ghen tị với Vân Thanh Thanh, ghen tị với sắc đẹp của cô, ghen tị vì cô là thiên kim tiểu thư chính thất.
Dưới sự xúi giục của An Nam hầu phu nhân, Hồng Đường chủ động xin đi giết giặc, đối phó với Vân Thanh Thanh và Lục Triệt, nàng ta dùng hết các loại thủ đoạn câu dẫn Lục Triệt, muốn ly gián quan hệ của Vân Thanh Thanh và Lục Triệt.
Tiếc là cuối cùng nàng ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, người đi vào ôn tuyền không phải Lục Triệt, mà là An Nam hầu.
Đêm đó, sau khi An Nam hầu phu nhân biết được nàng ta cùng An Nam hầu ngâm mình ở ôn tuyền, An Nam hầu phu nhân hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, lộ ra răng nanh với nàng ta.
An Nam hầu phu nhân bức nàng ta tự sát, nàng ta ôm chân An Nam hầu, giống như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, cầu hắn cho nàng ta một con đường sống, giúp nàng ta sống tạm bợ đến ngày hôm nay.
Sau khi nàng ta trở thành thiếp thất của An Nam hầu mới biết được trước kia mình sai lầm thế nào.
Mấy ngày gần đây, An Nam hầu phu nhân suốt ngày tìm nàng ta gây phiền toái, thậm chí còn bức ép nàng uống xong một chén thuốc ngừa thai, nàng ta ở hầu phủ không có chỗ để dựa vào, đành phải rưng rưng nước mắt mà uống cho xong.
Bị An Nam hầu phu nhân dồn đến đường cùng, rốt cuộc Hồng Đường cũng hiểu ra một đạo lý: An Nam hầu phu nhân căm ghét tất cả những người đối nghịch với bà ta, làm con dâu như Vân Thanh Thanh không dễ dàng,Lục Triệt từ nhỏ đã phải tìm đường sống trong tay An Nam hầu phu nhân càng không dễ dàng.
Nàng ta rất hối hận về tất cả những gì mình đã làm với Vân Thanh Thanh và Lục Triệt, bao gồm cả những suy nghĩ xấu xa đó.
Hồng Đường dụi dụi khóe mắt nói: “Nô tỳ chỉ muốn nói xin lỗi với thiếu phu nhân.”
“Ngươi không cần xin lỗi ta.” Vân Thanh Thanh nói thẳng ra, “Ngươi chỉ là bị người ta ép mà thôi, cũng không tạo thành thương tổn gì với ta cả, không cần đưa lễ vật cho ta.”
Sau khi nói xong, cô đẩy lễ vật Hồng Đường mang tới về phía trước.
Hồng Đường nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Ta thật sự biết sai rồi. . . . . . Thiếu phu nhân có thể cho ta một cơ hội sửa đổi không?”
“Nơi này của ta không có cơ hội gì cả.” Vân Thanh Thanh rót cho mình một ly trà giải rượu, sau đó liếc nàng ta một cái, “Nhưng mà, nếu ngươi muốn cùng ta hợp tác, ta sẽ nói cho ngươi — không thành vấn đề.”
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, trí thông minh của Hồng Đường không thấp, hơn nữa nàng ta còn từng hầu hạ An Nam hầu phu nhân, nói không chừng sau này có thể cần đến.
Muốn dùng phương thức của nữ nhân để đánh bại An Nam hầu phu nhân, Vân Thanh Thanh cần phải tận dụng hết tất cả nguồn lực mà cô có .
“Thiếu phu nhân. . . . . .” Vẻ mặt Hồng Đường khiếp sợ, không nghĩ tới tính tình Vân Thanh Thanh lại tốt như thế.
Nàng ta đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật.
Nếu toàn bộ An Nam hầu phủ này đều nằm trong tay Vân Thanh Thanh, thì cuộc sống sau này của nàng ta sẽ thế nào?
Hồng Đường không thể tưởng tượng được trong tương lai hầu phủ sẽ thế nào, nhưng nàng ta mơ hồ dự cảm được, hầu phủ vào trong tay Vân Thanh Thanh chắc chắn sẽ phồn vinh hơn hiện tại.
Hồng Đường khó nén được kích động, hận không thể lập tức đưa cho cô giấy chứng nhận nữ chủ nhân hầu phủ tương lai, nàng ta siết chặt nắm tay, nói: “Thiếu phu nhân, hầu phu nhân đã mời cô tổ mẫu và di tổ mẫu đến (*), định liên hợp với họ để đối phó người, sau đó nhét người cho đại thiếu gia.”
(*) bà cô và bà dì
“Ồ? Lại nữa à?” Vân Thanh Thanh nhướng mi, An Nam hầu phu nhân này không thể yên phận được một chút ư, sao lúc nào cũng muốn gả thê thiếp cho Lục Triệt vậy?
“Thiếu phu nhân, lần này khác rồi!” Hồng Đường lo lắng nói, “Cô tổ mẫu và di tổ mẫu đều là trưởng bối, người mà họ mang đến chính là hai vị biểu tiểu thư!”
Hồng Đường lo lắng là có đạo lý, nàng ta và Bích Trì chỉ là nha hoàn thông phòng bình thường, chỉ cần Vân Thanh Thanh không để ý đến mặt mũi của An Nam hầu phu nhân thì tùy thời đều có thể đuổi họ đi.
Mà hai vị biểu tiểu thư thì khác, nếu Vân Thanh Thanh không chịu nhận, đó là không tôn trọng trưởng bối.
“Ta biết rồi.” Vân Thanh Thanh đảo mắt một vòng, đuổi Hồng Đường đi.
Cô biết hai vị biểu tiểu thư này là ai.
Hai vị biểu tiểu thư đều là nữ phụ nổi danh trong nguyên tác, tương lai sẽ là thành viên trong đám hậu cung của Lục Từ.
Buổi chiều, An Nam hầu phu nhân phái người kêu cô qua đó.
Trong Hòa Cư Đường, Vân Thanh Thanh gặp được nhị vị nữ phụ này.
Nhị vị nữ phụ đều có mỹ mạo, một người là tài nữ một bụng kinh thư, một người là hiền thê lương mẫu giỏi nữ công gia chánh, hai người đều là nữ phụ hạng nhất trong nguyên tác.
Đối với hiền thê lương mẫu, Vân Thanh Thanh ghi nhớ sâu sắc nhất, cô nhớ rõ hiền thê lương mẫu này hàng năm đều may y phục, giày, tất cho Lục Từ, ngay cả nội y cũng không tha.
Vân Thanh Thanh lúc này liền cảm thán, nữ tử nội tâm rộng lượng như thế, chỉ trong văn ngựa giống mới có.
Quả nhiên, hiền thê lương mẫu đã xem Vân Thanh Thanh như tỷ tỷ tương lai, tặng ngay một bộ trải giường uyên ương thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm cho cô.
Về phần tài nữ thi sĩ, nàng ta so với hiền thê lương mẫu hàm súc hơn nhiều, khen ngợi Vân Thanh Thanh vài câu, tựa hồ xem Vân Thanh Thanh như tỷ tỷ phòng lớn tương lai.
Nhìn vẻ mặt tự nhiên của hai vị “muội muội”, Vân Thanh Thanh cẩm thấy áp lực rất lớn.
An Nam hầu phu nhân có biết mình đang làm gì hay không, vậy mà lại đưa hậu cung của nhi tử mình cho nhân vật phản diện? !
Vân Thanh Thanh cùng bọn tỷ muội nói chuyện xong, cô tổ mẫu nói với Vân Thanh Thanh: “Triệt nhi tức phụ(*), ngươi vào phủ đã lâu, thế bụng ngươi có động tĩnh gì chưa?”
(*) cách gọi nàng dâu thời xưa
Vân Thanh Thanh sờ sờ bụng hơi phình lên của mình, nghĩ thầm, động tĩnh trong bụng khá lớn, bữa khuya tối qua còn chưa tiêu hóa xong.
Cô đáp lại: “Không có.”
Thấy cô không có nửa phần áy náy, cô tổ mẫu cau mày, giận dữ nói: “Con nối dòng của hầu phủ đơn bạc, vì sao ngươi không chịu thua kém như thế, mấy người trưởng bối chúng ta đều đang chờ bụng ngươi có động tĩnh.”
Những trưởng bối này không những dựa vào bối phận muốn nhét người cho Lục Triệt, còn buộc cho cô cái tội danh không sinh được.
“Chao ôi, cô mẫu ” An Nam hầu phu nhân mấy ngày gần đây gầy đi không ít, gặp cô tổ mẫu bắt đầu công kích, bà ta cũng làm bộ có ý tốt đi khuyên nhủ, “Cô mẫu à, bọn trẻ vừa mới kết hôn không lâu, người kiên nhẫn thêm một chút, có lẽ không lâu sau sẽ có tin tức tốt thôi.”
“Tin tức tốt? Sao ngươi lại nuông chiều con dâu như thế?” Di tổ mẫu chịu ảnh hưởng bởi An Nam hầu phu tẩy não sâu sắc, bà ta nhổ vào Vân Thanh Thanh, “Triệt nhi tức phụ, nhị vị trưởng bối chúng ta hôm nay đưa hai biểu tiểu thư đến, nếu ngươi thật sự có lòng vì hầu phủ, thì hãy mang họ về phòng của Triệt nhi làm thê thiếp đi.”
Hai vị biểu tiểu thư này đều là thứ nữ trong gia tộc, địa vị không cao, vốn dùng để thông gia với nhà khác, lần này An Nam hầu phu nhân đã hứa hẹn với hai vị trưởng lão, đồng thời hai vị trưởng lão cũng muốn quan hệ với hầu phủ lại tiến thêm một bước nên liền đáp ứng ra mặt dùm An Nam hầu phu nhân.
Khóe miệng Vân Thanh Thanh nhếch lên, liếc nhìn hai vị trưởng lão đã lộ ra bộ mặt thật, quăng nồi trên đầu Lục Triệt, chậm rãi nói: “Đa tạ ý tốt của cô tổ mẫu, di tổ mẫu, phu quân tạm thời không có ý định nạp thiếp, thân làm vợ như ta không dám làm chủ.”
“Ngươi còn lấy Triệt nhi ra làm tấm chắn, làm gì có nam nhân nào không muốn nạp thiếp chứ!” Cô tổ mẫu hoàn toàn nổi giận, vỗ bàn, “Ta thấy trong thất xuất(*) ngươi đã chiếm hai điều, không những không có con, còn ghen tuông! Con dâu thế này, giữ lại trong nhà chính là đem lại tai họa!”
(*) Thất xuất là bảy cớ bỏ vợ trong thời phong kiến: không thờ cha mẹ chồng, không con, tà dâm, ghen tuông, mắc bệnh hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp.
An Nam hầu phu nhân nhanh chóng đứng lên, làm bộ lo lắng giảng hòa dùm Vân Thanh Thanh, dậm chân khuyên nhủ, “Con dâu à, cô tổ mẫu và di tổ mẫu ngươi cũng là có ý tốt, hai người họ đều là nghĩ cho hai vợ chồng con, xem đến thân phận trưởng bối của họ, còn không mau mau đáp ứng!”
Nhìn màn diễn kịch vụng về của hai vị trưởng bối và An Nam hầu phu nhân, thân làm người xuyên qua, còn có cái gì mà cô chưa thấy, nội tâm Vân Thanh Thanh không hề có chút gợn sóng, thậm chí thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Vân Thanh Thanh tiếp tục nói: “Thứ cho con dâu không thể đáp ứng, nếu các ngươi không tin, vậy các người tự mình đến hỏi phu quân đi.”
Cô mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được tín nhiệm của Lục Triệt.
Hiện tại cách mạng tình cảm còn chưa thành công, cô tuyệt đối không cho phép người khác phá hủy tình hữu nghị giữa cô và nhân vật phản diện!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vân Thanh Thanh: Hình như ngày hôm qua ta bị chó cắn.
Nhân vật phản diện: Gâu gâu?