Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 17: Thế giới thứ nhất (17)
Beta: Xanh xinh đẹp, TH
Tô Cẩn Hồng ấn điện thoại thật nhanh, chỉ sợ chậm một giây lại bị Cầu Cầu chỉ trích cậu lừa đảo.
Ôi, ngay cả hệ thống cũng trở nên thông minh như vậy, cuộc sống này thật khó khăn.
Cậu đang suy nghĩ thử xem nên lấy lí do gì để hẹn Lâm Miên Miên. Dù sao trước kia cũng chưa từng hẹn một mình cô, bây giờ đột nhiên hẹn cô ấy không lý do thế này dường như có chút hơi kì quái.
Có rồi! Tô Cẩn Hồng cười xấu xa nghĩ: Ha ha ha Lâm Miên Miên nhất định không thể ngờ được.
Cậu nhấp vào QQ hỏi Lâm Miên Miên: “Có ở đó không?”
Lâm Miên Miên trả lời lại trong một giây: “???” Đằng sau còn kèm theo một khuôn mặt hỏi chấm màu đen.
Tô Cẩn Hồng mỉm cười, giữ hình ảnh để lưu nó vào kho biểu tượng cảm xúc.
“Buổi chiều cậu rảnh không?” Tô Cẩn Hồng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng mục đích của mình.
Lâm Miên Miên kinh ngạc, đã lâu rồi không liên lạc với nhau vậy mà đột nhiên hôm nay Tô Cẩn Hồng lại tìm cô? Cô nghĩ nghĩ, dù sao thì buổi chiều cũng không có việc gì nên hỏi xem cậu ta định làm gì.
“Tôi có rảnh, có việc gì vậy?”
“Mời tôi đi ăn cơm đi!”
“???”
Lâm Miên Miên kinh hãi, tại sao lại có nam sinh mở miệng nói ra là yêu cầu nữ sinh mời cậu ta đi ăn cơm vây? Tuy rằng thường ngày Tô Cẩn Hồng da mặt hơi hơi dày nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ!
Tô Cẩn Hồng phấn khích, ha ha ha hiện tại Lâm Miên Miên nhất định rất kinh ngạc, cảm giác thỏa mãn không hiểu sao tràn ngập trong lòng.
Cầu Cầu vẫn đứng ngoài quan sát có chút cạn lời: Nam thẳng đều như vậy sao? Cảm thấy trêu người khác hoặc là làm cho người khác kinh ngạc đều sẽ cảm thấy rất sung sướng???
“Lúc trước không phải cậu luôn nói muốn cảm ơn vì tôi giúp cậu sao? Tôi đã đợi một học kì rồi!!!” Tô Cẩn Hồng tìm trong bảng icon của mình và gửi cho cô một vẻ mặt tủi thân.
Bỗng nhiên Lâm Miên Miên có chút ngượng ngùng, hình như là vậy. Dù sao cô vẫn luôn nói sẽ hậu tạ Tô Cẩn Hồng nhưng hình như chưa bao giờ thực hiện. Thôi thì hôm nay dẫn cậu ta đi chơi vậy!
Lâm Miên Miên khí phách cao ngút gõ chữ: “Không thành vấn đề, ăn cơm hoặc làm gì cũng được, hôm nay tôi bao.”
Tô Cẩn Hồng: “Được, 4h chiều gặp nhau được không? Đi sớm một chút đi? Tôi cần mua một ít đồ.”
“OK.”
Tô Cẩn Hồng đắc ý khoe với Cầu Cầu: “Thấy không? Loại chuyện nhỏ này, dễ ợt.”
Cầu Cầu: “Còn không phải là anh ỷ vào lừa được Lâm Miên Miên sao, có gì mà đắc ý chứ!!
Buổi chiều lúc 3h50, Tô Cẩn Hồng tới chỗ hẹn và ngồi chờ Lâm Miên Miên. Cậu bước vào một cửa hàng đồ uống lạnh bên cạnh, chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời vẫn luôn chú ý Lâm Miên Miên có tới hay không?
Nghe nói hình như con gái đều đến muộn hơn so với thời gian hẹn một chút, không phải là Lâm Miên Miên bốn rưỡi hoặc năm giờ mới tới chứ?
Tô Cẩn Hồng bị cái ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, vội vàng vào QQ nhắn cô: “Cậu đến chưa?”
Lâm Miên Miên đang chơi game mobile, đột nhiên trên màn hình xuất hiện khung chat làm cô bị phân tâm một giây, mà trong chính một giây này cô bị quân địch đuổi theo và bắn phát chết luôn.
Cô mở QQ và nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tranh thủ thời gian đang được hồi sinh trả lời: “Lát nữa tôi đến.” Sau đó lại vội vàng quay về giao diện trò chơi.
Đúng 4h, Tô Cẩn Hồng nhìn thấy một nữ sinh từ xe hơi xuống và cầm ô đi đến điểm hẹn.
Cậu vội vã chạy nhanh ra ngoài, chỉ sợ chậm một giây là bỏ lỡ.
“Lâm Miên Miên.”
Cô vừa mới nghe có người gọi tên mình, giây tiếp theo ô của cô đã có thêm một người.
Lâm Miên Miên: “…”
Tô Cẩn Hồng cúi người dưới ô, rất tự nhiên cầm lấy: “Để tôi cầm cho, cậu lùn quá. Tôi không đứng thẳng được.”
Lâm Miên Miên tức giận đánh cậu ta một cái, làm gì có người nào cầm ô của cô lại còn cười nhạo cô lùn!
Cô cố ý trêu chọc cậu: “Con trai như cậu cũng biết che ô á? Tôi còn tưởng rằng mấy thằng con trai các cậu đều xấu hổ khi che ô chứ.”
“Thì xấu hổ khi che ô nên mới ước có bạn gái, như vậy thì có thể giả bộ là cô ấy che ô mặc dù chính mình che ô.” Tô Cẩn Hồng vẻ mặt đau đớn bày tỏ: “Hôm nay nóng ghê gớm.”
Lâm Miên Miên: “…” Có lẽ Tô Cẩn Hồng là người duy nhất muốn có bạn gái để quang minh chính đại che ô chăng???
Thật tiếc là Tô Cẩn Hồng không biết được suy nghĩ của Lâm Miên Miên. Nếu không cậu nhất định phải sửa lại câu nói của cô: Ai bảo chỉ có mình tôi! Rõ ràng rất nhiều thằng khác cũng đều nghĩ như vậy, cậu tưởng chỉ có con gái mới sợ phơi nắng sao? Trời nóng như vậy, để một con rùa dưới ánh mặt trời, vỏ nó cũng bị phơi đến nứt ra!
Đi được vài phút, Tô Cẩn Hồng đứng dưới mái hiên thu ô lại: “Tới rồi.”
Lâm Miên Miên không còn gì để nói nhìn vào nhà sách Tân Hoa, quả nhiên không nên mong đợi bất cứ điều gì Tô Cẩn Hồng nói! Cô điên rồi mới có thể nghĩ là đi dạo phố!
Tô Cẩn Hồng nhìn Lâm Miên Miên cứ đứng ở cửa nhắc nhở: “Đi vào đi.” Cậu có chút buồn bực nghĩ: Sao lại có cảm giác như Lâm Miên Miên đang tức giận nhỉ?
“Cậu ở trên mạng cũng có thể mua được sách tham khảo rồi, sao còn chạy ra đây mua?”
Tô Cẩn Hồng đi trước, không trả lời vấn đề này, đi thẳng đến khu sách tham khảo cho học sinh cấp ba mới xoay người lại, nghiêm túc nói: “Chọn một quyển sách tham khảo phù hợp với mình đi, nhớ chú ý phương pháp.”
Lâm Miên Miên ngây thơ nhìn Tô Cẩn Hồng đột nhiên đứng đắn, cho rằng cậu ta muốn truyền thụ kinh nghiệm học tập cho cô, cũng chấn chỉnh lại thái độ, vểnh tai lắng nghe.
Tô Cẩn Hồng cầm lấy một quyển sách tham khảo bên cạnh, xoa xoa bìa cuốn sách, nói với vẻ mặt say mê: “Muốn chọn được một quyển sách tham khảo hợp với mình thì phải lựa chọn tỉ mỉ, cậu xem, đây là tôi đang giao tiếp với nó.”
Lâm Miên Miên nhìn vẻ mặt say mê của Tô Cẩn Hồng, tại sao lại cảm thấy tay có chút hơi ngứa.
Cậu mở ra một trang: “Cậu xem! Tôi đây là đang vượt qua ngăn cách và giao tiếp với nó từ trái tim.”
Tô Cẩn Hồng nhìn bộ dạng Lâm Miên Miên giống như sắp đánh mình một trận vội vàng giải thích: “Được rồi, nghiêm túc nào, nếu chọn sách thì phải tự mình nhìn xem, ví dụ như cuốn sách này xem đại khái một chút là biết không hợp với tôi.”
Lâm Miên Miên vốn tưởng rằng cậu ta chỉ đang lừa mình, không nghĩ tới hình như thật sự có phương pháp.
Tô Cẩn Hồng nghiêm trang giải thích: “Tôi xem hai trang này liền biết độ khó của quyển sách này quá thấp, không phù hợp với tôi.”
Lâm Miên Miên: “…” Tuy rằng đã không còn phải học nhưng tưởng tượng mình đã từng bị toán, lí, hóa, sinh chi phối thì lập tức sợ hãi. Cô sai rồi, cô không nên cùng học sinh giỏi đi dạo ở hiệu sách QAQ.
–
Tuần vừa rồi mình bận nên đăng truyện hơi trễ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!