Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai
Chương 12: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (8)
Tô Mộc biết tình hình đi vào trong phòng khách. Cha Bạch là người đầu tiên nhìn thấy cô, ông đang ngồi dựa vài sô pha nhưng lập tức đứng lên, khuôn mặt nghiêm túc kia đầy vui mừng.
“Bộp bộp bộp.” Tiếng vỗ tay vang lên.
“Chúc mừng con trai của ta vào đại học Đế Đô.”
Cha Bạch vỗ tay, những người còn lại cũng chúc mừng, “Chúc mừng cậu chủ vào đại học Đế Đô..”
Người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước bàn dặn dò người hầu bê đồ ăn lên, chính là Lam Duyệt, cũng vỗ tay chúc mừng với vẻ mặt cực kỳ chân thành.
Chỉ là bắt gặp ánh mắt khiêu khích của mẹ Bạch đang ngồi trên sô pha vì chân bị thương, đáy mắt vẫn hiện lên sự tàn nhẫn.
Trong lúc ăn cơm.
Như thường lệ, tất cả con cháu của nhà họ Bạch và mẹ đẻ của những người đó đều tới. Tô Mộc ngồi bên cạnh cha Bạch nhàn nhạt nhìn lướt qua cái bàn dài trước mặt, tổng cộng mười lăm người.
Ngoài cô thì cha Bạch còn có tám đứa con nữa.
Bởi vì Bạch Mạn Tinh là một trong những đối tượng nhiệm vụ, cho nên người cô thấy quen mắt nhất là cô ta, người ngồi bên cạnh cô ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, mảnh mai không xương, chính là mẹ đẻ của Bạch Mạn Tinh.
Mẹ đẻ của cô ta do cơ thể nhiều bệnh, yếu đuối đáng thương nên cha Bạch cũng khá thương tiếc.
Đầu tiên cha Bạch lại phát biểu vài câu khen ngợi về chuyện Tô Mộc vào đại học, sau đó kiêu ngạo nhìn đứa “con trai” của mình.
“Con trai, hôm nay là ngày đầu tiên vào đại học, con có gì muốn nói với mọi người không?”
“Không thưa cha.” Tô Mộc trả lời.
“Được rồi, vậy ăn cơm đi.” Cha Bạch hiền lành gấp cho cô một cái đùi gà rồi nói, “Đây, ăn nhiều vào.”
Mọi người ngồi trên bàn đã quá quen với chuyện này.
Bạch Mạn Tinh cúi đầu ăn cơm, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng. Hôm nay cô ta cũng đi nhập học, nhưng mà người được gọi là cha này chỉ nhớ tới Bạch Cập Bạch Cập Bạch Cập!
“Tinh Nhi, mẹ chúc mừng con vào đại học.” Mẹ Bạch Mạn Tinh gấp cho cô ta một miếng thị rồi nhỏ giọng nói.
Bạch Mạn Tinh nhìn miếng thịt trong bát, sau đó gật gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều vào.”
Cô ta có mẹ…… là đủ rồi.
Bữa tối vẻ ngoài vô cùng hài hòa, ngoài mẹ Bạch cha Bạch và Tô Mộc thì những người còn lại đều lục tục rời đi.
Nửa tiếng sau cha Bạch cũng đi vì có việc.
Mẹ Bạch vừa kéo Tô Mộc lại muốn kể khổ thì cô đã lên tiếng trước: “Con mệt quá.”
“Thằng bé này, đi ngủ sớm đi, sáng mai là ngày khai giảng rồi đấy, à đúng rồi, quân sự học vào mùa đông đúng không, tốt quá, có thể mặc quần áo dày.”
“Vâng, mẹ cũng ngủ sớm đi.”
Tô Mộc trở về phòng, sau khi tắm rửa lại tiếp tục mân mê cái máy tính kia.
Nhưng hôm nay, sau khi tháo ra hết, cô lại đặt từng cái linh kiện xuống mặt đất rồi tìm thước đo.
Cửu Thiên Tuế nhìn mãi cũng không biết cô muốn làm cái gì: 【 Ký chủ, nếu cô nhàn quá, bổn hệ thống kiến nghị cô nên suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ. 】
“Đây là bước đầu tiên để làm nhiệm vụ.” Tô Mộc vừa trả lời vừa lấy bút ghi lại kích cỡ.
【 Vậy sau đó ký chủ muốn làm gì? 】 Cửu Thiên Tuế tò mò, đây là bước đầu tiên? Vì sao nó nhìn không hiểu?
【 Mi muốn mua tin tức à? 】 Tô Mộc nói chuyện với nó nhưng động tác trên tay vẫn không dừng.
Cửu Thiên Tuế ngốc: 【 Hả, nua tin tức gì cơ? 】
Không phải giống như nó nghĩ đấy chứ……
【 Tin tức sau đó tôi sẽ làm thế nào. 】
Cửu Thiên Tuế:……
Đi mẹ cô!
Tức giận tới nỗi bổn hệ thống phải chửi bậy!
【 Hình như ký chủ vẫn chưa hiểu tác dụng của bổn hệ thống thì phải. Bổn hệ thống tới đây để giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ký chủ có thể nói cho bổn hệ thống biết kế hoạch của cô, để bổn hệ thống có thể giúp ký chủ đưa ra ý kiến, từ đó hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn. 】
Được đăng tại webtruyen
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!