Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai
Chương 22: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (18)
Tô Mộc được nghỉ hai ngày, ngoài buổi tối về nhà ăn cơm rồi ngủ thì đều ở lại Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, quy hoạch những kế hoạch tiếp theo.
Ngày thứ hai, sau khi ăn tối xong, cha Bạch gọi cô vào trong thư phòng.
“Cha.”
“Con trai, hai ngày nay con đi được những đâu rồi?” Cha Bạch vẫn nhìn cô bằng ánh mắt từ ái, nhưng trong đó còn mang theo những cảm xúc khác.
Tô Mộc lập tức hiểu ra, cha Bạch đã biết chuyện hai ngày nay cô đi tới Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao.
Là Bạch Mạn Tinh.
Nhưng dựa vào thân phận mà ngày thường không được nói một câu trong căn nhà này của cô ta, thì chắc chắn không phải là cô ta chính miệng nói với ông.
Tô Mộc hơi suy nghĩ.
Đôi mắt không cảm xúc đối diện với đôi mắt khôn khéo vì đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống của cha Bạch.
“Cha, con đang thử gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như cha ngày xưa vậy.”
Cha Bạch hơi ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của Tô Mộc, khuôn mặt lập tức trở nên hớn hở: “Con có cha làm chỗ dựa mà, không cần vất vả như vậy. Chỉ cần con nói cho cha biết con muốn làm gì, cha có thể lập tức chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho con.”
“Cha, con muốn tự thực hiện.” Thái độ của cô rất kiên định, ngay sau đó lại nói, “Nếu có khó khăn, con sẽ không quên phía sau mình còn có cha.”
Có chỗ dựa thì sao lại không cần? Tô Mộc cô lại không ngu. Chỉ là bây giờ, không thể để cha Bạch nhúng tay vào quá nhiều, cô cần phải có thứ chỉ thuộc về bản thân.
“Tốt, rất tốt, quả nhiên là con trai của cha, ha ha ha.” Cha Bạch cực kỳ vui mừng, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, “Con có lý tưởng đã rất rốt rồi, cố gắng lên, cần gì cứ nói với cha.”
Cha Bạch vui vẻ kể lại những chuyện mà lúc trước ông bắt đầu xây dựng sự nghiệp với Tô Mộc, còn có cả những tin tức quan trọng hiện nay nữa.
Tô Mộc lấy được rất nhiều tin tức hữu ích từ trong miệng cha Bạch.
Từ thư phòng đi ra, cô nhìn thấy Lam Duyệt cầm đĩa trái cây đứng ngoài đang giả vờ định gõ cửa.
“Cậu chủ.”
“Ừ.” Ánh mắt Tô Mộc khẽ lướt qua cô ta mà không hề dừng lại rồi tiếp tục bước đi.
Lam Duyệt nhìn bóng người thẳng tắp của cô mà đáy mắt hiện lên một tia u ám. Khi ngước mắt lên, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng: “Lão gia, em cắt cho ông ít trái cây.”
“Vào đi.” Tâm trạng vui vẻ của cha Bạch làm cho bàn tay cầm đĩa trái cây của cô ta hơi run rẩy.
–
Chương trình học tuần thứ hai của đại học cũng khá thoải mái.
Giờ thể dục.
Tô Mộc chọn tennis, Bạch Mạn Tinh cũng chọn tennis, Phác Tiêu lại chọn bóng rổ.
Sân bóng rổ và sân tennis của đại học Đế Đô được nối liền với nhau. Sân tennis còn cao hơn sân bóng rổ nửa mét.
Rất nhiều nữ sinh đều học tennis, vì môn này được nghỉ lâu, trong lúc nghỉ thích chạy tới vòng bảo vệ ngắm đám con trai chơi bóng trên sân bóng rổ.
Trong nhóm sinh viên năm nhất, Tô Mộc được một số nữ sinh ở đây gọi là nam thần bởi ngoại hình và khí chất của cô.
“Không nghĩ tới nam thần cũng chọn tennis, tớ hạnh phúc quá.”
“Tớ muốn cùng đội với nam thần.”
“Thôi đi bà, không nhìn thấy Tần Mộng Trân đang nói chuyện vui vẻ với nam thần à?”
“Đừng mà ~ chẳng lẽ nam thần cũng sẽ quỳ gối trước loại người này á.”
“Đi, bọn mình đi thử xem, mình có nhiều người, ít nhất khí thế cũng phải đè bẹp nó!”
“Đi thử xem……”
Tô Mộc cầm vợt, bên cạnh cô là một nữ sinh dáng người nóng bỏng mặc một bộ váy thể thao ngắn, trông cực kỳ quyến rũ.
Cô ta nói muốn đánh tennis với cô.
“Cũng được.” Đối với cô, đánh cùng ai cũng không quan trọng.
Tần Mộng Trân vui sướng nở nụ cười: “Bạch Cập, cậu thật tốt.”
Đáy mắt lại không nhịn được mà hiện lên vài phần đắc ý. Trước mặt cô ta, dù nam sinh lạnh lùng đến thế nào mà chẳng phải quỳ xuống.
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!