Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 30: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (26)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai


Chương 30: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (26)


Phác Tiêu cách Tô Mộc rất gần, gần đến nỗi chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cô. Hàng mi dài giống như một cây quạt nhỏ nhẹ nhàng vỗ, phảng phất vỗ vào trong đáy lòng anh ta, tạo nên một sự rung động không tên.

“Không cần.” Tô Mộc trả lời, màn hình máy tính trên tay lại chuyển tới trang web chính thức của công ty.

Nhìn số lượng sản phẩm được bán ra trên đó, đáy mắt anh ta nóng lên, tiếp tục nói: “Bạch Cập……”

Sau khi anh ta nói liên miên không dứt xong cũng đúng là lúc tan học, cô vừa cất máy tính vừa nói: “Bạn học Phác, tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa, không cần.”

Nhìn bóng dáng Tô Mộc rời đi mà đáy mắt Phác Tiêu lúc sáng lúc tối.

“Phác Tiêu, anh nói chuyện gì với Bạch Cập thế?” Bạch Mạn Tinh vẫn luôn chú ý tới hai người nên sau khi tan học nhanh chóng đi tới.

“Chuyện của Bạch Cập và công ty khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, cô biết được bao nhiêu?” Anh ta không điều tra được, nhưng người nhà họ Bạch không thể không biết.

Bạch Mạn Tinh sửng sốt: “Bạch Cập và công ty đó có quan hệ gì?”

Cô ta biết loại di động gần đây rất nổi tiếng là sản phẩm của công ty khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, nhưng Bạch Cập và nó có quan hệ gì chứ?

“Cô không biết?” Phác Tiêu kinh ngạc.

“Tôi về nhà hỏi thử xem.” Bạch Mạn Tinh cảm thấy có điều gì đó thoát khỏi sự khống chế, cô ta hoảng hốt rời khỏi trường học.

Cô ta thật sự kinh ngạc khi nghe Lam Duyệt nói, khoa học kỹ thuật Ngôi Sao là sản nghiệp của Bạch Cập, hơn nữa còn không có bất cứ sự giúp đỡ nào từ phía cha Bạch. Nhưng Lam Duyệt nhanh chóng nói tiếp.

“Tuy ngoài miệng nói không giúp đỡ, nhưng ai biết có âm thầm làm gì không. Nếu không, Bạch Cập lấy đâu ra tiền mua thiết bị cho công ty. Bây giờ muốn nghiên cứu ra sản phẩm khoa học kỹ thuật, không có tài chính thì sao có thể hoàn thành được?”

Bạch Mạn Tinh nghĩ nghĩ cũng cảm thấy rất đúng, cô ta lập tức yên tâm. Bạch Cập vẫn là Bạch Cập phải dựa vào nhà họ Bạch, chờ hai người tìm đủ chứng cứ, đến lúc đó, cô ta sẽ thế nào đây?

Bạch Mạn Tinh cũng gửi tin cho Phác Tiêu, nói với anh ta rằng đó là sản nghiệp của nhà họ Bạch, là một công ty cha Bạch đưa cho Bạch Cập chơi mà thôi.

Phác Tiêu nhìn thấy tin tức này, chỉ cảm thấy ánh mắt của Bạch Mạn Tinh quá thiển cận.

Chơi?

Sao có thể!?

Thời đại này, khoa học kỹ thuật chiếm cứ thị trường, bắt được khách hàng là thành công hơn một nửa.

Nếu Bạch Cập chỉ chơi mà có thể chơi đến nước này, vậy khi cô nghiêm túc, sẽ khủng bố đến mức nào?

Anh ta suy nghĩ một lát rồi quyết định tới công ty khoa học kỹ thuật Ngôi Sao.

Chạng vạng, anh ta dẫn theo mấy người cấp dưới tới dưới tòa nhà của công ty khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, nhìn hàng hiên cũ nát kia mà không khỏi nhíu mày rồi mới bước vào.

Lúc đó bốn người Đinh Quảng Bạch cũng đang định đi ăn tối, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh ta và một đám người mặc đồ đen, họ lập tức trở nên cảnh giác.

“Đánh nhau à!?” Đại Hoàng bước tới ngửa đầu hét to.

“Mấy người là nhân viên của khoa học kỹ thuật Ngôi Sao?” Phác Tiêu hỏi rất khách sáo.

“Đúng vậy, có việc gì?” Đinh Quảng Bạch đưa ánh mắt bảo Đại Hoàng tem tém lại rồi bình tĩnh trả lời.

“Chúng tôi là người của tập đoàn tài chính Phác thị, đây là tổng giám đốc, ngài ấy muốn làm một giao dịch với mọi người……” Người mặc đồ đen đừng bên cạnh anh ta giải thích rồi đưa cho mỗi người một bản hợp đồng.

Nhìn tiền lương trong đó, Đinh Quảng Bạch cười cười, khéo đưa đẩy nói: “Tổng giám đốc Phác muốn thuê bọn tôi? Hay là muốn thuê toàn bộ khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, công ty của chúng tôi không chỉ có giá đó đâu.”

“Muốn tôi kí hợp đồng bán thân à, đúng là chướng mắt!” Đại Hoàng xé hợp đồng ngay trước mặt bọn họ.

“Cái gì mà hợp đồng bán thân, ai bảo cậu không học hành đàng hoàng, không tốt nhiệp nổi cấp hai, đây là hợp đồng lao động.” Vũ Trụ tỏ vẻ kinh bỉ.

“Anh có mua kẹo cho tôi không?” Manh Manh ngẩng đầu chờ mong nhìn Phác Tiêu.

Được đăng tại webtruyen

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN