Xuyên nhanh game gặp được anh - chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Xuyên nhanh game gặp được anh


chương 4


Cả khu thử nghiệm này quả thật là rất rộng lớn, Minh Thư cùng người đại diện kia phải dùng xe mà đi. Người đại diện dẫn cô đi từng tổ nhỏ, giới thiệu cho cô người phụ trách của từng tổ.
Sau khi đã đi qua hơn 10 tổ, bắt buộc phải nhớ hơn 20 chục người thì cô được đưa tới phòng chứa máy chủ. Bên trong đã có vài người, có lẽ là những người điều hành game chính. Cô cùng người đại diện bước vào, mọi người trong phòng cũng đứng lên:
– Oa, chào mỹ nữ, tôi là Kỳ Phong, người lo bảo mật của máy chủ.- một người đàn ông khảo 29, 30 khá đẹp trai đi tới chào cô.
– Cậu thật là, thấy mỹ nữ là lại không cầm lòng được. Cô Minh Thư đừng trách nhé.- một người đàn ông khá già dặn, trang phục trên người hơi lôi thôi đi tới- Nhân tiện, tôi là người phụ trách kỹ thuật, lo về các máy móc, Thế Đoàn.
Cuối cùng, còn 3 người nữa bước ra, một cô gái khoảng hơn 20, phụ trách đồ họa, thiết kế nhân vật, hiệu ứng, tên Trang Nhung , một người đàn ông khoảng hơn 20, là Thế Duy phụ trách chơi thử game, kiểm tra lỗi, đánh giá, cuối cùng là Hồng Anh, cô phụ trách thiết kế cốt chuyện và nội dung.
Sau khi nói chuyện cùng họ một hồi cô mới biết, còn một người nữa nhưng chưa xuất hiện, anh ta là Quang Huy, phụ trách viết code, giúp đưa những gia diện, nhân vật kia vào trong game, anh ta hay nhốt mình trong phòng làm việc chỉ khi nào trong tổ có họp thì anh ta mới xuất hiện. Minh Thư đoán có lẽ mình sẽ phải làm việc nhiều với Thế Duy và tên dị trong tổ kia, Quang Huy. Tổ này cũng có tên, Tổ đặc biệt. Sau khi nói chuyện một lúc thì chia tay, ai đi làm việc của người ấy, Minh Thư ở lại phòng máy chủ để xem xét các máy móc ở đó. Lúc cô bước vào cũng chú ý đến những máy móc này, trong nó khá hiện đại, bề ngoài hơi khác mới những máy tóc mà cô sử dụng. Máy chủ là một màn hình máy tính lớn ở giữa phòng, cô bước đến gần nó, màn hình lập tức sáng hơn, nó lập tức phát ra tiếng nói, ”xin chào”
Nó là trí tuệ nhân tạo, cô nghĩ. Cô cũng không bất ngờ lắm, trên thế giới bây giờ cũng đang mới phát triển trí tuệ nhân tạo. Một vài tập đoàn công nghệ trên thế giới cũng tung ra một vài sản phẩm robot ra thị trường nhưng những robot này cũng chỉ có thể làm những công việc đơn giản mà thôi, những việc đòi hỏi trí tuệ cao thì chúng hoàn toàn không làm được. Chắc nó cũng được lập trình để xử lý những công việc đơn giản, cô lại nghĩ.
– Ngươi tên là gì?- cô hỏi
– ROBO-5, còn cô là Minh Thư?- máy chủ lập tức trả lời.
– Ngươi biết ta à?
– Ảnh và toàn bộ thông tin của cô đã nằm trong máy chủ rồi.
– Thì ra là thế. Xem ra ngươi khá thông minh, chắc người tạo ra ngươi cũng khá giỏi đấy.
– Tất nhiên rồi, chủ nhân của tôi là ngươi giỏi nhất vũ trụ.
– Ngươi sùng bái chủ nhân của mình như vậy sao? Chủ nhân ngươi là ai?
– Không nói cho cô biết.
– Cứng đầu quá nhỉ. Dù sao ta cũng chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi không trả lời thì thôi.
Cô quay sang xem xét hai bên, tiện tay cầm lấy một chiếc đồng hồ, trông kiểu dáng khá lạ mắt. Cô giơ lên hỏi máy chủ:
– Đây là gì?
– Đồng hồ.
– Ta hỏi nó có tác dụng gì.
– Tạo trương trình. Dùng nó để viết những chương trình game.
– À. Vậy còn đây?- cô giơ một món khác lên, lần này là một cái kính, trông càng lạ mắt hơn cái đồng hồ kia hơn.
– Kính thực tế ảo. Đeo vào khiến cho thế giới game chân thực hơn.
– Còn cái này.- cô cầm đống dây rợ loằng ngoằng lên.
– Dùng để trói cô đấy.
– Trói ta?
– Ừ!!! Dùng để kết nối với thân thể tay chân cô, cô muốn cử động như nào thì trong game sẽ cử động như thế ấy.
Minh Thư lục lọi hết những món đồ cô nhìn thấy hỏi hệ thống, đến khi hệ thống cảm thấy sắp bị hỏi đến phát điên rồi thì cô mới dừng lại. Hỏi xong những món đồ kia cô liền thấy rất thần kỳ. Nếu có thể khiến người chơi đang chơi game mà cũng giống như không đang chơi game, khiến họ hòa nhập hẳn vào thế giới ấy thì quá tuyệt, ra mắt nhất định sẽ gây cơn sốt. Cô định sử dụng cái đồng hồ kia nhưng không biết làm thế nào liền qua sang hỏi máy chủ:
– Máy chủ, cái này cùng thế nào vậy.
– Nó không dùng được nữa.- máy chủ trả lời.
– Hả? Hỏng rồi sao?
– Không phải, ban đầu còn sử dụng được nhưng giờ cạn năng lượng rồi, tạm thời không dùng được.
– Vậy mấy cái thứ vừa rồi cũng không dùng được nữa luôn sao?
– Kính và đống dây rợ kia còn dùng được, dùng nó kết hợp với cái máy đằng kia sẽ giúp cô tiến vào thế giới ảo.
– À… Mấy thứ khác muốn sử dụng lại thì phải làm như thế nào? Nạp năng lượng cho nó kiểu gì?
– Một loại năng lượng rất đặc biệt nhưng ở đây không có. Khi nào có nó, đống đồ kia sẽ hoạt động được, ta sẽ trở về nhà.
Đây không phải nhà ngươi hay sao? Chẳng phải ngươi sinh ra ở Trái Đất sao? Chẳng phải người của tập đoàn này tạo ra ngươi sao, nếu không tại sao ngươi lại trở thành máy chủ game của tập đoàn này chứ?- cô định hỏi như thế nhưng đúng lúc đó người đại diện gọi cô cùng người trong Tổ đặc biệt đi ăn cơm. Máy chủ lại trở nên im lìm như trước lúc cô tới.
– Cô Minh Thư, ngày mai bắt đầu thử nghiệm rồi. Chúng tôi đã sắp xếp các thiết bị sẵn sàng rồi. Chương trình game sử dụng chương trình thực tế ảo, đây là bản thảo giới thiệu qua những thứ cơ bản vào ngày mai.- người đại diện ăn xong đưa cô về phòng tiện thể đưa cho cô một sấp giấy.
– À, được. Vất vả rồi. -chia tay xong, Minh Thư bước vào phòng. Giở mấy tờ bản thảo kia ra. Trang bị sử dụng rất giống với lời máy chủ nói, chỉ dùng kính và đám dây rợ kia cùng với cái máy giúp đi vào thế giới ảo. Căn bản là không sử dụng những cái khác. Cô xem xong một lần liền gấp lại rồi lên giường đi ngủ.
8h sáng hôm sau, cô đang ở trong phòng thì người đại diện đến đưa cô tới phòng máy chủ. Những thiết bị ở đó được sắp xếp lại một lần, đống dây rợ kia được gắn vào máy sẽ đưa cô vào thế giới ảo kia. Mọi người đang rất bận rộn sắp xếp. Cô tiến lại gần máy chủ nhưng nó rất im lìm, không giống như hôm qua nữa. Sắp xếp xong, mọi người đeo cho cô kính thực tế ảo rồi đưa cô vào trong máy dịch chuyển đến thế giới ảo. Cô bắt đầu cảm nhận được, cô đang thiết lập ngoại hình và thuộc tính nhân vật của mình, quá trình này quá trình chơi game chính là tạo nhân vật. Máy dịch chuyển quét qua cô một lần, trước mắt cô là cơ thể của mình, cô bắt đầu cảm thán: mẹ nóa, thật giống mình quá!!! Có lẽ chương trình game sẽ quét ngoại hình người chơi rồi chuyển thành nhân vật. Vậy thì sẽ càng chân thực rồi. Nhưng mà cơ thể cô bây giờ đang rất…Cô bắt đầu muốn khóc rồi, cơ thể cô trên màn hình chỉ khoác một ít vải đủ che các bộ phận quan trọng, nhìn qua rất là mát mẻ. Cô mở giao diện chọn trang phục ra rồi chọn lấy trang phục màu tím. Thân thể cô lập tức khoác thêm bộ màu tím đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ, sau khi thoát ra phải nói chuyện với cô Trang Nhung kia nghiêm túc mới được”. Sau khi chọn xong ngoại hình cô liền đặt tên: ” Viên Ảnh “- cô bấm xác nhận. Xong tất cả, cơ thể cô chuẩn bị dịch chuyển. Từng luồng điện bao phủ lấy thân thể cô, “chuẩn bị tiến vào 3…2..1..”
Ý thức cô dần mất đi, cùng lúc đó, màn hình máy chủ cũng chuyển đỏ, trên màn hình hiện ra dòng chữ:” Phát hiện virus xâm nhập”
Những máy móc kết nối với máy chủ có một cái đột nhiên nổ tung dẫn đến mấy cái khác cũng phát nổ.
” Khởi động chương trình bảo vệ”- trên màn hình hiện ra mấy dòng chữ, ngay sau đó bên ngoài máy chủ xuất hiện một vòng bảo vệ, máy dịch chuyển cũng xuất hiện tương tự một vòng bảo vệ xung quanh. Cô đã phát hiện có chuyện gì đã xảy ra, ý thức còn chút sót lại muốn gào lên chửi:” Mẹ, virus ngu xuẩn, đến sớm không đến, muôn không đến lại đến đúng lúc đang dịch chuyển là có ý gì hả?”
Cô muốn phản kháng, cô không thể chết như thế được. Thế giới càng ngày càng tối lại, cô hoàn toàn bị mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN