Vệ Lam rất tức giận, cô thầm nghĩ muốn đi tìm Thẩm Ngọc để hỏi anh một chút, nhưng cô lại không thể buông bỏ tư thái và mặt mũi của mình được, làm sao cô có thể đi hỏi một loại chuyện như thế này? Cô chỉ có thể chịu đựng sự không cam lòng và xấu hổ, so với nỗi buồn thì lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô lại càng bị tổn thương nhiều hơn.
Mẹ Vệ nói: “Tin tức của bà mối bên kia truyền đến có ý là Thẩm Ngọc không muốn cưới vợ, nhưng mẹ thấy thì hẳn là không phải như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta còn ghi hận chuyện con đã từng từ chối khiến cho cậu ta bị mất mặt hay sao?”
Vệ Lam: “……”
Thẩm Ngọc là người keo kiệt như vậy à?
Nhưng người cầm quyền thì sẽ khác.
Được tâng bốc nhiều thì cũng sẽ cân nhắc đến lợi hại, việc gì khiến cho người ta mất mặt thì trên mặt cũng sẽ có vẻ hoà hợp êm ắm thôi.
Cô cười nói: “Con cũng không phải là không lấy được chồng, vậy thì tại sao chúng ta lại phải đi hỏi cưới anh ấy? Dù anh ấy muốn cưới nhưng lại không giải tán hậu viện thì con cũng sẽ không gả.
Mẹ, mẹ đừng nhắc tới chuyện này nữa, sau này cũng đừng nói nữa, gần đây con rất bận rộn với công việc, con rất mệt, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Mẹ Vệ cũng chỉ cảm thấy đáng tiếc, không chỉ có bà cảm thấy đáng tiếc mà toàn bộ Vệ gia cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao thì thân phận và địa vị của Thẩm Ngọc cũng không giống với người bình thường, nếu như có thể liên hôn với nhà của anh thì Vệ gia sẽ được nâng cao hơn một bậc.
Nếu Vệ Lam và Thẩm gia có khúc mắc với nhau thì Vệ gia vẫn còn những cô gái khác có thể liên hôn được.
Vệ Lam vừa nghe xong kế hoạch của người nhà thì liền tức giận đến mức trực tiếp dọn ra khỏi nhà, chuyển đến bệnh viện, trong khoảng thời gian ngắn cũng không muốn về nhà.
Diệp Trăn thổi gió bên gối khá tốt, Tây Uyển lại náo nhiệt, Xuân Đào, Như Phong, Liễu Mộng, Thành Anh và mấy người khác đều sôi nổi đến ăn mừng, mỗi người còn mang theo quần áo nhỏ của trẻ con.
Như Phong đắc ý nói: “Thật tốt, kế hoạch của Vệ tiểu thư kia vậy là đã thất bại.”
Liễu Mộng nói: “Đúng vậy, em còn nghĩ rằng đại soái phải thực sự muốn là cô ta nữa cơ, còn muốn giải tán hậu viện, cũng không nhìn lại mình xem có bao nhiêu sức nặng!”
Thành Anh nói: “Vệ tiểu thư kia vừa nhìn là đã biết có tình ý đối với đại soái của chúng ta rồi, vậy mà cô ta lại còn cố tình ra vẻ thanh cao kiêu ngạo, muốn đuổi hết chúng ta đi để độc chiếm đại soái, thật là quá đáng mà!”
Xuân Đào chỉ chú ý đến vấn đề chính: “Tại sao đại soái lại đột nhiên quyết định không kết hôn với Vệ Lam? Diệp Trăn này, hôm trước em đi ra ngoài với đại soái, lúc đó có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Không có, không có chuyện lạ nào cả.”
Xuân Đào nghi hoặc: “Vậy tại sao đại soái lại đột nhiên sửa lại lời nói?”
Thật ra Diệp Trăn rất hiểu, sự lo lắng của cô còn nghiêm trọng hơn cả Xuân Đào, bởi vì Thẩm Ngọc đã cưới Vệ Lam, lão phu nhân rất tin tưởng Vệ Lam, dù sao thì đó cũng là đứa trẻ mà bà đã nhìn nó lớn lên, lại là du học sinh hàng đầu trở về từ nước ngoài, nên bà đã giao lại quyền quản lý gia đình cho cô ta vào năm thứ hai sau khi cưới.
Thẩm Ngọc không giải tán hậu viện theo lời của Vệ Lam, nhưng mà toàn bộ hậu viện đều bị cô ta nắm ở trong lòng bàn tay, cũng như đứa con trai cả của Thẩm gia, người mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất.
Xuân Đào không có con, vì vậy cô ta không có khả năng sẽ làm hại con trai cả của Thẩm Ngọc, người đã được cô ta nuôi nấng; Như Phong thì chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, đối với Thẩm Ngọc cũng là kính sợ nhiều hơn yêu thích, nên cô ta sẽ không xuống tay với đứa nhỏ; Liễu Mộng, Thành Anh thì đã đi theo Thẩm Ngọc được một thời gian dài nên quan hệ vẫn rất tốt, có thể nhìn ra rằng bọn họ không yêu thích cũng không ghen ghét đối với người mà Thẩm Ngọc yêu thích, và bọn họ cũng không có tình yêu gì đối với đối Thẩm Ngọc cả.
Không ai trong bọn họ có con.
Diệp Trăn đã quan sát mấy tháng, tạm thời loại trừ bọn họ ra bên ngoài.
Về phần Vân Nương bị đưa đến trang trại để tu dưỡng, cô ta thích Thẩm Ngọc, cũng là người có tâm ghen ghét nặng nhất, thỉnh thoảng còn bắt nạt kí chủ, có lẽ cô ta cũng có khả năng để ra tay.
Còn có Vệ Lam, người không có vẻ gì là người có lòng dạ rộng lớn trong vài lần tiếp xúc, cô ta có tài học, cũng đủ tự tin và kiêu ngạo, đồng thời cũng không thể chấp nhận được vết nhơ và rất là hiếu thắng.
Tuy nhiên, vì cả hai gia đình đã không còn tác hợp cho Thẩm Ngọc và Vệ Lam kết hôn nữa nên Diệp Trăn cũng không còn cơ hội để gặp lại cô ta, hơn nữa nếu như Thẩm Ngọc đã nói không cưới thì cô cũng không cần phải tốn thời gian ở trên người của cô ta làm gì, bây giờ cô đều học chữ mỗi ngày, đọc sách, thuận tiện giáo dục trước khi sinh cho con trai, chỉ cần chờ đứa trẻ sinh ra là được.
Sau đó, chờ khi cô nhận biết được hai nghìn chữ thì Thẩm Ngọc sẽ thích cô nhiều hơn một chút, nhưng Thẩm đại soái lại không đồng ý và nói rằng cô nên để cho nó yên.
Diệp Trăn tăng lên ba nghìn, bốn nghìn, năm nghìn chữ.
Thẩm đại soái vẫn không đồng ý.
Diệp Trăn không thể hiểu được, đáng thương nói: “Đại soái, năm nghìn chữ còn ít à? Vậy khi được sáu nghìn chữ thì anh nhất định phải thích em nhiều hơn một chút nhé!”
Thẩm đại soái vuốt đầu cô nói: “Được, tôi sẽ giữ tất cả lại cho em, chờ em sinh con ra thì tôi sẽ tính hết lại cho em.”
Diệp Trăn ôm bụng, bụng của cô đã hơn tám tháng, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, tròn vo đáng yêu, Thẩm đại soái vẫn có thể ôm cô ngủ vào ban đêm, sờ bụng cô và nhắc mãi một câu, đừng bao giờ ngu ngốc giống như mẹ của con, sau đó lại ôm cục bụ bẫm tròn vo ở mặt trên rồi đi ngủ.
Bởi vì anh không đến viện khác nữa nên lão phu nhân đã không ít lần tìm anh đến nói chuyện, lúc đầu anh còn nghe một chút, nhưng sau đó cũng cảm thấy chán nản.
Anh có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào mà anh muốn, và bây giờ anh chỉ muốn ngủ với cô gái ngốc nghếch này mà thôi, sau đó anh sẽ ngủ với cô gái ngốc nghếch này, và không ai có thể kiểm soát được anh cả.
Hơn nữa, cô gái ngốc đã quá phụ thuộc vào anh, cô rất ngốc, rất ngốc, không có anh thì cô sẽ ra sao? Lần nào cô cũng ra sức để làm cho anh được cảm thấy sảng khoái, cắn anh thật chặt, cho dù cô có dùng tay thì anh cũng cảm thấy rất thoải mái, mỗi lần đều đặc biệt sung sướng……
Anh chỉ muốn ngủ với cô.
Lão phu nhân lo lắng không chịu được, nhưng nói với Thẩm Ngọc cũng như không, vì vậy bà đành phải đi tìm Diệp Trăn qua để nói chuyện.
“Mẹ biết con đang mang thai, nhưng con không thể một mình độc chiếm đại soái được, mẹ vẫn mong chờ Thẩm gia có thể con cháu đầy đàn.
Con đi nói với đại soái đi, để cho nó ngủ ở viện khác!”
Diệp Trăn cắn môi không đáp.
Lão phu nhân vỗ bàn, nói: “Tại sao con còn không chịu?”
Diệp Trăn vội vàng nói: “Không phải đâu mẹ, con là…… con không dám nói với đại soái.”
Lão phu nhân tức giận: “Bảo con nói thì cứ nói, tại sao lại không dám?”
Diệp Trăn nói: “Đại soái quá uy nghiêm, con không dám nói những lời như vậy với anh ấy, anh ấy đến gặp con thì con phải hầu hạ anh ấy cho thật tốt, sao còn dám bảo anh ấy đi đến viện khác được? Vậy thì không phải là con không hầu hạ đại soái được chu toàn hay sao? Nếu như đại soái tức giận thì con không thể chịu được đâu! Chuyện này con không làm được, là đại soái đã cho con một cuộc sống bình yên như bây giờ, trả lại đứa nhỏ cho con, nên làm sao con có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ?”
Lão phu nhân ngây ngốc, lời này có vẻ đúng mà cũng có vẻ sai?
Diệp Trăn nói: “Mẹ, đại soái là đại soái, còn con chỉ là người phụ nữ của anh ấy, nên con làm sao dám bảo anh ấy nên đến chỗ nào nên đi chỗ nào được? Thật xin lỗi, con chỉ có thể cô phụ sự phó thác của mẹ!”
Cuối cùng khi Diệp Trăn rời đi, lão phu nhân vẫn cảm thấy lời nói của Diệp Trăn rất kỳ quái, bà hỏi người hầu gái bên cạnh, “Diệp Trăn có ý gì?”
Người hầu gái: “…… Mợ sáu sợ uy nghiêm của đại soái, cũng là kính trọng đại soái nên không dám sai bảo ngài ấy ạ.”
Lão phu nhân vẫn cảm thấy không đúng, bà xoa đầu ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng cũng thở dài, “Xuân Đào bọn họ cũng quá không muốn cố gắng hết sức mà, ngay cả một người phụ nữ đang mang thai mà cũng không thể cạnh tranh được, làm cho Ngọc Nhi tình nguyện ở cùng với một người phụ nữ đang mang thai cũng không muốn đi đến phòng của bọn họ, nếu không thì tôi cần gì phải nhọc lòng như vậy!”
Người hầu gái nói: “Vệ gia gửi thiệp mời tới, nói là hẹn ngài đi đánh bài, ngài có muốn chơi để giải sầu hay không?”
Lão phu nhân ừ một tiếng, “Vậy thì đi.”
Bà cũng thích đánh bài bằng hai tay.
Hơn nữa, bởi vì thân phận của Thẩm Ngọc nên nhóm bạn bè đánh bài của bà đều sẽ nhường cho bà hết, đưa tiền cho bà theo một cách khác, nên tự nhiên việc đánh bài sẽ rất là thư thái và vui sướng.
Bên này Diệp Trăn đã trở về Tây Uyển, đôi mày cau lại mãi vẫn chưa giãn ra.
Cô mang thai hơn tám tháng rồi, cũng đã đến lúc phải nghĩ đến bà đỡ, lúc trước cô đã hỏi bác sĩ Hứa, nghe ý của lão phu nhân là muốn cô sinh ở nhà, kiếp trước Diệp Trăn đã sinh một đứa trẻ, cô biết việc sinh con là một việc rất nguy hiểm, ở nhà cũng chỉ có hai bà đỡ, mà bà đỡ còn có khả năng là đã bị thu mua rồi, nên tự nhiên cô sẽ không nghĩ đến bọn họ.
Còn phải để Thẩm Ngọc nói với lão phu nhân, để cho cô đến bệnh viện để sinh nở.
Nhưng trước đó cô phải tìm ra người đứng sau hai bà đỡ cái đã, kiếp trước chính bọn họ đã hại chết ký chủ, nếu kiếp này mà bọn họ vẫn tới thì cô sẽ không để cho bọn họ được sống quá tốt.
Vì vậy, Diệp Trăn không nói với Thẩm Ngọc rằng cô sẽ đến bệnh viện để sinh con.
Diệp Trăn đang suy nghĩ vài chuyện, nhưng Tiểu Cúc lại hiểu lầm là cô còn đang lo lắng không biết lão phu nhân đã nói gì, buổi tối Thẩm Ngọc tan làm về, cô liền nói trước với Thẩm Ngọc: “Đại soái, mợ sáu đóng cửa ở trong phòng nửa ngày rồi, bởi vì lão phu nhân đã bảo mợ ấy khuyên nhủ ngài hãy đến những viện khác.”
Thẩm Ngọc chau mày: “Cô ấy đồng ý rồi?”
Nếu như cô gái ngốc này dám đồng ý thì anh sẽ đánh gãy chân chó của cô trước!
Tiểu Cúc nói: “Không có ạ, mợ ấy cảm thấy mình đã xúc phạm lão phu nhân nên mới không được dễ chịu.”
Thẩm Ngọc cười, rất hài lòng bước vào phòng, cô gái ngốc kia vừa thấy anh về thì ánh mắt liền sáng lên, bĩu môi vươn bàn tay nhỏ ra: “Đại soái!”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ kia, hôn cô gái ngốc của mình trước, hôn đến khi cái miệng nhỏ của cô bị đỏ bừng thì anh mới lên tiếng: “Mẹ nói gì cũng đừng để tâm, về sau mẹ còn nói thì em cứ từ chối như hôm nay, có cái gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bây giờ anh cũng chỉ có thể hôn hôn sờ sờ, muốn sảng khoái thì phải chờ đứa trẻ được sinh ra.
Diệp Trăn gật đầu, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông: “Em thích đại soái đến gặp em.”
Thẩm đại soái đắc ý vỗ đầu cô: “Thích đến mức nào?”
“Thích nhất!”
Anh nhẹ giọng miễn cưỡng nói: “Ừm, nếu như em muốn tôi thích nhất thì tôi sẽ luôn tới gặp em.”
Diệp Trăn dạ một tiếng, kéo tay anh sờ lên bụng cô: “Đại soái, hôm nay Duệ Duệ lại đá em rất nhiều lần, anh sờ xem, có phải là nó rất có khí lực hay không, chờ Duệ Duệ ra đời thì đại soái có thể mang theo nó chạy nhảy khắp nơi rồi!”
Thẩm đại soái không thích nó, con chó này thật là phiền phức, luôn tra tấn mẹ nó không ngừng, bây giờ nó còn tra tấn cả anh.
Anh miễn cưỡng sờ sờ hai tay, “Con ngoan nghe lời, đừng có tra tấn mẹ con nữa.”
Diệp Trăn tức giận liếc anh một cái, người này nói chuyện kiểu gì vậy?
Thẩm đại soái thở dài, không quan trọng, vẫn còn hai tháng nữa, cứ kiên nhẫn đợi thì sẽ qua thôi, chờ khi con chó xuất hiện thì anh sẽ đòi lại hết những gì mà anh và cô gái ngốc nhỏ đã phải chịu đựng.
Sau khi tắm rửa xong, vào lúc Thẩm đại soái ôm cô gái ngốc nhỏ của mình nằm xuống giường, anh lại hôn và sờ cô một lần, lại mắng con chó một lần nữa, thuận tiện thúc giục nó mau ra đây, cứ luôn ở trong bụng của cô gái ngốc nhỏ nhà anh có cảm thấy khó chịu hay không? Đúng rồi, nếu như chỉ số thông minh của nó mà cũng thấp giống như mẹ của nó thì đừng có trách anh đây không khách khí! Anh chỉ có thể chịu được một người ngu ngốc thôi, tuyệt đối sẽ không chịu đựng được hai người!
Diệp Trăn không biết nội tâm phong phú của Thẩm đại soái, đỏ mặt hỏi anh: “Đại soái, em nghe nói là đã tìm được người đỡ đẻ cho em rồi phải không?”
Thẩm Ngọc ừ một tiếng: “Làm sao vậy? Đừng lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho em.”
Diệp Trăn nói: “Em có thể gặp mặt trước hay không? Em sợ đến lúc đó sẽ bị xa lạ, em sẽ không quen.”
Đây là việc nhỏ, Thẩm Ngọc đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Diệp Trăn lại nói: “Trước đây em vẫn luôn đọc sách biết chữ mà đã quên mất một việc quan trọng nhất, đại soái có thể giúp em tìm một số cuốn sách về việc sinh nở của phụ nữ rồi mang đến cho em có được không? Em không có kinh nghiệm nên đọc nhiều thì sẽ tốt hơn.”
Thẩm Ngọc ôm cô, cắn vào tai cô nói được.
Đồ ngốc nhỏ, ngốc là ngốc một chút, nhưng lại rất chăm chỉ.
Ngày hôm sau, Thẩm Ngọc và quản gia đã đi tìm rất nhiều sách mang tới, không chỉ về phương diện sinh sản mà còn có cả phương diện chăm sóc con cái, tất cả đều được đưa đến Tây Uyển.
Diệp Trăn xem, cũng cho Tiểu Cúc xem, không chỉ có Tiểu Cúc mà tất cả mọi người ở Tây Uyển cũng đều xem, nếu như không biết chữ thì hãy để người biết chữ đọc, có thêm nhiều kiến thức về phương diện sinh sản thì cũng sẽ tốt hơn.
Tiểu Cúc vẫn còn là thiếu nữ, cô chỉ nghe nói việc sinh con là nguy hiểm nhưng cô không biết rằng nó lại nguy hiểm khủng khiếp như thế này, sau khi đọc xong cuốn sách, cô đã run bần bật và tỏ vẻ thà rằng đi tu và trở thành một nữ tu còn hơn! Lại hỏi Diệp Trăn: “Mợ sáu, mợ không sợ à?”
Diệp Trăn lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sợ, có thể sinh một đứa con cho đại soái chính là điều hạnh phúc nhất của tôi, dù có kinh khủng như thế nào thì tôi cũng không sợ.”
Tiểu Cúc: “……”
Thật là dại dột.
Ngay cả Tiểu Cúc cũng biết, nếu như Diệp Trăn và đứa trẻ có chuyện gì xảy ra thì lão phu nhân nhất định sẽ chăm sóc cho nó, nhưng đại soái lại nói…… Không biết tại sao nhưng Tiểu Cúc lại cảm thấy đại soái nhất định sẽ bảo vệ cho người vợ thứ sáu ngốc nghếch này.
Nhưng không phải ai cũng thiếu hiểu biết giống như Tiểu Cúc, vậy nên đã có không ít người hầu ở Tây Uyển xúm tụm vào nhau và nói sinh rằng việc sinh con thật là đáng sợ, chẳng hạn như đã có người chết vì sinh con, sinh mấy ngày mấy đêm vẫn không ra cái gì mà một xác hai mạng, cái gì mà băng huyết sau khi sinh……
Bọn họ nói chuyện rất hăng say, ngay cả Thẩm đại soái đã vào từ lúc nào cũng không biết —— Đại Hoàng và Đại Bạch đã có một buổi thân mật thành công, bây giờ bọn chúng cũng đang mang thai những con chó nhỏ, chúng nó đã không còn sủa gâu gâu khi nhìn thấy Thẩm đại soái nữa rồi.
Thẩm đại soái rất tức giận: “Câm miệng hết cho tôi!”
Sắc mặt anh xanh mét, ra lệnh cho quản gia: “Hãy đuổi hết những người không hiểu chuyện này ra khỏi phủ đại soái và tìm vài người hiểu chuyện đến đây.”
Quản gia nhận lệnh, đuổi tất cả những người đang không ngừng xin tha đi.
Thẩm đại soái càng lúc càng tức giận, lửa giận ngập trời: “Có phải bọn họ đều không vừa mắt đồ ngốc nhà tôi hay không, còn dám nói những điều này khi cô ấy gần đến kỳ sinh! Đồ chết tiệt!”
Anh rất ít khi tức giận như thế này khi ở nhà, ngay cả quản gia cũng phải kinh ngạc không thôi.
Diệp Trăn nghe được động tĩnh, cô ôm bụng đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, tròn tròn, vừa vui mừng vừa cao hứng: “Đại soái!”
Nhìn xem, cô gái ngốc của anh tốt như vậy, đều nói người ngốc sẽ có phúc của người ngốc, nên nhất định sẽ không xảy ra mấy chuyện kia!
Diệp Trăn hỏi quản gia thì mới hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, cô kéo Thẩm Ngọc, khẽ mỉm cười nói: “Em biết đại soái lo lắng cho em, nhưng đại soái đã hiểu lầm bọn họ rồi, hôm nay em đọc sách là muốn để cho bọn họ được hiểu biết nhiều hơn về phương diện sinh sản, miễn cho tới ngày đó thì bọn họ lại tay chân vụng về, khả năng là bọn họ cũng nhớ tới kinh nghiệm sinh sản của những người đi trước, chứ bọn họ cũng không có ý xấu với em đâu.”
Cho dù như thế thì Thẩm Ngọc vẫn canh cánh ở trong lòng như cũ.
Diệp Trăn ôm cánh tay của anh lắc lắc: “Đại soái, anh đừng tức giận, cho bọn họ trở về đi!”
Anh hừ một tiếng, ôm cô gái ngốc nhỏ lên giường đi ngủ, sau đó ngủ thiếp đi với đôi mắt mở trừng trừng gần như cả đêm.
Giấc ngủ của anh vẫn luôn luôn rất tốt, mất ngủ gần như là không có, trước đây anh không ngủ là do anh còn đang làm gì đó.
Nhưng bây giờ anh đang vuốt ve con chó này nên vẫn chưa ngủ được, con chó này thật sự quá phiền phức, bây giờ anh rất rất không thích nó, mong chờ nó ra rồi lại mong chờ nó đừng ra, thật là phiền phức.
Diệp Trăn tỉnh dậy lúc nửa đêm tỉnh, phát hiện Thẩm Ngọc vẫn chưa ngủ, vẫn còn đang vuốt bụng của cô, thỉnh thoảng còn hôn lên tai cô.
Cô trở mình, “Đại soái?”
Thẩm Ngọc ừ một tiếng, “Sao vậy? Chân bị chuột rút? Hay là đói bụng?”
Diệp Trăn nói: “Không có.
Đại soái, tại sao anh không ngủ?”
“Đồ ngốc, là do em đã đánh thức tôi.”
“……”
Bàn tay cô chống ở trên ngực người đàn ông trượt xuống dưới nắm lấy, đột nhiên anh hít vào một hơi.
Diệp Trăn nói: “Em thích đại soái ở cùng với em.”
Không đi tìm người khác.
Anh xuất thần, hôn lên môi cô, thầm nói anh cũng thích phun cho cô gái ngốc nhỏ của mình.
Nhưng anh vẫn rất lo lắng, một bên sảng khoái một bên lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, anh tự mình đến gặp bác sĩ Hứa để hỏi về chuyện sinh sản, trước kia anh chưa bao giờ phải lo lắng điều gì, anh đã tạo điều kiện tốt nhất để cho cô gái ngốc sinh con, anh hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì, kết quả là khi vừa nghe phụ nữ sinh con sẽ kinh khủng như vậy, tùy thời đều có thể mất mạng!
Mẹ nó, con chó này đến là để đòi nợ mà!
Mà bên kia, cuối cùng hai bà đỡ cũng đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Trăn.
Trong trí nhớ của ký chủ có diện mạo của bọn họ, Diệp Trăn vừa nhìn, chuẩn xác..