Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 55: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (55)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: LoBe
Cố Nặc nhăn mày, chỉ trong cái chớp mắt, đôi mắt âm u liền trở nên ôn nhu. Anh nằm lại xuống giường, buông xuống hàng lông mi xinh đẹp như cánh bướm, giả vờ bản thân vẫn đang ngủ.
Cô ấy xấu hổ chạy trốn, hiện tại hối hận nên trở về. Cố Nặc cảm thấy bản thân nên làm như như không biết chuyện này đi. Không thì cô sẽ ngượng ngùng đấy.
Lật Manh lôi lôi kéo kéo nữ chủ vội vàng chạy vào phòng. Mễ Lệ ngậm thuốc lá, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tiểu gia hỏa, thuốc đó không có vấn đề gì cả, sẽ không chết người đâu. Mà có thì cũng phải trách tên đó là phế vật.”
Lật Manh vất vả lắm mới mang nữ chủ tới đây. Sau đó cô chỉ cần phải lừa nam chủ nữa thôi. Cô cười với Mễ Lệ một cái, lộ ra lúm đồng tiền
“Xem cái này đi, một lúc thôi.”
Mễ Lệ cảm thấy bản thân bị mũi tên đáng yêu bắn trúng rồi. A~
Tại sao ở tận thế lại có một tiểu gia hỏa đáng yêu như này chứ? Rất muốn mang về cất đi. Nhưng chỉ cần nhớ tới nam nhân bên cạnh Lật Manh, hic, không dễ chọc.
Lật Manh đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Nặc đang ngủ liền thở ra một hơi. Cô đẩy nữ chủ vào trong phòng. Sau đó Lật Manh nhảy ra sau vài bước đứng ở cửa phòng, nói với Mễ Lệ:
“Cô xem xem anh ấy đã chết chưa.”
Mễ Lệ nhìn thoáng qua giường, ai da, vô cùng kịch liệt. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nhìn thấy nữ chủ tiến lại phía giường, Lật Manh không nhịn được cảm thấy ngột ngạt, nhân sinh thật bi thảm… Hừm, trừ bỏ việc chết ra thì cũng không thảm lắm.
Nước mắt không rơi, ngay cả cảm xúc bi thương cũng không thể xuất hiện. Đôi mắt ba phần thống khổ, bảy phần thê lương mà tiểu thuyết miêu tả, làm sao để diễn đây?
Photoshop? Hay ghép hình?
Lật Manh nhìn thấy thiếu niên khẽ cựa mình, có lẽ sắp tỉnh dậy. Sắp không còn kịp rồi. Cô nắm chặt nắm tay, liều mạng.
“Cố Nặc.”
Cô khàn giọng:
“Sao anh có thể tìm phụ nữ sau lưng tôi?”
Mễ Lệ dừng bước, ánh mắt luôn bình tĩnh có chút quỷ dị. Thiếu niên đang ngủ trên giường bỗng nghiêng người, quấn chăn vào người, đầu tóc rối loạn ngồi dậy.
Đôi mắt mông lung, ngây thơ giống như mới vừa ngủ dậy. Đuôi mắt có chút phiếm hồng, đây là dấu vết của trận kích tình đêm qua. Đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Cố Nặc chậm rãi ngẩng đầu, có chút kì quái nhìn Mễ Lệ, sau đó anh nhìn về phía Lật Manh.
Lật Manh khoa trương chống tay vào khung cửa, tay còn lại chống eo, trừng mắt. Cô nghiến răng nghiến lợi, cố gắng lộ ra tức giận:
“Hai người vậy mà có thể lên giường với nhau. Cố Nặc anh là người có bạn gái rồi đấy, đồ tra nam.”
Mễ Lệ + Cố Nặc: “…”
Chúng tôi cái gì cũng không nói, sẽ im lặng để cô diễn kịch.
Lật Manh cảm thấy không khí chút lạnh buốt, cô cũng không rảnh xem xét lại diễn xuất của mình có cỡ nào kém cỏi. Miễn cưỡng lắm mới rớt được một giọt nước mắt, Lật Manh che mặt:
“Các người là đôi cẩu nam nữ. Ta chỉ một ngày không có ở đây, hai người vậy mà có thể lén lút qua lại, còn lên giường. Hai người không phải người nữa rồi, tôi nguyền rủa hai người sống không bằng cầm thú.”
Nói xong, Lật Manh buông tay, trong mắt chỉ còn lại phẫn nộ cùng căm giận. Cô nhạt nhẽo cười lạnh:
“Hai người nhớ cho kỹ, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ các người.”
Cố Nặc trúng thuốc, ngủ như chết, chắc là sẽ không nhớ rõ chuyện đêm qua đâu. Nữ chủ khẳng định nhất kiến chung tình với nam chủ, nên khi bị vu oan giá họa như này cũng sẽ ợm ờ không từ chối.
Cho nên Lật Manh chỉ cần khiến Cố Nặc nghĩ rằng anh ngủ với nữ chủ. Mà cô cũng sẽ biểu lộ ra vẻ mặt của nữ phụ ác độc. Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, vừa giữ được thiết lập nhân vật. Lật Manh cảm thấy não mình không hổ là trợ lý của nhà khoa học nổi tiếng. Quá hoàn hảo.
Lật Manh duy trì bộ dáng bi thảm, sau đó xoay người chạy đi, vừa chạy vừa khóc.
“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người nữa. Hai người lừa dối tôi, tôi hận các người.”
Lời thoại cũng hoàn hảo. Vừa nghe là thấy đúng nữ phụ ác độc 100% đây rồi.
Đến khi Lật Manh đã chạy đi, Mễ Lệ mới đưa điếu thuốc lên miệng, chậm rãi thở ra một hơi:
“Các người đang chơi trò đóng kịch sao?”
Xảy ra đột ngột, khiến người khác không kịp phản ứng. Biểu tình Cố Nặc vô cùng bình tĩnh, anh nhìn ra cửa trên mặt có thêm tia bất đắc dĩ.
“Tiểu Manh thích thì tốt rồi.”
Trong giọng nói lạnh lùng, lười biếng của thiếu niên có chút thâm tình nhẹ nhàng phảng phất… Mễ Lệ lại ngoài ý muốn:
“Anh quá dung túng cô ấy rồi. Đã tận thế rồi, đừng sủng người ta thành tiểu hài tử không hiểu chuyện, tốn thời gian chơi mấy trò vô bổ này.”
Cố Nặc kíp mắt, đôi mắt đen lạnh lùng không chút dao động, bình tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả người mạnh mẽ như Mễ Lệ cũng không nhịn được lạnh sống lưng.
Sau đó cô thấy thiếu niên hình như nhớ tới cái gì, ánh sáng dần dần bao phủ đôi mắt lạnh đáng sợ.
Thanh âm trầm thấp nhưng hàm chứa ý cười của thiếu niên xinh đẹp như kì lạ vang lên:
“Tôi cứ sủng cô ấy. Tận thế mới tốt, đến khi cô ấy trốn khỏi tôi… Cô ấy sẽ biết…”.
“Ở tận thế này, chỉ có mình tôi yêu cô ấy.”
Yêu tới nổi, dùng quần áo tốt nhất, ăn mỹ vị, ở căn cứ xa hoa thoải mái nhất. Tận thế này, chỉ mình anh nguyện ý sủng cô. Có như vậy thì Tiểu Manh mới không bao giờ rời khỏi anh.
____
Còn 1 chương nữa là hết bão nha. Tối đăng nốt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!