Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 6: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (6)
Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit + Beta: LoBe
___
Lật Manh thấy anh muốn sống muốn chết nên không nhịn được mà đáp ứng, dù gì hôn cũng không phải việc gì quá khó khăn. Chỉ là sợ hôn lâu quá sẽ có nhiều vi khuẩn, dễ sinh bệnh mà thôi. Cô tự điều chế thuốc, dùng để tiêu độc khoang miệng của mình cùng Cố Nặc, đại khái khi hôn sẽ không phải lo lắng nữa.
Lại không ngờ rằng việc tiếp xúc như này khiến cô không khống chế được mà mặt đỏ tim đập nhanh. Cố Nặc thấy làn da mỏng của cô đều đỏ rực lên mới vừa lòng híp mắt.
Anh buông áo gió, không nhanh không chậm vươn ngón tay thon dài kiên nhẫn mà vuốt đầu ngón tay phấn nộn của cô. Chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng đan giữa các khe hở của ngón tay. Mười ngón đan xen, nhẹ nhàng nắm lại. Đây giống như một tư thế giam cầm vậy nhưng lại tràn đầy ôn nhu.
Rất nhanh, căn cứ hiện lên trước mắt. Tường cao vút, được xây dựng kiên cố. Bên trong căn cứ là những người thuộc một trong bốn căn cứ lớn nhất bấy giờ, căn cứ của Cố gia. Bởi vì đây là căn cứ được thành lập sớm nhất, nên dân cư cũng đông đúc nhất. Mặc dù diện tích không lớn bằng các căn cứ khác, nhưng các loại thiết bị, cơ sở vật chất đều là tiên tiến nhất. Số lượng dị năng giả cũng nhiều nhất.
Tất cả những thành tựu đó không thể không nhắc tới Cố Nặc, một mình anh từ lúc tận thế tiến đến đã tự tay xây dựng kế hoạch phát triển. Sau đó cường ngạnh quyết đoán đưa ra các phương án giải quyết, thu mua số lượng lớn vật tư, thành lập căn cứ.
Lúc ấy nhân tâm hoảng sợ, ai bình tĩnh trước thì người đó thắng. Mà từ đầu tới cuối, Cố Nặc không có điểm nào tỏ ra hoảng sợ, lo lắng cả.
Lật Manh nhớ tới tang thi đầu tiên mà bọn cô gặp là một bảo tiêu. Đột nhiên bảo tiêu bị dị biến dữ tợn kêu gào, mở rộng khuôn miệng hôi thối, chạy tới công kích Cố Nặc.
Không đợi Lật Manh phản ứng, Cố Nặc đã bình tĩnh cầm dao đâm liên tiếp ba nhát. Mà ba nhát dao ấy chúng ngay đầu, tim, cẳng chân. Trong vài giây đôi mặt, tang thi cứ như vậy GO DIE.
Lật Manh cảm thấy chính mình quả thực rất ngốc, không có khả năng phản ứng tốt như vậy. Nghĩ đến chính mình phải đẩy một nhân vật tàn nhẫn như vậy và đám tang thi, quả thực là áp lực chuẩn cmnr.
Lật Manh khẽ liếc mắt nhìn Cố Nặc, thiếu niên không để tâm cúi đầu, tóc mái đen tán loạn trên vầng trán. Anh hạ mắt mang lại cảm giác an tĩnh, hàm chứa ý cười. Khóe môi không cười, hơi đỏ, mềm mại và xinh đẹp.
Động tác anh như tùy ý, dùng đầu ngón tay cọ cọ lòng bàn tay cô. Lật Manh đỏ mặt, đây chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi, cô sợ ngứa. Anh cố ý sờ như vậy, cô thật sự rất muốn cười. Như thể cảm nhận được phản ứng của cô, Cố Nặc ngước mắt nhìn cô.
“Làm sao vậy?”
Ngữ khí hắn vô tội, ngón tay lại như cũ thong thả ung dung, ái muội mà cọ cọ lòng bàn tay của cô. Quả thực là… mặt người dạ thú a.
Lật Manh cạn lời, cảm thấy nếu mình nói ra rằng lòng bàn tay mình cũng có máu buồn có hơi… mất mặt a. Cô nghẹn lời tới nỗi hai má phồng lên, khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng, cuối cùng vẫn lẩm bẩm nói:
“Không có gì.”
Cố Nặc như cũ cầm chặt tay cô, khóe miệng tươi cười lại càng thêm rõ ràng. Giọng anh thờ ơ, âm cuối cao hơn một chút, khiến cho người nghe cảm giác tê dại.
“Tiểu Manh thật sự rất đáng yêu.”
Lật Manh, người bị khen, mặt vô biểu tình: Vẫn luôn cảm thấy đáng yêu là câu mắng chửi người. Bởi vì từ này, không phải dùng cho người trưởng thành, mà là dùng cho trẻ vị thanh niên. Cô đường đường là một… trợ lý của một viện nghiên cứu khoa học nổi tếng. Thành thục lại thông minh như thế, làm sao có thể dùng từ dễ thương để hình dung?
Trí thức, mỹ lệ, ưu nhã đến đâu nhìn thấy cô cũng phải ngoan ngoãn gọi cô là nữ hoàng… Đó mới là những lời khen cô muốn nghe. Đương nhiên vì lợi ích chung, cô cũng chỉ có thể khinh thường, im lặng đón nhận hai chữ dễ thương đó.
Tớ bên ngoài căn cứ, xe dừng lại. Lập tức thủ vệ dị năng giả chạy tới kiểm tra vật tư. Sau đó tiến hành tiêu độc xe. Chờ đến khi tiêu độc xong, tất cả dị năng giả trên xe theo thứ tự đi xuống tiến hành kiểm tra miệng vết thương. Đây là vì phòng ngừa có người bị tang thi cắn, mang theo virus tang thi tiến vào căn cứ.
Đương nhiên với thân phận đặc thù của Cố Nặc, không có người nào dám yêu cầu anh xuống xe để kiểm tra. Đến nỗi ngay cả Lật Manh —— tâm can bảo bối của Cố Nặc cũng được đặc quyền như vậy. Ai dám động vào cô chính là đi tìm đường chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!