Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 90: Ảnh đế, li hôn đi (23)
Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Đạo diễn và một đám nhân viên trừng mắt chó im lặng đứng một bên làm những diễn viên quần chúng đóng vai người đi đường: “……..”
Từ đầu tới cuối cuộc đối thoại đó, bọn họ chẳng thể tiếp thu nổi, cũng quên luôn cả việc cầm điện thoại cập nhật tin tức khủng khiếp đó lên vòng bạn bè.
<<Ảnh đế nói không với scandal lại dùng quy tắc ngầm với tiểu võng hồng trước mặt đoàn làm phim.>>
<<Người thừa kế của tập đoàn Tần thị dùng ống hút đã qua sử dụng, vì sao?>>
Những dòng tit có thể gây bùng nổ mạnh mẽ cứ như vậy mà bị bỏ lỡ. Lật Manh thấy Tần Quy Vân rời đi, khuôn mặt cô không biểu cảm gì nhìn bóng lưng của nam chủ. Sau khi Lật Manh xác định anh không làm ra chuyện gì ngoài dự đoán mới hít sâu hơi, hẳn là bị sự nhiệt tình lại thô lỗ vừa rồi của cô làm cho thanh tỉnh rồi.
Sự việc này không hề có trong cốt truyện, Lật Manh cũng không lo lắng nam chủ có hắc hóa hay không. Dù sao thì chi tiết gần đây nhất là nam chủ xác định yêu nữ chủ và căm ghét nữ phụ.
Lật Manh cô thân là vai nữ phụ chỉ cần làm tốt phần diễn của mình là được rồi. Thời gian còn lại, dù nam chủ hóa điên, khiêu vũ ở quảng trường, hay nhảy điệu Dã Lang Disco* cũng chẳng liên quan gì tới cô cả.
(*nhảy Dã Lang Disco: Điệu nhảy khá nổi trên Douyin Trung Quốc Tầm tháng 9/2019.)
https://youtu.be/LUnGZ1RBoGg
Lật Manh cầm ly trà sữa tiếp tục uống, sau đó mới nhớ ra ống hút này người khác đã dùng qua. Cô im lặng nhìn chằm chằm ly trà sữa trong 3 giây mới ném đi.
Trà sữa… uống ngon thật! Nhớ kĩ logo rồi, lần sau sẽ mua của quán này.
Tần Quy Vân đang liên lạc với đạo diễn. Anh gọi, đạo diễn nghe. Sau đó, đạo diễn hoảng hốt:
“Cái gì, để Lật Manh diễn vai nữ chính?”
Tần Quy Vân đang xem kịch bản, âm thanh trầm thấp hờ hững:
“Phân đoạn của nữ chính hơi ít một chút. Gọi biên kịch thử thay đổi, làm cho đất diễn của nam nữ chính phải như nhau.”
Đạo diễn do dự. Nhưng ông không có khả năng không nghe theo Tần Quy Vân. Cuối cùng, ông hít sâu, lấy can đảm phản đối:
“Tôi cảm thấy…….”
Lông mi thanh tú của Tần Quy Vân khẽ hạ xuống, khuôn mặt không cảm xúc, thờ ơ:
“Tôi cảm thấy có thể đổi đạo diễn.”
Đạo diễn: “…………………..”
Sau đó, ông vẫn đấu tranh, nói ra một câu trước khi chết:
“Nếu không, cậu để cho cô ấy diễn thử một đoạn.”
Tần Quy Vân lạnh nhạt nhìn đạo diễn, khẽ gật đầu:
“Tôi xem kỹ thuật diễn của cô ấy một chút. Cô ấy là người mới, có đôi lúc biểu hiện sẽ không được tốt.”
Đạo diễn thương hại liếc mắt nhìn Tần Quy Vân rồi quay đầu gọi bà cô kia tới, cuối cùng cũng biết đối tượng dùng quy tắc ngầm với Lật Manh là ai. TMD*, chẳng trách Tần lão gia cứ phải ra tay nhét cô vào! Hóa ra là người của Tần ảnh đế.
(*他妈的 tā ma de (tha ma tợ): Đây là câu chửi sử dụng phổ biến nhất trong tiếng Trung nghĩa là mẹ nó, con mẹ nó. Đây là một câu chửi thề cửa miệng, không nhằm chửi bậy tới một ai cả.)
Lật Manh nghe đạo diễn gọi mình, lập tức nhảy dựng lên, thấy phiền phức. Hôm nay, chỉ cần quay đặc tả người máy là có thể về nhà chơi trò chơi tiếp.
Lật Manh ôm kịch bản đi tới, vô cùng hiểu chuyện, dễ thương như một con gà nhỏ còn chưa mọc đủ lông tơ.
Ánh mắt của đạo diễn cũng không quá khó chịu. Ông nhìn thấy Tần Quy Vân ngồi ở trên ghế cách đó không xa, đeo kính râm, cầm bút đang sửa chữa kịch bản. Đạo diễn biết ý: Anh không muốn tiểu cô nương bị áp lực. Tần ảnh đế chỉ ngồi một bên âm thầm quan sát.
Đạo diễn hít sâu một cái, chọn một cảnh đơn giản nhất của nữ chính:
“Trước tiên cô thử luyện tập một lát, là cảnh khi cô nhất kiến chung tình với một chàng trai, cảm thấy thật hạnh phúc.”
Lật Manh nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cô có phân đoạn này sao? Bỏ đi, diễn thôi. Cô rất chuyên nghiệp. Sau đó, cô tỏ ra vui vẻ……cười nhạt.
Đạo diễn và Tần Quy Vân: “…………………”
Nước mắt đạo diễn đều rơi xuống, “Vậy cô thấy người yêu của chính mình muốn chết thì cần có vẻ mặt gì?”
Khuôn mặt Lật Manh không cảm xúc trầm mặc một chút, vẻ mặt nhăn nhó mấy lần mới nói: “Qúa khó, diễn không nổi.”
Tần Quy Vân và đọa diễn: “………………………”.
Đạo diễn đi đến bên cạnh Tần ảnh đế, “Tôi thật sự không thể dẫn dắt được.”
Tần Quy Vân cũng im lặng. Sau đó, anh dùng bút gõ gõ trên kịch bản: “Cô ấy diễn vai người máy rất phù hợp.”
Đạo diễn rơi lệ, rốt cuộc ảnh đế cũng nghĩ thông rồi, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp, không nhanh không chậm của Tần Quy Vân:
“Thân phận của nữ chính đổi thành người máy.”
Đạo diễn: “…………………….”
Lật Manh cũng không biết đất diễn người máy của mình đột nhiên tăng vọt. Sự chú ý của cô bị những thứ khác lôi kéo. Ví như hệ thống nhắc nhở, xuất hiện chi tiết quan trọng của cốt truyện.
Nội dung truyện là thế này: Đoàn phim đột nhiên phát sinh một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn. Tần Quy Vân bị kẹt trong đám cháy, xém chút nữa ngỏm củ tỏi. Nữ chủ xuất hiện anh dũng, cõng anh, liều lĩnh lao ra khỏi đám cháy. Còn nữ phụ lại sợ chết, bỏ lại nam chủ mà chạy thoát một mình. Tần Quy Vân được cứu, yêu nữ chủ từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa càng thêm chán ghét nữ phụ.
Nội dung truyện này… có chút mùi vị của đồ cổ phảng phất trong không khí rồi đập thẳng vào mặt. Loại motif cũ rích này, vẫn còn có người viết sao?
Bởi vì đổi nam chính nên kịch bản cũng phải thay đổi nhiều. Rất nhiều người không có việc gì đã sớm rời đi. Đạo diễn cũng thông báo hôm nay kết thúc công việc sớm hơn những hôm khác.
Tần Quy Vân chụp lại kịch bản, gửi cho biên kịch để biên kịch sửa lại kịch bản theo ý anh. Sau đó, Tần Quy Vân nhàn nhạt ngước mắt lên, chợt dừng lại. Lật Manh đâu rồi? Anh khẽ nhíu mày, vừa định đi tìm người thì đột nhiên nghe một tiếng hô to:
“Bình gas dưới tầng trệt phát nổ, đám cháy đang lan ra, chạy mau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!