Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 15: Đại gia cưa trai (15)
Edit: Aya Shinta – ayashinta
Beta: Sa Nhi – Shadowysady
========================
Diệp Trầm nhìn cái khăn tay đang được đưa ra, cậu vươn tay, rồi chần chừ một chút mới nhận lấy.
Cậu cầm giấy chặn ở mũi, một hồi lâu sau mới cầm được máu.
Diệp Trầm nắm chặt chiếc khăn tay, hỏi: “Mấy người vừa rồi có phải do cô tìm đến không?”
“Ừm.”
Đáp án chẳng có gì bất ngờ.
“Cô… tốt với tôi như vậy để làm gì.” Lúc đầu thì cậu vẫn luôn nghĩ cô đối tốt như vậy là do còn có mục đích khác phía sau. Nhưng thời gian dài như vậy rồi mà cô cũng không gây ra chuyện gì với mình.
“Để cậu thấy tôi là người tốt.” Chỉ để làm một người tốt mà tôi đã phải rất nỗ lực đấy!
“…”
“Tại sao phải để tôi cảm thấy cô là người tốt?”
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy câu này, thế nhưng đây là là lần đầu tiên cậu hỏi về nó.
“… Ừm.” Nữ sinh đối diện rơi vào trầm tư.
Vương Bát Đản, ta nên trả lời hắn thế nào giờ?
Nói ta đang làm nhiệm vụ? Vì muốn trở về?
【 Không được đâu chị gái!!! 】 Vương Giả kích động kêu to, cho dù Sơ Tranh có gọi nó Vương Bát Đản thì nó cũng không có chú ý, 【 Đương nhiên không thể nói chị đang làm nhiệm vụ được.】
Vậy nói sao?
【 Nói thế nào cũng được, nhưng không thể nói làm nhiệm vụ… Từ từ, để em nghĩ cho, chị đừng có nói lung tung đấy! 】 Vương Giả sợ chị gái nhỏ nhà mình mà mở miệng ra, thì chính là loại lời thoại xã hội đen một lời không hợp liền đòi xử lý.
Hồi mới gặp được chị gái nhỏ, nó còn cho rằng cô chỉ là loại cùi bắp* vớ vẩn, không nghĩ tới cô mới chân chính là vương giả bá đạo.
(Nguyên văn là “Thanh đồng – 青铜”, đồng kim loại ấy ạ… Ý chỉ loại ất ơ ghẻ lở cùi bắp, ai có cao kiến khác xin góp ý)
【 Chị nói… Chị thích cậu ta đi. 】
Vẫn là nên xử lý thôi.
【… Đừng, đừng, đừng a!!】 Vương Giả bị dọa sợ đến run rẩy.
“Làm người xấu đã lâu, nên muốn thử xem có thể làm người tốt một lần không.”
Sơ Tranh tụng xong lời kịch, thì cảm thấy không đúng lắm.
Vương Bát Đản, chỗ bọn mi nhận định ta là người xấu à?
【… 】 Chị bị thiểu năng hay sao mà không thấy mình có phải người xấu hay không hả?
【 Đương nhiên không phải. Người xấu là nguyên chủ, là nguyên chủ, chị gái nhỏ xinh đẹp ngọt ngào, sao có thể là người xấu được. 】
Ánh nhìn của Diệp Trầm có chút quái lạ.
Vừa vặn lúc này, chủ quán đưa hai cốc trà sữa tới, chặn ngang ánh mắt đánh giá của cậu.
“Cái này dùng để làm gì?” Sơ Tranh cầm lấy một mẩu giấy ghi chú hỏi Diệp Trầm.
Diệp Trầm không biết cô là thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết nữa, nhưng cậu vẫn chỉ sang bên vách tường: “Có lời ước nguyện gì thì viết lên giấy rồi dán ở chỗ đó, đây chỉ là một trò giải trí…” vô bổ.
Diệp Trầm ém nhẹm hai chữ sau đi, chuyển sang hỏi: “Cô có muốn viết một cái không?”
“Ờ.”
Sơ Tranh phản ứng lạnh nhạt.
Diệp Trầm cứ cho rằng cô sẽ không viết, ai ngờ cô lại cầm bút rồi bắt đầu viết thật.
Diệp Trầm phát hiện ra Sơ Tranh viết chữ thật sự rất chậm rãi, thế nhưng chữ viết của cô lại cực kì đẹp đẽ, cứ như được in ra bằng máy vậy, từng chữ một đều tăm tắp vô cùng tiêu chuẩn.
Có điều…
Cô ta viết cái gì thế này?
Xử lý XX?
XX là ai?
Mà “xử” này là từ “xử” mà cậu hiểu hay sao?
Sơ Tranh liên tiếp viết vài tờ, tất cả đều là “Xử lý XX”, hiển nhiên đây là điều cô muốn cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi.
Nói là cầu nguyện!
Sao cô ta lại viết cái gì như nguyền rủa thế này!!!
–
Sơ Tranh đưa Diệp Trầm trở về, Diệp Trầm trước sau như một đều trầm mặc.
Cậu muốn nói chuyện gì đó, nhưng lại không biết phải phá vỡ sự yên lặng này thế nào.
“Đến rồi.”
Diệp Trầm nhìn về khu căn hộ phía trước.
“Ừm.” Sơ Tranh đưa đồ lại cho cậu: “Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Diệp Trầm hít sâu một hơi rồi xoay người đi lên lầu.
Chờ đến khi cậu quay đầu lại, thì bên kia đã không còn bóng người của cô nữa, chỉ có cột đèn đường lẻ loi trơ trọi. Thứ bóng tối nơi xa xăm kia, dường như có thể nuốt chửng lấy cậu…
Mà cậu, cũng vốn đã quen thuộc với hoàn cảnh như thế.
Tối tăm…
Cô quạnh…
“Diệp Trầm! Mày chết dí ở đâu rồi?”
Trên cầu thang chợt có tiếng quát lớn, tay Diệp Trầm bất giác ghì chặt chiếc ba lô.
Người đàn bà nhanh chóng đi xuống, cũng không biết cầm thứ gì trong tay mà quất thẳng lên người Diệp Trầm.
Tiếng đánh “vun vút” vang khắp hành lang.
“Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Muộn thế này mới thèm về, mày đã làm trò gì? Tao không quản được mày nữa rồi phải không…”
Tiếng chửi rủa của người đàn bà vang lên theo từng cú đánh, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm có quấy nhiễu đến hàng xóm hay không.
Mà nếu như có người đi ra can ngăn thì cũng sẽ bị mụ mắng chửi luôn một thể, cuối cùng mọi người tập mãi thành quen, im ỉm đóng cửa mà chờ những việc thế này ngừng lại.
Sơ Tranh trở lại đưa bài tập cho Diệp Trầm, kết quả là vừa đúng lúc chứng kiến được một màn như thế.
【Chị gái nhỏ à!! 】Vương Giả lập tức giựt giây Sơ Tranh.
Phiền phức!
Phiền phức!
Bây giờ cả người Sơ Tranh đều tràn ngập hai chữ sắc lạnh này.
Không làm nhiệm vụ thì sẽ lặp lại không ngừng, lặp lại không ngừng… Lặp lại không ngừng!
Ai mà cmn muốn lặp lại không ngừng chứ!
Cô không muốn!
【 Chị gái nhỏ đừng lo lắng mà, nhanh lên, thời điểm anh hùng… Không phải, thời điểm mỹ nhân cứu anh hùng đã đến! 】
“…”
Vương Bát Đản thật lắm mồm.
Có biện pháp nào chặn miệng nó lại không nhỉ.
Sơ Tranh mới vừa ước như vậy xong thì âm thanh của Vương Giả đã biến mất.
Hả?
Thật sự có thể chặn à?
Vương Bát Đản ơi? Bát Đản à?
… Bỏ chặn.
【 Chị gái nhỏ a a a…】 Nguy rồi! Hình như chị gái nhỏ đã “get” được một kỹ năng mới! Xong đời rồi, xong đời rồi*!
( *Nguyên văn: Thuốc viên, thuốc viên rồi!! = từ ngữ mạng chỉ ” Sớm muộn gì cũng xong “, xong rồi, tiêu rồi)
Chặn!
Trong đầu lại yên tĩnh làm tâm tình Sơ Tranh cũng tốt hơn mấy phần, ai bảo Vương Bát Đản quá ầm ĩ.
Sơ Tranh chờ mụ kia ngừng chửi bới, nhốt Diệp Trầm ở ngoài hành lang, cũng tuyên bố sẽ không cho cậu vào nhà nữa.
Diệp Trầm ngồi ở góc tối bên cạnh cầu thang, thân hình mỏng manh đơn bạc như muốn hòa tan vào bóng tối.
Sơ Tranh đứng lại một lúc rồi mới chầm chậm bước tới.
Diệp Trầm nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu nhìn về phía này. Trong nháy mắt kia, Sơ Tranh cảm thấy như mình đang bị một con sói non hung ác nhìn chằm chằm.
Nó lộ ra răng nanh sắc bén nhưng vẫn chưa dám cắn người, bộ dáng như vậy lại có mấy phần đáng thương.
“Quên đưa bài tập cho cậu.” Sơ Tranh lạnh nhạt như không ngồi xuống cạnh cậu, cũng vô cùng không biết thông cảm với hoàn cảnh của cậu chìa bài tập ra.
Diệp Trầm cúi đầu tiếp nhận, nhét đại vào trong cặp rồi cầm cặp lên. Dường như trong bóng tối có một thứ gì đó đang vươn ra, bóp nghẹt lấy Diệp Trầm làm cậu không thể thở nổi.
Mãi một lúc lâu, cậu mới đánh vỡ sự im lặng: “Vừa nãy cô nhìn thấy rồi?”
“Ừm.”
“… Có phải cô thấy tôi rất vô dụng không?” Cứ mỗi lần Sơ Tranh thấy là đều chứng kiến hắn chật vật như vậy.
Vẻ mặt Sơ Tranh bình thản, ngữ khí chỉ càng thêm hờ hững: “Trước khi mình đủ thực lực thì nhẫn nại là biện pháp tốt nhất.”
Diệp Trầm quay đầu nhìn cô, nhưng tiếc rằng, cậu chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt Sơ Tranh trong bóng tối.
Cậu tự ti mặc cảm ở trước mặt cô. Cô như vầng trăng sáng trong trên trời, mà cậu lại là mương máng tăm tối dơ bẩn dưới đất.
Hai người họ không thuộc về cùng một thế giới.
Cậu lại càng không muốn để cô thấy dáng vẻ nhục nhã của mình.
Nhưng một mực, cô đều đã nhìn thấy.
Sơ Tranh hỏi: “Cậu có chỗ nào để đi không?”
Diệp Trầm nghĩ một hồi mới lắc đầu, nhưng nhớ tới có lẽ Sơ Tranh không nhìn thấy được nên lên tiếng: “Không có.”
“Đi theo tôi.”
Nói rồi Sơ Tranh đứng dậy phủi bụi trên người.
Diệp Trầm ghé mắt nhìn cô nhưng cũng không đứng dậy.
“Ngày mai còn phải nộp bài tập.”
Diệp Trầm: “…”
Thì ra là vì bài tập à.
–
Nguyên chủ có một căn nhà ở bên ngoài, bình thường nguyên chủ ở nhà mà không thoải mái, hoặc là sau khi cãi nhau với cha Kỷ, đều sẽ tới nơi này.
Tiện tay thì cũng sẽ thỉnh thoảng thu nhận giúp đỡ đám bạn hư hỏng kia.
Diệp Trầm vừa theo Sơ Tranh vào cửa đã thấy một gian phòng trống rỗng, toàn bộ chỉ có cảm giác lạnh lẽo.
“Đây là phòng làm việc, cậu làm bài tập ở đây đi.” Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra.
Diệp Trầm gật đầu rồi xách cặp đi vào.
Bài tập của Sơ Tranh không nhiều, lại rất đơn giản, chỉ mất một lúc cậu đã viết xong, trên mặt bàn còn chồng một ít đồ đạc ngổn ngang.
Cậu quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt, cẩn thận lục lọi mấy thứ này.
Trong đó có vài tờ bài thi bị vò đến mức không còn nhìn ra hình dạng.
Diệp Trầm mở những bài thi nhăn nhúm ra, tất cả đều không đạt yêu cầu. Mà ở trên mặt giấy còn có vài dấu vết kỳ quái, như là… vết phấn trang điểm bị lem sau khi khóc xong vậy…
Cô ta còn có thể khóc sao?
Diệp Trầm chống cằm suy nghĩ, gương mặt lạnh như băng đá kia mà khóc lên thì sẽ có bộ dạng gì nhỉ?
=≠=======
Tìm trẻ lạc (`・ω・”)ノ
Beta và Editor mau về với Team.
Team rất no nắng và mong chờ (>ω<〃)~♡
Ai biết các bé ở đâu xin Inbox gấp nhé (⸝⸝⸝•́ω•̀⸝⸝⸝)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!