Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 2654: Tiên Vốn Vô Lương (12)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!


Chương 2654: Tiên Vốn Vô Lương (12)


Beta: Sa Nhi

=============

Trọng Đường cầm viên ngọc, ngẩng khuôn mặt nhỏ, bi bô nói: “Ta không thích nơi này, ta muốn rời đi.”

Sơ Tranh còn muốn làm vài chuyện nhưng Trọng Đường đã nói vậy, cô đành lạnh lùng liếc mấy người rồi ôm người rời đi.

“Đứng lại!”

Minh Thương quát lớn.

Thấy Sơ Tranh không thèm dừng bước, hắn ta bèn vung tay bắn ra một đạo linh lực.

Sơ Tranh ôm Trọng Đường tránh ra, linh lực xuyên thẳng ra ngoài đánh lên kết giới, kết giới lập tức hóa thành những sợi chỉ bạc rồi tan biến, linh lực bèn đánh lên đám người đứng bên ngoài, trong nháy mắt vài người đã bị đánh bay.

“Chặn nàng lại.” Minh Thương lạnh giọng ra lệnh.

Không còn kết giới chặn lối, đám đệ tử đứng bên ngoài lập tức tràn vào, vây chặt lấy Sơ Tranh và Trọng Đường.

Sơ Tranh: “…”

Cho đường sống thì không chịu đi, hết lần này tới lần khác cứ đâm đầu tìm đường chết.

Xử chớt bọn mi!

Một tay Sơ Tranh ôm Trọng Đường, thấp giọng nói: “Ôm chặt ta.”

Trọng Đường cái hiểu cái không, dùng cánh tay mềm mại ôm lại cô, “Ngươi muốn đánh nhau sao?”

Sơ Tranh: “Không đánh nhau.”

Trọng Đường khó hiểu.

Sơ Tranh: “Đánh bọn họ.”

Động tĩnh trêи đỉnh Vô Lượng tông ầm ĩ đến nỗi kéo không ít người đến, sấm sét đánh ầm ầm, đủ loại linh lực bay loạn cào cào.

Ai không biết còn tưởng là trận tỉ thí tông môn đã bắt đầu.

Ầm ầm ——

Một sinh vật khổng lồ xuyên qua các tầng mây, đạp xuống đỉnh núi, thổi bay cả nửa ngọn núi.

“Rồng!”

“Là rồng!”

Có người hô to.

Đám người đồng loạt ngẩng đầu, mặt dại ra, giống như đồ nhà quê mới lên phố.

Tiếng rồng ngâm xuyên qua trời đất, tựa như đáp lại đám nhà quê này.

Sơ Tranh ôm Trọng Đường, dùng ngân tuyến bay vọt lên, khéo léo đáp lên thân rồng.

“Từ nay về sau, ta và Vạn Cực tông không còn bất cứ quan hệ nào nữa.” Thanh âm trong vắt lạnh lẽo rơi xuống từ trêи không, ẩn chứa linh lực, truyền khắp bốn phương tám hướng.

“Đó là ai?”

“Đó là rồng của nàng?”

“Đó thật sự là rồng, ta thật sự đã được nhìn thấy rồng, đúng là không phí công khi đến đây mà!!”

Lúc này, bên dưới phần bị sụp đổ của ngọn núi, Minh Thương ôm Thu Ỷ đang thoi thóp nhảy đến một chỗ tương đối sạch sẽ.

Còn Tam trưởng lão thì đang nghĩ cách cứu đám đệ tử bị đè ở dưới lớp đất đá.

Chẳng ai ngờ Sơ Tranh còn giấu một chiêu hiểm như vậy, đột nhiên gọi ra Rồng nguyên con.

Minh Thương ngửa đầu nhìn, Cự Long đã bay thẳng lên trời, hòa vào các tầng mây rồi dần dần biến mất.

Minh Thương thu xếp ổn thỏa cho Thu Ỷ xong, bình tĩnh bước ra khỏi gian phòng.

Tam trưởng lão đang chờ ở bên ngoài, lúc này cũng mang một vẻ mặt ngơ ngác, “Tiên tôn, chuyện gì đã xảy ra?”

Vì sao một đệ tử đang yên bình lại đột nhiên trở mặt?

Chẳng lẽ là vì chuyện lúc trước những đệ tử kia đã không cứu nàng?

Không đến mức đó chứ.

Còn có viên châu kia… Và đứa bé kia nữa… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Viên ngọc kia có gì đó rất kì lạ.” Minh Thương đáp ngắn gọn.

“Cái gì kì lạ?” Tam trưởng lão nghi hoặc.

Minh Thương cũng không nói lên lời, hắn mơ hồ cảm thấy có chút yêu khí, khiến hắn không thoải mái.

Yêu khí có thể khiến hắn có cảm giác không thoải mái tất nhiên không thể là loại tầm thường.

Nhưng hiện tại việc cứu Thu Ỷ quan trọng hơn, cho nên Minh Thương cũng không rảnh đi nghiên cứu nó nữa.

Cự Long nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi của Vô Lượng tông.

Con rắn ngu này, lúc đánh nhau thì chạy trốn là nhanh nhất, đánh xong không biết lại từ xó nào nhảy ra.

Sơ Tranh ôm Trọng Đường ngồi trêи lưng Cự Long, bên cạnh là một con Hỏa Hồ Ly.

Lúc tiến vào Vô Lượng tông, thân là một con yêu nên nó không dám theo vào nên đành chờ ở bên ngoài.

Vừa rồi Cự Long xém chút đã ném nó rơi xuống, may có Trọng Đường nhắc nhở, mới quay đầu kiếm nó về.

Trọng Đường không có cảm giác hưng phấn như cô tưởng, chỉ ôm viên ngọc, có chút mệt mỏi.

“Không phải là đã lấy lại được viên ngọc rồi đó sao, sao lại không vui?”

Trọng Đường nhìn cô rồi lại nhìn viên ngọc.

Đôi con ngươi xinh đẹp kia như là được khảm từ bảo thạch, vô cùng đáng yêu.

Sơ Tranh nhịn không được vươn tay xoa xoa tóc mềm của hắn.

Lần này Trọng Đường lại không có phản ứng gì, chỉ là khẽ nói: “Không nên đánh nhau.”

“…”

“Ta không có đánh nhau.” Sơ Tranh phản bác.

Đó chỉ có thể coi là đánh người, sao có thể gọi là đánh nhau!

Có thua có thắng mới gọi là “đánh nhau”, mà cô chưa từng thua và sẽ không bao giờ thua!

Hiển nhiên là Trọng Đường không nghĩ vậy, hắn vẫn cảm thấy Sơ Tranh đánh nhau là không tốt.

“Vì sao lại không tốt?”

“Sẽ bị thương.” Trong thanh âm non nớt của Trọng Đường đầy vẻ nghiêm túc, “Rất đau.”

“Ta sẽ không bị thương.”

“Nhân loại đều sẽ bị thương.” Trọng Đường phản bác.

“Ngươi không phải người?”

Trọng Đường khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu rồi lại gật đầu.

Sơ Tranh: “Vừa lắc lại vừa gật, vậy ngươi có phải là người hay không?”

Trọng Đường cảm thấy vấn đề này quá phức tạp, hắn không trả lời được, chỉ có thể mơ hồ nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh kéo hắn vào ngực, “Được rồi, dù ngươi là cái gì cũng không quan trọng.”

Cự Long ngập ngừng hỏi: “Đại lão, chúng ta đi đâu đây?”

Sơ Tranh còn chưa trả lời, Trọng Đường chọn trước điểm đến, “Bắc Chiếu.”

“Đến đó làm gì?” Mà đó là xó nào? Chưa từng nghe.

Trọng Đường nghiêm túc nói, “Muốn đi.”

Sơ Tranh: “Tại sao phải đi?”

Trọng Đường chớp mắt, vẫn giữ câu nói kia, “Muốn đi.”

Sơ Tranh: “…” Vậy ngươi hãy đưa ra lý do đi!

Trọng Đường không nói rõ lã vì sao, cũng chỉ nói muốn đi, dường như hắn cũng không biết vì sao lại muốn đi đến đó.

Sơ Tranh chỉ có thể bất đắc dĩ, nếu không phải nể cái gương mặt này… thì đã ném hắn xuống đút cho yêu thú!

Sơ Tranh bảo Cự Long bay đến đó, nhưng Cự Long cũng rơi vào mơ hồ, “Đó là nơi nào, ta chưa từng nghe qua!!”

Rất tốt.

Xem ra không phải có mình cô là chưa từng nghe.

Hỏi Trọng Đường, hắn cũng chỉ có thể đưa ra một cái tên, còn lại thì hoàn toàn không biết gì.

Sơ Tranh đành bảo Cự Long tìm một nơi nghỉ chân trước, nghỉ ngơi một chút, tiện hỏi thăm xem Bắc Chiếu là nơi nào.

Tiểu Hồ Ly lôi ra một con gà rừng từ xó nào đó, còn vô cùng thuần thục nhổ lông nướng lên.

“Mi có biết Bắc Chiếu mà hắn nói ở đâu không?” Sơ Tranh hỏi Tiểu Hồ Ly.

Tiểu Hồ Ly lắc đầu: “Không biết nha.”

Sơ Tranh lạnh lùng ghét bỏ: “Mi còn làm được cái gì?”

Tiểu Hồ Ly chỉ vào gà nướng: “Ta có thể nướng gà nà, Trọng Đường rất thích ăn đó!!”

Trọng Đường còn gật đầu phụ họa: “Hồng Hồng nướng gà ăn rất ngon.”

Tiểu Hồ Ly Hồng Hồng vô cùng bất mãn, “Đã bảo là đừng gọi người ta như vậy mà.”

Trọng Đường: “Ừm, Tiểu Hồng.”

Tiểu Hồ Ly: “…”

Trọng Đường bắt đầu cãi nhau với Tiểu Hồ Ly, cực kỳ giống đám nhóc trong nhà trẻ.

Sơ Tranh ôm trán, cảm thấy cuộc sống sau này có chút khó khăn.

Cự Long cuộn người, vung quẫy cái đuôi, “Hay là chúng ta bay về hướng biên giới phía Bắc? Bắc Chiếu bắc chiếu, chắc chắn là ở biên giới phía Bắc rồi.”

Hợp lý, max điểm logic.

Sơ Tranh cũng không có ý tưởng hay ho nào, đàng đồng ý với phương án của Cự Long.

Trọng Đường chưa từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhìn cái gì cũng thấy lạ, cả chặn đường cũng không thấy chán —— trừ việc hắn hơi bị thích khóc.

Sơ Tranh còn nghe được một vài tin tức bên lề.

Trận tỉ thí của Vô Lượng tông không thể tổ chức đúng hạn, ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, Vô Lượng tông liền bị yêu thú tập kϊƈɦ.

Nghe nói thương vong vô cùng nặng nề.

Nếu như không nhờ có Minh Thương đang ở đó, có khả năng toàn là toàn bộ Vô Lượng tông đều đã bị yêu thú giết sạch.

Một lượng lớn yêu thú tập kϊƈɦ cả một tông môn, tin này đã hoàn toàn làm rúng động toàn bộ tu chân giới, các môn phái khác đều phải khẩn cấp bàn bạc đối sách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN