Xuyên Nhanh: Nam Thần Lặng Lẽ Thích Ta - Chương 5: Bá Tổng Tiểu Khả Ái (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Xuyên Nhanh: Nam Thần Lặng Lẽ Thích Ta


Chương 5: Bá Tổng Tiểu Khả Ái (5)


Edit:Ochibi

Tiên Tảo Tảo sốt ruột: “001, mũ rớt mà không trừ phân, hơi sợ đó.”

“Sẽ không đâu, nhiệm vụ đã qua rồi, hơn nữa là người khác cởi được mũ ký chủ, ký chủ cứ tiếp tục sắm vai kiều hoa nha, xem trọng cô nga!”

Hô ~ Tiên Tảo Tảo rốt cuộc cũng yên tâm, khẽ meo meo nhìn người dưới ghế lô, phát hiện một đám người đang sưa sưa với sắc đẹp của cô.

Tuyệt, Tiên Tảo Tảo vừa nhấc cằm nhỏ, thì nhớ tới thiết lập kiều hoa nên lập tức thu hồi lại.

Không thể OOC, chịu đựng, cô là giỏi nhất, cố gắng lên!

Trái với tâm tình tốt của Tiên Tảo Tảo, Lệ Đình cực kỳ khó chịu.

Một đống người há hốc mồm nhìn Tiên Tảo Tảo.

Dưới sự công kích mỹ mạo của Tiên Tảo Tảo, nguyên một đám trở thành quân lính tan rã.

Mà vật nhỏ bị vây xem như là đã làm chuyện sai lầm, nắm ngón tay đứng ngoan ngoãn, trong mắt tràn đầy sững sờ, hoảng loạn.

“Khụ khụ,” Lệ Đình ho khan một tiếng thật mạnh, đám người cũng hồi thần lại.

Ngay sau đó, Lệ Đình thấy vật nhỏ từ sau xe lăn tới gần hắn, thanh âm nhút nhát sợ sệt run rẩy.

“Em, em có phải đã gây hoạ hay không, dì Lệ với mẹ nói anh không thoải mái, mẹ muốn em đến thăm anh, nhưng em gây thêm phiền toái cho anh đúng không?”

Âm thanh ủy khuất yếu ớt, quả thực muốn chui vào lòng người.

Ý chí sắt đá như Lệ Đình, mà cũng chỉ có thể vuốt cái mũi, trả lời một câu, “không có.”

Hắn thậm chí còn cảm kích quyết định của mẹ, thời điểm gian nan đưa Tiên Tảo Tảo đến đây, đánh tan sự tức giận vì cha của hắn.

Một bên khác, thiếu nữ dường như được an ủi, nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, như cũ ghé vào bên người Lệ Đình không rời đi.

Theo Tiên Tảo Tảo lơ đãng để sát vào, sợi tóc màu nâu của thiếu nữ bắt đầu phát ra hương thơm.

Không rõ là hương vị gì, nhưng rất dễ ngửi.

Lệ Đình đắm chìm trong mùi hương, chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên làn da phấn hồng nhéo ra nước, vật nhỏ vậy mà một chút cảnh giác cũng chả có.

Hắn nhịn xúc động muốn hôn xuống, nhíu mày nói: “Em đối với người khác cũng không cảnh giác như vậy sao?”

Vật nhỏ có một đôi mắt màu trà, ánh mắt mờ mịt, cất giấu một tia nhút nhát.

Nhưng sau khi nghe Lệ Đình hỏi chuyện, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Tự cho là nhận thấy được hàm nghĩa lời nói của Lệ Đình, Tiên Tảo Tảo nắm lấy tay Lệ Đình, nghiêm túc nói, “Anh nói là có người muốn hại anh? Đừng sợ, em bảo vệ anh”

Lệ Đình:……

Tay hắn bị Tiên Tảo Tảo lôi kéo, có thể cảm nhận rõ ràng vật nhỏ run rẩy, không biết sợ hãi thành thế nào, mới có thể run như vậy.

Nhưng ngữ khí đối cô trịnh trọng, thập phần nghiêm túc.

Sợ như vậy còn muốn bảo vệ hắn sao?

Lệ Đình trong lòng hơi dao động, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, vật nhỏ nói chuyện sao mà dễ nghe như vậy.

Khó trách mẹ nói, hắn phải chiếu cố tốt tiểu khả ái mẹ đưa tới.

Bộ dáng Tiên Tảo Tảo, thật đúng là rất đáng yêu.

Lệ Đình nhẹ nhàng ho khan một chút, lại lơ đãng liếc bốn phía, liền thấy tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Tiên Tảo Tảo, ánh mắt tham lam hoặc ghen ghét.

Lệ Đình thấy được Trần Cường, đối phương sắc mị nhìn chằm chằm Tiên Tảo Tảo, ánh mắt kia đỏ rực, trần trụi, như thú, rối loạn, như là muốn lột quần áo người ta.

Lệ Đình sắc mặt trầm xuống, hắn nhịn không được nghĩ đến vừa rồi Trần Cường ép Tiên Tảo Tảo hút thuốc lá, thuốc lá kia bị bỏ thêm nguyên liệu khác, một khi Tiên Tảo Tảo dùng hết — —

Cô ấy nhất định sẽ nghiện, về sau dù là cai cơn nghiện, hay là khuất phục trước nó, đều sẽ huỷ hoại cô.

Mà hiện tại, Trần Cường hèn, ánh mắt toả ra càng chọc giận hắn.

Trần Cường cùng đám bạn xấu ngày thường chơi không ít, làm cho nữ nhân, trong đó không ít bị hủy dung, bị kéo đi chiêu đãi khách giàu, còn có một người bị cưỡng bách hái được tử cung*, cuối cùng tự sát.

(*???)

Nếu Tiên Tảo Tảo cũng bị đối đãi như vậy……

Lệ Đình trên mặt âm trầm đáng sợ, nhưng trong nháy mắt, trên mặt hắn khôi phục lại bộ dáng ngày thường tản mạn*, “Mộc Phong, cho vài người tiếp đón Trần tổng thật tốt, còn có lấy quần áo cho Tảo Tảo tới, vị kéo áo kia đặc biệt chú, ý, chiếu, cố.”

(*Tản mạn: Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung)

Mộc Phong vội vàng đồng ý, sau lưng lại là cả kinh.

Boss lần này thật sự tức giận.

12/11/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN