Mai Du Tâm nói: “Có tôi ở đây, cậu cứ yên tâm chơi đi!”
Bạch Trà rời khỏi thành phố nhộn nhịp xa hoa này đã hai năm, Mai Du Tâm sợ cô sẽ cảm thấy lạ lẫm nên mới dẫn Bạch Trà tới đây. Cô ấy muốn Bạch Trà có thể nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống của những người trẻ tuổi nơi phố xá này.
Mai Du Tâm là người sống theo chủ nghĩa hưởng thụ, cô ấy có tiền, còn xinh đẹp, đương nhiên có vốn liếng sống theo chủ nghĩa tư bản. Nói về những người bạn trai cũ của Mai Du Tâm, bọn họ đều thích tiền của cô ấy, còn cô ấy lại thích sự trẻ trung và vẻ bề ngoài của họ. Dù gì tất cả đều là người trưởng thành cả, trong lòng tự biết là được rồi, không cần nói rõ ra là ai tốt ai xấu.
Một giọng đàn ông mang theo ý cười truyền đến: “Mai Du Tâm, lại gặp được em rồi.”
Mai Du Tâm nhìn về phía người vừa nói, cô ấy cũng nở nụ cười: “Hoàng Phủ Lãng, trùng hợp thật đấy.”
Hoàng Phủ Lãng trông khá đẹp trai, dáng người cao ráo, thêm cả một thân đồ hiệu trên người nhìn qua khá ăn chơi, thiếu đứng đắn. Anh ấy nhìn Bạch Trà mấy lần. Lúc Bạch Trà im lặng thoạt trông rất có một loại khí chất an nhiên điềm đạm.
Hoàng Phủ Lãng vươn tay về phía Bạch Trà: “Chào cô Bạch, tôi là Hoàng Phủ Lãng. Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi, chỉ sợ cô đã quên mất tôi thôi.”
Mai Du Tâm hất tay Hoàng Phủ Lãng ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh gặp Bạch Trà lúc nào?”
“Buổi tiệc đính hôn ba năm trước của anh với em đó, không phải cô Bạch cũng đến dự hay sao?” Hoàng Phủ Lãng cũng không cảm thấy ngại, thu tay lại, hồi tưởng một lúc rồi nói: “Anh nhớ lúc ấy em còn đắc ý nói với cô Bạch rằng, em đính hôn rồi, cuối cùng em cũng thắng cô ấy được một lần.”
Bạch Trà như mới chợt nhớ ra, cô cười lễ phép đáp: “Đúng là từng gặp mặt một lần.”
Chẳng qua bọn họ không nói chuyện với nhau.
Tuy Hoàng Phủ Lãng và Mai Du Tâm đính hôn nhưng trên thực tế thì vẫn mạnh ai người nấy sống. Dù không ưa thích gì nhau nhưng bọn họ về một mặt nào đó rất ăn ý. Ví dụ như quan điểm về hôn nhân, đối với cả hai bọn họ, đây chỉ là một cuộc giao dịch khiến quan hệ hợp tác giữa hai nhà càng thêm chặt chẽ mà thôi.
Hoàng Phủ Lãng nở một nụ cười thu hút: “Cô Bạch, tôi mời cô uống một ly nhé?”
Mai Du Tâm lập tức đứng ra chắn trước Bạch Trà, cô ấy mỉm cười cảnh cáo: “Anh muốn chơi đùa thì tìm người phụ nữ khác mà chơi, cô ấy thì không được.”
Hoàng Phủ Lãng nhướng mày: “Sao lại không được?”
Hoàng Phủ Lãng và Mai Du Tâm có một hình thức ở chung rất kỳ lạ nên Bạch Trà cũng không tiện xen vào. Lúc này ánh mắt cô lướt qua một bóng hình quen thuộc, cô bèn nhìn vào một góc.
Trong góc đó, một vài thanh niên đang tụ tập, dường như bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì đó, bởi vì không khí quanh đó rất căng thẳng. Hai người trẻ tuổi đang bị bao vây bởi bốn năm người khác, đám người đó dồn họ vào trong góc.
Trong đó, chàng trai trẻ mặc áo phông trắng đang cãi cọ với bên kia, còn chàng trai mặc đồ đen toàn thân chỉ im lặng đứng trong góc tường, toàn thân tỏa ra vẻ yếu đuối bất lực.
Bạch Trà chầm chậm bước tới.
Một người thanh niên mặc quần áo đây dây xích sắt bất ngờ đẩy chàng trai mặc áo phông trắng, thế là hai bên lao vào đánh nhau.
Hai chàng trai trẻ đáng thương chân tay luống cuống bị đám người đẩy tới đẩy lui, va phải bức tường đằng sau mấy lần. Chàng trai mặc đồ đen tựa như một kẻ ngốc, bị người ta đẩy cũng không biết đánh trả.
Bạch Trà rảo bước nhanh hơn.
Âm nhạc ồn ào che giấu tiếng động đánh nhau, ngay sau đó, một bài hát sôi động vang lên, ánh đèn màu rực rỡ chuyển thành hai màu trắng đen khiến tầm mắt trở nên mờ ảo.
Đúng vào lúc này, chàng trai một thân đồ đen yếu ớt bị dồn vào góc tường, trong tay anh bỗng xuất hiện một chai rượu. Anh đứng đằng sau người vừa đẩy mình, nhân lúc hỗn loạn đập thẳng chai rượu vào đầu người đó.
Tiếng thủy tinh vỡ tan, người đó giơ tay ôm chiếc đầu chảy đầy máu. Anh ta loạng choạng ngã xuống đất, nhưng đám thanh niên đang quần ẩu chàng trai áo trắng vẫn không hề hay biết.
Anh tiếp tục cầm một chai rượu khác lên, thong thả bước tới phía sau lưng một người khác. Hành động của anh không hề vội vã hay mất bình tĩnh, khiến toàn thân anh chìm trong bóng tối tựa như một u hồn.
Tuy nhiên khi u hồn này nhìn thấy bóng dáng của một cô gái đang đứng phía xa, không biết cô ấy đã nhìn anh bao lâu, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
Thời gian như thoáng ngưng đọng một giây.
Chai rượu trong tay anh rơi xuống đất, anh di chuyển tới gần đám người hỗn loạn đang đánh nhau. Không biết là va phải tay ai, cơ thể anh bỗng nghiêng sang một bên, ngã xuống đất với dáng vẻ “tôi rất yếu đuối”.
Rồi anh cứ nằm đó bất động.
Chàng trai mặc áo phông trắng thấy vậy thì nổi giận: “Mày dám đánh bạn tao!”
Người bị hét vào mặt ngơ ngác, vừa rồi anh ta có động tay động chân với thằng cùi bắp này à? Nhưng anh ta chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị cho một đấm làm váng đầu.
Chàng trai mặc đồ đen vẫn nằm yên trên mặt đất.
Nhân lúc không có ai chú ý, anh lén lút sờ lên vết máu của người vừa bị mình đánh vỡ đầu, rồi bôi lên mặt mình. Sau đó anh tiếp tục nằm trên mặt đất hơi thở mong manh, lộ ra ánh mắt vô cùng đáng thương.
Bạch Trà: “…”
Cô không mù được không hả!