[Xuyên Nhanh] Nhật Ký Cuộc Sống Thường Ngày Của Ta
Thanh Xuân Khả Ái (2)
-“A Hiền, em nói gì vậy?” Giả Ý thừa nhận bản thân đóng kịch rất tốt, một kẻ ngốc như Hạo Hiền chắc chắn sẽ tin. Nhưng … tại sao lại là MB?
“Nói tiếng người.”
Tiểu Khả Ái: […]
Giả Ý: …
Chú muỗi qua đường xinh đẹp: …
[…] Bình tĩnh, việc kí chủ có vấn đề về thần kinh rất nhiều người biết.
Ta không thần kinh, những ai nghĩ ta thần kinh thì thần kinh có vấn đề.
[Kí chủ, cô có thấy ai thần kinh mà nói mình thần kinh chưa?]
Thấy rồi, là Tiểu Khả Ái, là ngươi đó.
[…] Bản khả ái không chấp kẻ thần kinh, offline!!!
Có một hệ thống một lời không hợp liền offline thì làm sao đây. Cứ từ từ hẵng trả lời, gia còn nhiều thời gian.
…
“Em trả lời đi!” Giả Ý tức giận hét lên, ra vẻ mình đang đau khổ.
“Thì là, tiền công cho anh đó. Đêm qua, tôi khá hài lòng.” Diệc Thần nở nụ cười ma mị thay cho sự vô hại, tay phải nâng cằm Giả Ý đối diện mắt mình.
“Với lại, anh nghĩ tôi không biết sao? Honney?” Muahaha, gia quá ngầu, khen gia đi.
Đáy mắt Giả Ý lóe lên một tia hoảng sợ nhưng ngay lập tức lại trở lại bình thường. “Em nói gì vậy? Sao anh lại không hiểu chút nào.”
“Thiểu năng sẽ không hiểu, anh không phải lo.”
Diệc Thần để lại một câu rồi tiêu sái bước ra ngoài. Chậc, may mà đây là khách sạn chứ không phải nhà nguyên chủ, nếu mà bắt cô sống trong một căn phòng tràn đầy hường phấn thế kia, có khi cô mang sổ đỏ đi bán ấy chứ
….
“Con đi đâu mà giờ mới về?” Hạo phu nhân ra vẻ lo lắng hỏi cô, câu hỏi càng giống một câu trách móc hơn là hỏi han.
Nguyên chủ căn bản chưa bao giờ cảm nhận được tình thân trong cái nơi hào môn này. Chính vì thế mà rất nhanh để yêu quý nữ chủ, cũng phải thôi, lần đầu tiên có người quan tâm tới mình mà.
Diệc Thần thể hiện mình đúng chất là một đứa con hư hỏng, không đáp lời Hạo phu nhân đi thẳng lên phòng. Phòng Hạo Hiền có thể tính là khá “bình thường”, ít nhất không phải màu hồng phấn mộng mơ là được rồi. Nguyên chủ mới 17 tuổi, lại mắc cái hội chứng chuunibyou từ hồi sơ trung chưa thể bỏ, căn phòng … tràn ngập màu đen.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên khi Diệc Thần còn đang bận kiếm tiền. Cô giật mình bẻ gãy cây bút đang ghi chép trên tay, chẹp miệng một cái, sức nguyên chủ khỏe thật.
Diệc Thần vừa ấn nút nghe, lập tức tiếng khóc từ phía bên kia điện thoại truyền đến.
“Hạo ca ca, hức, em chia tay với Tuấn Triết rồi, tên đáng ghét đó, bỏ em đi theo nữ thần mới đến rồi, rõ ràng trước kia hắn từng nói là sẽ yêu em cả đời mà…” Liên Giai Giai đau khổ. Thực ra nữ chủ này cũng không đáng ghét cho lắm, thông minh, dứt khoát lại khá mạnh mẽ, chỉ tội là gặp phải một nam chủ quá ấu trĩ thôi. “Tên đáng ghét đó, Hạo ca ca, em muốn đánh hắn, anh có đi với em không?” Nữ chủ à, cô đang nói gì vậy, đó là nam chủ đó.
Trong trường hợp này, nguyên chủ Hạo Hiền liền lập tức khuyên ngăn, bởi vì sao? Vì trong nguyên tác Hạo Hiền còn đang đắm chìm trong “tình yêu” mà Giả Ý ban tặng, mà Tuấn Triết lại là bạn thân của Giả Ý, nguyên chủ đương nhiên không muốn bạn của người mình thích bị đánh rồi.
“Giai Giai, anh chỉ cho em một cách để đánh người mà không bị bắt nhé.” Nụ cười trên môi Diệc Thần sâu hơn một chút, cứ để cho bọn họ hận nhau đi nào.
“Cách nào?” Liên Giai Giai hiện tại còn chưa yêu Tuấn Triết tới mức say đắm, chỉ có thể coi là mối tình đầu nhiều tiếc nuối của tuổi trẻ, một phần cũng là vì cả hai chưa cùng nhau trải qua quá nhiều sóng gió sau khi nam chủ tiết lộ thân phận.
“Trùm bao tải đánh người, 100% không bị phát hiện.”
[Kí chủ, thực sự không nên xui dại nữ chủ.] Tiểu Khả Ái luôn miệng nói offline mà chỉ cần cô làm hành động kì quái liền xuất hiện. Đúng là khẩu xà tâm phật mà.
Diệc Thần có thể cảm nhận được sự do dự của Liên Giai Giai. “Anh đi cùng em được không?”
“Tất nhiên, luôn sẵn sàng thưa quý cô, à không, một tháng nữa nhé, hiện tại sanh đang bận.”
Nữ chủ Giai Giai hưng phấn ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó liền cầm bút điên cuồng làm bài tập, miệng nhỏ khe khẽ hát bài hát mới nổi hiện nay, trong đầu nghĩ tới hình ảnh được đánh tên bạc tình kia.
…
Đối với việc làm nữ chủ có ý nghĩ đánh nam chủ một cách nghiêm túc, Diệc Thần tỏ vẻ mình rất vô tội, cô cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Bước xuống lầu một, Diệc Thần vào phòng bếp với ý định lấy một ít đồ ăn thì thì gặp phải người em trai phi thường cmn khả ái của mình, Hạo Kiệt.
“Anh đang làm gì vậy?” Hạo Kiệt nhíu mày nhìn người anh trai vô dụng miệng vẫn còn ngậm kẹo, nhìn ngố hết sức, không có một chút tôn nghiêm của đại thiếu gia nhà họ Hạo..
“Ăn nha, đói rồi.” Diệc Thần chưa đến mức quá vô lý mà đối xử tệ với Hạo Kiệt, hắn ta muốn kế thừa Hạo gia là chuyện hết sức bình thường, chỉ là nguyên chủ chết đúng lúc hắn cần nên cậu ta mới có cái nguyện vọng ngăn cản thôi.
“Buối tối anh không ăn sao? Em đã cho người mang thức ăn lên phòng rồi mà.” Tất nhiên là không có ai mang lên cho cô rồi, việc nguyên chủ bị đối xử tệ đâu còn phải là ngày một ngày hai.
Dĩ nhiên Hạo Kiệt biết chuyện này, nhưng hắn cũng không cần phải quan tâm, vị đại thiếu gia này càng bị ghét thì hắn lại càng có lợi. Chính hắn mới là kẻ ghét người này nhất. Diệc Thần tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy ánh mắt “em trai” nhìn mình tỏa ra sát khí nặng nề. Tính cách thật là thất thường. Chẳng lẽ cô ăn nhầm đồ ăn của hắn sao?
“Ờ thì … Hạo Kiệt nhị thiếu gia, em đừng nghĩ tôi không biết về việc … có người muốn giành cái vị trí này. Lũ thiểu năng ấy, nhờ em nhán cho chúng một câu. Đừng coi thường tôi.” Trước khi đi chúng ta vẫn cần giả ngầu một chút chứ nhỉ? Diệc Thần mang theo ý nghĩ ấu trĩ này mà giả ngầu, trong miệng vẫn còn ngậm kẹo nên phát âm hơi khó. Cuối cùng là mặt lạnh ngầu lời bước lên phòng, hoàn thành đủ combo Thiếu gia thay đổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!