Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công - Chương 28: Quân Hôn Cường Sủng (28)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công


Chương 28: Quân Hôn Cường Sủng (28)


Nhìn máy bay trực thăng càng ngày càng gần, ngoại trừ Cố Thiển Vũ, tất cả mọi người lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.

Cố Thiển Vũ cảm thấy có điểm gì là lạ, boong tàu quá an tĩnh, an tĩnh để người trong lòng sợ hãi, cô vô thức lui về sau một bước.

Quả nhiên, một giây sau cách đó không xa liền truyền đến tiếng nổ súng phá hủy, cánh tay nam nhân vừa rồi huy động lên tiếng ngã xuống.

Ai ôi!!! Tôi đi!

Trông thấy nam nhân kia ngã trên mặt đất, quần áo bị máu thấm ướt, Cố Thiển Vũ trực tiếp sợ choáng váng.

Cùng bị dọa sợ Cố Thiển Vũ còn có Thẩm Tích Tích, cô ta sững sờ nhìn người ngã vào trong vũng máu, con mắt mở rất lớn.

“Nằm xuống, Thẩm tiểu thư.” Đột nhiên có người dùng lực giật một chút Thẩm Tích Tích, đem Thẩm Tích Tích kéo đến một vị trí an toàn.

Tịch Duyên ra lệnh chỉ bảo vệ Thẩm Tích Tích, căn bản không có nhắc tới an nguy của Cố Thiển Vũ, cho nên xảy ra chuyện, hai cái sĩ quan nghĩ đến đầu tiên chính là bảo vệ Thẩm Tích Tích.

Nhìn Thẩm Tích Tích được hai nam nhân bảo hộ ở phía sau, Cố Thiển Vũ cười lạnh, nam nhân quả nhiên đều dựa vào không ngừng.

Cũng may Cố Thiển Vũ ngay từ đầu liền có cảnh giác, trốn đến một cái tương đối an toàn địa phương.

Cố Thiển Vũ trốn trên ghế dài đằng sau boong thuyền, theo cô cái góc độ này, vừa vặn có thể trông thấy trận hỗn loạn này.

Vốn không có một ai trên boong thuyền, không biết cái gì toát ra mấy người nam nhân mặc quần áo đen, bọn họ cầm súng ngắn không ngừng hướng về phía Thẩm Tích Tích cùng hai cái sĩ quan kia bắn phá.

Nhìn phong cách mặc quần áo của những người này, Cố Thiển Vũ liền biết bọn họ là thủ hạ Dung Luật.

Đoàn bảo tiêu của Dung Luật, thống nhất đồ tây đen, quần tây đen, giày da đen, trọng yếu nhất chính là, bọn họ đều không cài cà vạt, ở cổ xăm hoa văn hình con dơi cùng loại.

Hai cái sĩ quan kia che chở Thẩm Tích Tích, một bên tránh đạn, một bên hướng máy bay trực thăng bên kia di động.

Máy bay trực thăng cũng bị tập kích, dẫn đến cơ trưởng không dám tùy tiện tới gần Thẩm Tích Tích bọn họ.

Cố Thiển Vũ vẻ mặt xoắn xuýt ngồi xổm tại chỗ, nhìn máy bay trực thăng cách mình càng ngày càng xa, cô vẻ mặt biểu lộ nhức cả trứng.

Cô ở đây rất an toàn, bởi vì hỏa lực đều tập trung vào máy bay trực thăng bên kia, chỉ cần đạn không có mọc ra mắt chủ động hướng cô bên này bay tới, cô sẽ không phải chết.

Nhưng vấn đề là, nếu như không đi lên máy bay trực thăng bên kia cô liền không có cách nào rời đi chiếc thuyền này.

Ngay tại thời điểm Cố Thiển Vũ xoắn xuýt, cô đột nhiên bị người lôi dậy.

Ngọa tào(*khó vào đời, câu của miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), ai phát hiện ra cô?

Cố Thiển Vũ xù lông, cô cương lấy quay thân thể ngược lại, đã nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Tịch Duyên.

Tịch Duyên chán ghét nhìn Cố Thiển Vũ một chút, chờ sau khi hắn phát giác Thẩm Tích Tích tình huống bên kia không ổn, mắt sắc lập tức sắc bén băng lạnh.

“Đi!” Tịch Duyên một bên nắm lấy cánh tay Cố Thiển Vũ hướng phía trước đi, một bên cầm súng bắt đầu giúp Thẩm Tích Tích bọn họ giải vây.

Tịch Duyên cũng không biết vì cái gì lúc này muốn túm Cố Thiển Vũ trước, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này khả năng còn có chút công dụng.

Mẹ trứng, Cố Thiển Vũ kinh ngạc.

Lúc này cùng nhân vật chính ở cùng một chỗ, quả thực chính là hướng họng súng tử thần trên người.

“Thả tôi ra, không muốn đi cùng anh, buông ra.” Cố Thiển Vũ bắt đầu kịch liệt giãy dụa.

Cô thà rằng lưu tại nơi này làm sủng vật của Dung Luật, cũng không cần vì Thẩm Tích Tích cản súng.

Cố Thiển Vũ giãy dụa ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỹ thuật bắn của Tịch Duyên, có mấy súng bởi vì Cố Thiển Vũ va chạm mà bắn sai lệch.

Tịch Duyên tức giận con mắt đều đầy tơ máu, nếu là bình thường hắn khẳng định sẽ hất Cố Thiển Vũ ra, mặc kệ sống chết của cô ta, nhưng hôm nay hắn có một cái cảm giác không hiểu.

Hắn luôn cảm giác nữ nhân này còn hữu dụng, ý nghĩ này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến Tịch Duyên cảm thấy mình nhất định phải mang theo cô ta.

“Ngậm miệng, cô còn lại cử động, tôi để cô chết trước.” Tịch Duyên lạnh lệ cảnh cáo Cố Thiển Vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN