Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh


Chương 15


Hạ Tử Thịnh trực tiếp đi tới trước mặt Hạ Tử Minh đã say mèm, mở ra xem tấu chương hay thứ gì đó Hạ Tử Minh đã viết xong, đang tùy tiện ném trên bàn.

Nhưng không xem còn được, thấy rõ thứ Hạ Tử Minh viết là gì xong, Hạ Tử Thịnh sắc mặt kịch biến.

– Đại ca, Cố Sâm đến cùng có gì tốt cơ chứ? Huynh vì hắn, vì hắn.. Lại có thể làm đến bước này sao? – Hạ Tử Thịnh không dám tin tưởng nhìn Hạ Tử Minh, run giọng nói ra.

Tấu chương này cư nhiên là Hạ Tử Minh tự tay viết tấu thỉnh hoàng đế xin tự phế danh hiệu Hoàng thái tử!

Hạ Tử Minh vì Cố Sâm, đến Hoàng thái tử cũng không muốn làm sao?

Dựa vào cái gì?

Cố Sâm có gì mà đáng giá Hạ Tử Minh hy sinh nhiều như vậy cơ chứ?

Hạ Tử Thịnh nắm Hạ Tử Minh tay không tự giác siết chặt, Hạ Tử Minh đang ngủ say hình như cảm giác có chút khó chịu, nhẹ nhàng giật giật, nhưng chung quy cũng không tỉnh lại.

– Nhưng không sao – Hạ Tử Thịnh thẫn thờ một hồi, bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh hồi lâu rồi giống như hạ quyết tâm nói – Cho dù huynh định vì hắn làm gì, hy sinh những gì. Đệ nhất định, nhất định sẽ chia rẽ các ngươi.

Hạ Tử Minh chỉ có thể là của y, chỉ có thể là đại ca của một mình y.

Hạc Nô thập phần ngoan ngoãn đứng ở một bên, giống như vật chết không nói một lời.

– Vừa rồi Thái Tử điện hạ từng gặp ai, cùng ngươi nói những gì? – Hạ Tử Thịnh không biết qua bao lâu mới chú ý tới hắn, mở miệng hỏi.

Hạc Nô nói:

– Nửa canh giờ trước, Thái Tử điện hạ triệu kiến Lưu đại nhân của Hình Bộ.

– Nga, huynh ấy nói với Lưu đại nhân cái gì? – Hạ Tử Thịnh hơi nhướng mày.

Hạc Nô nói:

– Thái Tử điện hạ dặn Lưu đại nhân, sai ông ta chăm sóc cẩn thận Cố đại công tử trong nhà lao, chớ khiến công tử chịu khổ, Cố đại công tử muốn gì thì cố gắng đáp ứng cái đó.

Hạ Tử Thịnh nghe Hạc Nô nói, lại cúi đầu nhìn Hạ Tử Minh, cười khổ một tiếng, không nói nữa.

– Sau đó thì sao? – Qua một hồi lâu, y mới hỏi tiếp.

Hạc Nô hỏi gì đáp nấy:

– Sau khi Lưu đại nhân rời đi, Thái Tử điện hạ liền không nói chuyện nữa, vẫn liên tục uống rượu giải sầu.

– Ta biết rồi – Hạ Tử Thịnh gật gật đầu, lại vẫy tay, ra lệnh cho Hạc Nô – Ngươi đi xuống trước đi.

Hạc Nô đứng dậy lui ra, trước khi đi còn không quên đóng lại cửa phòng cho Hạ Tử Thịnh cùng Hạ Tử Minh.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Cả phòng rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.

– Đại ca – Hạ Tử Thịnh gần như mê say đỡ Hạ Tử Minh đã say nhũn cả người dậy, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Hạ Tử Minh say như chết, không có một chút phản ứng còn cả người mềm oặt rúc vào trong lòng ngực Hạ Tử Thịnh.

Hạ Tử Thịnh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua Hạ Tử Minh gương mặt, lông mi, tinh tế vuốt ve toàn bộ ngũ quan trên mặt hắn, giống như đang chơi đùa, hồi ức thời gia ấm áp mà mình từng có với hắn, cuối cùng đem ngón tay dừng trên cánh môi có chút khô của Hạ Tử Minh hỏi:

– Đại ca, Cố Sâm thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn cả đệ ư? – Y gần như đang ép hỏi.

Hạ Tử Minh theo bản năng cảm thấy có chút ngứa, cọ vào trong ngực Hạ Tử Thịnh.

Hạ Tử Thịnh buông tay, trực tiếp dán môi mình vào môi Hạ Tử Minh, từng chút một hôn liếm, nhấm nháp hương vị của Hoàng thái tử tôn quý nhất toàn bộ Đại Hưng.

Từ khóe môi Hạ Tử Minh, Hạ Tử Thịnh nếm được mùi rượu nồng đậm, gay mũi. Nhưng y lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như lên cơn nghiện, đầu óc choáng váng muốn nếm rồi lại nếm. Y đẩy ra khóe môi Hạ Tử Minh, ngây ngô đẩy lưỡi vào.

Hạ Tử Minh bị hôn đến ngạt thở, theo bản năng muốn giãy giụa, lại bị Hạ Tử Thịnh đè lại, giữ chặt gáy điên cuồng hôn lên.

Hạ Tử Minh lúc đầu kháng cự, nhưng sau đó không biết là say đến lẫn lộn hay sao, thế nhưng bắt đầu chậm rãi hôn lại Hạ Tử Thịnh, cùng y môi lưỡi dây dưa.

Đến khi nụ hôn này kết thúc, hai người đều có chút thở dốc, nửa người dưới vì quá mức kịch liệt mà bắt đầu có phản ứng.

* * * Hóa ra đây là hương vị của đàn ông – Hạ Tử Thịnh nhìn đôi môi bị mình hôn đến đỏ bừng, sáng bóng lên của Hạ Tử Minh môi, vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt rực lên.

Y chưa bao giờ nghĩ đến đại hoàng huynh oai hùng bất phàm của mình hương vị lại ngọt ngào đến thế.

– Đệ thích huynh, đại ca, từ nhỏ đã thích. Chỉ là có một thời gian huynh đối với đệ quá độc ác, khiến suýt nữa đã quên, đem thích coi như hận – Hắn thì thầm bên tai Hạ Tử Minh, thanh âm nhẹ như lời nỉ non của tình nhân, khiến tai Hạ Tử Minh phát ngứa – Còn huynh? Thích đệ không? Hunh vừa đáp lại đệ? Có phải huynh cũng thích đệ như đệ thích huynh không? – Hạ Tử Thịnh ôm siết lấy Hạ Tử Minh, gần như lầm bầm hỏi.

Hạ Tử Minh đã say đến đầu óc mơ hồ, chỉ theo bản năng đuổi theo hơi ấm, rúc vào trong ngực Hạ Tử Thịnh cọ dụi.

Hạ Tử Thịnh tràn đầy vui mừng ôm lấy hắn.

Hạ Tử Minh ôm chặt y nhưng miệng lại gọi tên người khác:

– Tử Khanh..

Hạ Tử Thịnh nháy mắt cứng đờ, toàn bộ hạnh phúc nháy mất biến sạch, y gắt gao ôm Hạ Tử Minh, hận không thể nuốt hắn vào trong bụng. Y âm trầm cười nhẹ một tiếng, nói:

– Tử Khanh? Hóa ra vừa rồi đại ca xem ta như Tử Khanh sao? – thanh âm của y lạnh đến có thể đông chết người – Tử Khanh đối với huynh mà nói thật sự quan trọng như vậy sao?

Nhưng Hạ Tử Minh nào nghe được gì, chỉ ôm y, tìm một tư thế thoải mái liền rúc vào Hạ Tử Thịnh ngủ say.

Hạ Tử Thịnh lau mồ hôi trên trán Hạ Tử Minh:

– Không sao, cho dù trong lòng đại ca chỉ có Tử Khanh cũng không sao, ta sẽ thay thế hắn, ta rất nhanh liền sẽ thay thế hắn trở thành người quan trọng duy nhất trong lòng đại ca..

Sau đó y chậm rãi cởi xuống quần áo trên người Hạ Tử Minh, từ cổ bắt đầu, ở trên người Hạ Tử Minh lưu lại một chuỗi dấu hôn nhỏ vụn.

– –

Hạ Tử Minh say rượu một đêm, đầu đau muốn nứt ra, sáng sớm hôm sau tỉnh lại đã bị một bình rượu lạnh hắt vào trên đầu tưới tỉnh.

– Thứ chó đẻ nào dám.. – Hắn còn buồn ngủ, đầu đau muốn nứt ra, đột nhiên bị rượu lạnh hắt vào, há mồm liền mắng.

Ai ngờ, vừa mở mắt ra hắn đã thấy đôi mắt đỏ như sắp nhỏ máu của Cố Sâm.

Cố Sâm trông như muốn xông lên đánh hắn lại bị Hạ Tử Thịnh gắt gao giữ chặt. Hạ Tử Minh giật mình, lập tức tỉnh rượu, lại phát hiện chính mình trần truồng, trong ngực còn nằm một người khác đồng dạng trần truồng đang tay chân quấn chặt lấy mình, bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ, quả thực thân mật đến không thể thân mật hơn.

Là Hạc Nô.. Con hát hắn dưỡng chỉ vì muốn chọc giận Cố Sâm.

Đây là say rượu làm bậy, còn bị bắt gian trên giường?

– Tử Khanh.. – Hạ Tử Minh đầu óc trống rỗng, nói đều không rõ, chỉ theo bản năng gọi tên Cố Sâm.

Cố Sâm lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt tuyệt vọng tĩnh mịch.

– Tử Khanh, ngươi nghe ta giải thích, ta tối hôm qua.. Ta tối hôm qua uống nhiều quá, chúng ta ngày hôm qua không làm gì hết – Hạ Tử Minh theo bản năng ngồi dậy cùng Cố Sâm giải thích, nhưng đứng dậy mới kinh ngạc phát hiện người mình trần trụi, lại vội vàng kéo chăn che chắn.

Chuyện gì đây cơ chứ?

Hạ Tử Minh quả thực cảm thấy chính mình giống như nam chính ngu xuẩn trong drama ngày xưa bị nữ phụ ác độc lừa lên giường, vừa ngu dốt vừa do dự không quyết đoán.

Hạ Tử Minh một phen động tác bừng tỉnh Hạc Nô.

Hạc Nô vừa nhìn thấy Cố Sâm cùng Hạ Tử Thịnh, hoảng loạn bọc lên áo ngủ xuống giường, kinh sợ quỳ xuống:

– Thái Tử điện hạ, Tứ điện hạ, Cố đại nhân.

– Tử Khanh, tối qua ta cùng hắn không làm gì hết, không tin.. không tin ngươi hỏi hắn! – Hạ Tử Minh khoác áo ngoài xuống giường, vội vàng chỉ vào Hạc Nô liên tục giải thích.

Hạc Nô thập phần nghe lời, nghe Hạ Tử Minh nói xong liền vội vàng lên tiếng:

– Vâng, đúng vậy Cố đại nhân, nô cùng Thái Tử điện hạ tối hôm qua không làm gì cả, chỉ là cả hai đều uống say..

Cố Sâm nhìn dấu hôn ái muội, che cũng che không hết trên người cả hai, một chữ cũng không nghe được:

– Hạ Tử Minh, không, Thái Tử điện hạ, ngài không cần giải thích với ta. Chúng ta xong rồi – nói rồi lập tức phất tay áo bỏ đi.

– Tử Khanh.. – Hạ Tử Minh nhìn bóng chàng không biết nên làm gì bây giờ.

Là đứa em trai thân cận nhất, Hạ Tử Thịnh lập tức hiểu được ánh mắt của huynh trưởng, lập tức thay hắn đuổi theo:

– Tử Khanh..

– Trường An, ngươi đừng khuyên ta nữa. Quá khứ coi như một giấc mộng xuân hoang đường của Cố Tử Khanh, hiện tại tỉnh mộng, toàn bộ đều qua – Cố Sâm vừa thấy y liền cướp lời.

Chàng cùng Hạ Tử Minh hoàn toàn xong rồi.

Hạ Tử Thịnh lập tức khuyên nhủ:

– Tử Khanh, ngươi đừng hành động theo cảm tình.

– Ta không hành động theo cảm tình – Cố Sâm gần như chết lặng trả lời.

Hạ Tử Thịnh nói:

– Nhưng, Tử Khanh cùng đại hoàng huynh thành ra như vậy, Cố Văn nên làm gì bây giờ?

– Đại ca.. – Cố Sâm như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay tới tìm Hạ Tử Minh, anh trai chàng còn ở trong ngục chờ được cứu ra.

Hạ Tử Thịnh nói:

– Ngày hôm qua.. ngày hôm qua ta nghe người ta nói đại ca giận ngươi, tìm Lưu đại nhân ở Hình Bộ sai ông ấy “chăm sóc” Cố Văn ca đó. Cố Văn ca thân mình gầy yếu, làm sao chịu được Hình Bộ “chăm sóc” cơ chứ? – Y đổi trắng thay đen.

Cố Sâm hồi lâu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, chàng mới giống như tỉnh táo lại, hạ quyết tâm nói:

– Trường An, ngươi còn nhớ biện pháp ngươi nói ngáy hôm qua không? Ta đã có quyết định.

– Chính là.. – Hạ Tử Thịnh còn muốn khuyên thêm.

Cố Sâm trực tiếp ngắt lời:

– Hiện tại cứu ra đại ca ta là quan trọng nhất, lại tiếp tục như vậy, Hạ Tử Minh nhất định sẽ tra tấn chết huynh ấy.

– Trường An, ngươi phải giúp ta! – chàng bắt lấy tay bạn tốt như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin nói.

Hạ Tử Thịnh sao có thể cự tuyệt:

* * * Được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN