Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh


Chương 25


Lòng tự trọng của Phương Minh rất mạnh, cho dù cùng Lâm Chi Hành là người yêu nhưng công tác lại không qua loa chút nào, ngược lại còn chăm chỉ nghiêm túc hơn rất nhiều nhân viên, tuyệt đối không cho người khác cơ hội nói xấu mình.

Hắn cũng không chịu lộ vẻ yếu ớt trước mặt người khác, ngay cả ở trước mặt Lâm Chi Hành cũng là như thế.

Như vậy thực ra không tốt, bởi vì thường thường bạn không tỏ vẻ yếu ớt, biểu hiện như cứng rắn vô cùng, có những người vô tâm không phế sẽ thật sự cho rằng bạn mạnh mẽ đến không thể bị đánh bại, không thể bị tổn thương, không đổ máu không rơi nước mắt, không biết đau, bọ họ sẽ không kiêng nể gì làm bạn tổn thương, chờ đến khi làm sai còn cảm thấy mình chẳng sai gì hết.

– Phương Minh, sao em không nói với anh em từng bị ngất? – Quả nhiên, Lâm Chi Hành hoàn toàn không biết gì về sức khỏe và áp lực công việc của Phương Minh, nghe vậy lập tức kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh nội tâm rất muốn cho gã một cái tát, hỏi gã một câu Phương Minh rốt cuộc có phải bạn trai gã hay không?

Nhưng vì giữ vững hình ảnh, Hạ Tử Minh vẫn xem như không có gì nói:

– Có phải chuyện gì to tát đâu, nói với anh làm gì?

– Không có gì to tát là sao? Em đã ngất xỉu rất nhiều lần mà còn là không có gì to tát? Công ty không có người nào nữa hả? Phó tổng giám đốc Phương phải liều mạng thức đêm tăng ca như vậy, đến mạng sống cũng không cần! – Lâm Chi Hành đã đứng trên lập trường bạn trai chỉ trích Phương Minh không yêu quý thân thể của mình.

Hạ Tử Minh lại như đã quá quen thuộc, không để ý nói:

– Anh đừng nghe Tiểu Trương nói bừa, em không thường xuyên làm vậy đâu, chỉ là gần nhất công việc bận quá, đề án kế hoạch mới cần gấp chút mà thôi. Hết tuần này là được rồi, tất cả mọi người đều đang tăng ca, có phải một mình em đâu?

– Không phải một mình em? Chẳng lẽ em không biết thân thể của mình.. – Nhìn Phương Minh như vậy, Lâm Chi Hành rất muốn đánh hắn một trận.

Nói đến một nửa, gã lại đột nhiên im bặt, nhíu mày nhìn Hạ Tử Minh không nói lời nào.

Qua hồi lâu, gã mới nửa quan tâm nửa ra lệnh:

– Dù sao sau này em không được thức đêm tăng ca như vậy nữa!

– Không được – Hạ Tử Minh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt – kế hoạch này em còn chưa làm xong, giao cho người khác em không yên tâm được.

Lâm Chi Hành thấy hắn không nghe lời, lập tức nhăn mày cao giọng:

– Sao mà không được, chuyện lớn thế nào mà em không giao cho cấp dưới làm được? Công ty không có em thì không hoạt động được hay sao? Em đừng quên anh mới là tổng giám đốc công ty – gã cứng rắn nói – sao em lại hiếu thắng như vậy cơ chứ? Chuyện gì cũng phải làm tốt nhất, ai cũng phải khen em hả? Vì mấy thư hư vinh hiếu thắng buồn cười ấy mà mạng cũng không cần luôn hả?

Hạ Tử Minh cười nhạo một tiếng, đang muốn mỉa mai:

– Em..

– Tổng giám đốc Lâm tổng đừng mắng nữa, tổng giám đốc Phương coi trọng kế hoạch này như vậy không phải vì chủ tịch đang cực kì quan tâm, nói muốn ngài làm cho tốt sao? Ngài cả ngày không ở công ty nên không biết có bao nhiêu việc muốn làm đâu! – Tiểu Trương thấy bọn họ sắp cãi nhau đến nơi lập tức ra giảng hòa – tổng giám đốc Phương cẩn thận như vậy là sợ làm không tốt chủ tịch muốn phạt ngài thôi! “

Công ty là Phương Minh toàn quyền xử lý, nhưng tới cuối năm tính công trạng, lời lỗ thế này lại toàn tính ở trên người đứa cháu ruột Lâm Chi Hành này. Làm tốt, Lâm lão gia tử khen là gã, làm kém, bị lão gia tử quở trách đến không mặt mũi trước mặt cả nhà cũng là gã.

Lâm Chi Hành chính mình năng lực không tốt cũng không quan tân, đã quen bị chủ tịch mắng, cũng quen bị anh em trong nhà khinh thường. Nhưng Phương Minh lại không muốn như vậy, làm chuyện gì cũng nhất định phải làm đến tốt nhất mới được.

Phương Minh xuất thân nghèo khó bò lên tới vị trí này cùng đại thiếu gia Lâm Chi Hành sinh ra đã ngậm thìa vàng xét đến cùng là không giống nhau.

Lâm Chi Hành nghe Tiểu Trương nói xong liền ngớ người!

6 năm nay Phương Minh vì thành tích làm việc cùng được người nhà mình đồng ý mà liều mạng. Trước kia gã luôn cho rằng Phương Minh quá tự ti, lòng hiếu thắng quá mạnh nên lúc nào cũng muốn tranh giành, không thể hiểu được tại sao hắn hà khắc với bản thân cũng hà khắc với người khác, hiện tại nghĩ lại, Phương Minh nỗ lực như vậy không phải đều là vì gã sao? Phương Minh yêu mình như vậy, trả giá vì mình nhiều như vậy..

Mà mình lại..

Lâm Chi Hành ngơ ngác nhìn Phương Minh, giống như lần đầu tiên quen hắn, lần đầu tiên nhận thức được mình làm bạn trai của Phương Minh không xứng đáng, không đủ tiêu chuẩn thế nào, gã ngơ ngác gọi Hạ Tử Minh:

– Phương Minh..

– Tổng giám đốc Lâm không biết, anh ấy.. – Tiểu Trương nói nghiện, bản năng cảm thấy vị đại thiếu gia Lâm Chi Hành này không xứng với Phương Minh, nhịn không được muốn nói vài câu.

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Hạ Tử Minh tức giận cắt lời:

– Được rồi Tiểu Trương, cậu đừng nói nữa.

Tiểu Trương thấy Hạ Tử Minh không vui lập tức ngậm miệng.

– Không, em để cậu ấy nói! – Lâm Chi Hành phục hồi tinh thần lại, ra mệnh cho Tiểu Trương:

– Tiểu Trương cậu nói đi!

Tiểu Trương do dự, nhìn Hạ Tử Minh, cuối cùng vẫn mở miệng:

– Tổng giám đốc Lâm không biết đấy thôi, chứ giám đốc Phương tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực quan tâm ngài. Mấy ngày hôm trước là sinh nhật của giám đốc Phương, anh ấy đã làm xong mọi việc trước cả tuần rồi, để trống riêng ngày đó ra cùng ngài chúc mừng. Kết quả ngày đó ngài ở bên người bạn họ Tô kia bằng hữu ở bên nhau, không có thời gian ra ngoài với anh ấy, giám đốc Phương liền lại trở về tăng ca, mọi người nhìn đều thấy khó chịu thay..

Gân xanh trên trán Hạ Tử Minh nổi lên, giống con mèo xù lông cắt lời:

– Đủ rồi, Tiểu Trương đừng nói nữa.

– Phương Minh, sao em không nói với anh? Sao hôm sinh nhật không gọi điện cho anh, nếu em nói với anh, anh.. – Lâm Chi Hành không biết nên đối mặt thế nào với chuyện mình quên sinh nhật Phương Minh y, chỉ có thể chất vấn Phương Minh vì sao không tìm gã.

Hạ Tử Minh nghĩ nghĩ, thực nhẹ nhàng nói:

– Chẳng có gì để nói cả, ngày đó em gọi điện cho ngươi, anh nói đang ăn cơm với Duyệt Hòa, không có thời gian đi cùng em..

Cho nên, hắn liền không nói, cũng không cần thiết nói.

Anh không cho tôi, ta sẽ không chủ động đi đòi, anh không tới tìm tôi, ta sẽ không chủ động đi nói!

Đây là tính cách của Phương Minh, cho dù thích Lâm Chi Hành trước hắn cũng tìm cách làm Lâm Chi Hành tới theo đuổi hắn mà không phải chủ động chạy theo Lâm Chi Hành.

Hắn xuất thân nghèo khó, không có gia thế tốt như Lâm Chi Hành, nhưng hắn cũng có kiêu hãnh của mình.

– Phương Minh.. – Lâm Chi Hành khép nép nhìn Hạ Tử Minh, hốc mắt ươn ướt, không biết nên nói cái gì mới được.

Qua một lúc lâu, gã mới nhanh chóng quyết định:

– Phương Minh, về sau em không được thức đêm tăng ca nữa, kế hoạch không tốt thì không tốt, ông nội muốn mắng anh thì cứ mắng, sức khỏe của em mới là quan trọng nhất. Em đừng không quý trọng thân thể như vậy nữa, được không?

* * * Được – Hạ Tử Minh im lặng hồi lâu mới thấp giọng trả lời.

– Tích! Độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Lâm Chi Hành tăng 5 điểm, hiện tại là 80 điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng!

Người chơi trò thế thân thường chính mình cũng không rõ mình yêu rốt cuộc là bạch nguyệt quang hay là cơm nguội, chỉ khi mất đi một người, hay là một người bị hoàn toàn xem như người xấu mới có thể khiến hắn thấy rõ mình rốt cuộc yêu ai.

Lâm Chi Hành cũng là như thế, cho dù hiện tại độ hảo cảm của gã với Phương Minh đã ngang với Tô Duyệt Hòa, nhưng bên trong gã vẫn đang không ngừng tẩy não chính mình, người mình yêu là Tô Duyệt Hòa, đối Phương Minh chỉ là áy náy cùng cảm động mà thôi.

Nhưng cho dù như thế, vì đền bù Phương Minh gã vẫn quyết định muốn cùng Phương Minh sống cả đời, cả đời tốt với Phương Minh tốt.

Nội tâm Lâm Chi Hành nghĩ cái gì liền không ai biết.

Bởi vậy, ở phần lớn người ngoài xem ra, sau khi Phương Minh hôn mê nằm viện lần này quan hệ giữa hắn cùng Lâm Chi Hành hòa hợp không ít, Lâm Chi Hành đối đãi Phương Minh cẩn thận tỉ mỉ như một lần nữa quay lại lúc bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt.

Ngay cả dừng trong mắt bạch nguyệt quang Tô Duyệt Hòa của Lâm Chi Hành cũng là như thế.

Tô Duyệt Hòa nhìn bạn tốt càng lún càng sâu trong tình yêu với Phương Minh, rốt cuộc nhịn không được lấy ra tư liệu điều tra việc Phương Minh lợi dụng vẻ ngoài giống mình cố tình tiếp cận Lâm Chi Hành, muốn đánh thức bạn tốt.

– Duyệt Hòa cậu có ý gì? – Lâm Chi Hành kinh ngạc đọc tư liệu Phương Minh điều tra hành trình của mình, giả bộ ngẫu nhiên gặp mặt, cố tình ăn mặc giống Tô Duyệt Hòa.

Tô Duyệt Hòa nghĩ nghĩ, lựa chọn đi thẳng vào vấn đề:

– Chi Hành, Phương Minh tiếp cận cậu, trở thành bạn trai của cậu là có dự mưu. Mục đích là tiền hay địa vị thế lực của nhà họ Lâm mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng Phương Minh người này không đơn giản, tuyệt đối không phải người cậu có thể tin cậy. Cậu nên cẩn thận, nhất định phải đề phòng anh ta.

Nghĩ đến kết cục kiếp trước của Lâm Chi Hành, Tô Duyệt Hòa thay bạn tốt khổ sở.

– Mình biết, hiện tại nói với cậu điều này sẽ rất khó tin tưởng, nhưng.. – vì có ký ức kiếp trước nên Tô Duyệt Hòa vẫn luôn tin tưởng Lâm Chi Hành là người mình có thể dựa vào, mà đây cũng là người duy nhất khi mình gặp nạn sẽ vô điều kiện giúp đỡ, cho dù phải trả giá hết thảy.

Cho nên, cậu nhất định phải vạch trần gương mặt thật của Phương Minh, giúp bạn tốt thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị con rắn độc này hại chết.

Lâm Chi Hành châm một điếu thuốc lá, trực tiếp ngắt lời:

– Duyệt Hòa, cậu đừng nói nữa, mình không muốn nghe, cũng không muốn biết..

– Chi Hành! – Tô Duyệt Hòa đột nhiên vỗ bàn đứng lên, hận không thể đánh tỉnh người bạn đang bị mỡ heo che tim này.

– Duyệt Hòa, mình không biết vì sao cậu lại đi điều tra Phương Minh, lại vì sao nói xấu em ấy. Nhưng Phương Minh là bạn trai đã ở bên mình 6 năm, mình tin em ấy không phải loại người cậu nói, những lời này về sau cậu đừng nói nữa. – Gã không biết mọi chuyện lúc trước là Phương Minh cố tình thiết kế, cũng không tưởng tượng nổi người như Phương Minh sẽ cố tình dụ dỗ mình, bắt chước cách ăn mặc của Tô Duyệt Hòa giả bộ tình cờ gặp mình.

Nhưng đã ở bên nhau 6 năm, gã.. gã lại đối Phương Minh hổ thẹn, gã chọn tin tưởng Phương Minh..

Tô Duyệt Hòa không ủng hộ nhíu mày:

– Chi Hành, mình biết cậu tin tưởng Phương Minh. Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết anh ta ở bên cậu là có mục đích gì, ngươi không thể không đề phòng!

Cậu vất vả làm thế này chỉ vì muốn tốt cho Lâm Chi Hành thôi.

– Được rồi, Duyệt Hòa cậu không cần nói nữa. – Lâm Chi Hành nhắc lại.

Tô Duyệt Hòa giống như đang nhìn thấy nhìn Trụ Vương bị Đát Kỷ câu hồn:

– Chi Hành..

– Tô Duyệt Hòa, cậu còn nói vậy nữa, chúng ta về sau làm bạn cũng rất khó – Lâm Chi Hành lạnh mặt cảnh cáo.

Tô Duyệt Hòa lập tức ngậm miệng, lông mày nhíu chặt.

Cậu có thể nhìn ra được Lâm Chi Hành là nghiêm túc, Lâm Chi Hành lúc trước có lẽ từng thích cậu. Nhưng hiện tại người Lâm Chi Hành yêu nhất lại không thể nghi ngờ là Phương Minh, ngay cả chính mình cũng không thể nói xấu Phương Minh nửa câu.

Nếu là người khác, cậu nhất định sẽ chúc phúc bạn tốt tìm được hạnh phúc!

Nhưng cố tình, cố tình bạn tốt yêu lại là một con rắn độc. Nghĩ đến kiếp trước, Tô Duyệt Hòa hận không thể đem Phương Minh băm thành ngàn mảnh.

Không được, tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể nhìn bạn tốt lại bị Phương Minh hại một lần nữa!

Vậy chính mình phải nghĩ cách làm Phương Minh tự lộ đuôi cáo, chờ đến khi mình vạch trần Phương Minh, bạn tốt cho dù thương tâm cũng chỉ mất một thời gian mà thôi. Phải tìm được sơ hở của anh ta!

Khi Tô Duyệt Hòa tâm tâm niệm niệm muốn tìm sơ hở của Hạ Tử Minh, hắn lại đang cùng hệ thống tán dóc.

Hệ thống này vốn lảm nhảm, nhìn thấy Lâm Chi Hành gần như tuyệt giao với Tô Duyệt Hòa vì Phương Minh, nó lập tức khoa trương kêu lên trong đầu Hạ Tử Minh:

– Oa, ký chủ thật lợi hại, nhanh như vậy đã kéo độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ lên 80 điểm không nói, người ta còn sắp tuyệt giao với bạch nguyệt quang kìa, xem ra chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Nó cảm giác ký chủ nhà nó càng ngày càng trâu bò!

– Lâm Chi Hành trong cảm tình trái phải lắc lư, do dự không quyết đoán, chỉ là đầu tường thảo thôi. Độ hảo cảm của hắn tăng nhanh nhưng không đáng giá gì, tuyệt giao với bạch nguyệt quang cũng chỉ là nói suông mà thôi, không làm thật sự đâu – Nghe hệ thống khen tặng, Hạ Tử Minh lại cười nhạo một tiếng.

Hệ thống không hiểu:

– Đây là sao? Chẳng lẽ độ hảo cảm của Lâm Chi Hành với ký chủ đều là giả sao? Không đúng a, số liệu không làm giả được đâu!

– Số liệu không sai, giờ khắc này độ hảo cảm của Lâm Chi Hành với Phương Minh là 80, cũng quyết tâm xa cách Tô Duyệt Hòa cũng không sai. Nhưng nếu có người ở giữa làm khó dễ, bịa đặt vu oan thì thế nào? – Hạ Tử Minh thực không thích Lâm Chi Hành – Muốn thay đổi cái nhìn của tên này dễ lắm.

– Hả?

Hệ thống không hiểu ý của Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh cũng lười giải thích với nó.

Hệ thống nhìn được lời nói trong lòng Tô Duyệt Hòa, lập tức chuyển đề tài:

– Ai, ký chủ, bạch nguyệt quang muốn đặt bẫy vạch trần gương mặt thật của ngươi kìa? Bây giờ chúng ta làm gì, muốn phòng thủ phản công, nhân cơ hội này đảo ngược địa vị bạch nguyệt quang cơm gạo của ngươi và Tô Duyệt Hòa không?

Nó không lúc nào quên nhiệm vụ.

– Ta không cần làm gì cả, nếu cậu ta muốn vạch trần gương mặt thật, chúng ta liền đi theo kế hoạch đó làm cậu ta vạch trần – Hạ Tử Minh hoàn toàn không quan tâm.

Hệ thống đần người:

– A? Như vậy độ hảo cảm sẽ hạ đó, ký chủ!

– Cho nó hạ. Xuống 0 càng tốt. – Hạ Tử Minh không để ý, độ hảo cảm của Lâm Chi Hành với hắn quá rẻ mạt.

Hệ thống lập tức hoảng sợ:

– Ký chủ ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

– Đương nhiên là tìm thân ái nhà ta rồi – Hạ Tử Minh cười khẽ – Tô Duyệt Hòa không phải muốn tìm sơ hở của ta sao? Ta liền ngoại tình cho cậu ta tìm là được.

Hệ thống toàn bộ AI đều choáng váng:

– Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Nó đột nhiên thấy nhiệm vụ lần này thực không lạc quan.

– Đương nhiên là thật sự ngoại tình. Người như Lâm Chi Hành nhìn như đa tình, kỳ thật là ghê tởm – Hạ Tử Minh gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn bình luận – đối với kẻ như vậy, cách trả thù tốt nhất chính là cắm sừng gã ta, gã còn phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin không chia tay!

Lâm Chi Hành thật sự khiến Hạ Tử Minh thấy buồn nôn, ghê tởm tới mức Hạ Tử Minh cảm thấy cắm sừng gã chính là có lỗi với gã.

May mà nhiệm vụ nguyên chủ tuyên bố cũng chỉ là vạch trần gương mặt thật của bạch nguyệt quang, đảo ngược địa vị của chính mình và bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Lâm Chi Hành rồi đá gã, không phải muốn cùng Lâm Chi Hành ở bên nhau.

Nếu không, cơm đêm hôm trước Hạ Tử Minh cũng sẽ nôn ra mất.

Hệ thống:”…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN