[ Xuyên nhanh] Ta muốn nghỉ hưu
Chương 47: Trừng phạt thế giới 11
“Ngươi làm xong thẻ tiện thể dạo vòng thành ta có chuyện cần đi trước”
“Hảo” nhìn Lạc Dương nhanh chóng cúp chân chạy đi hắn thở dài phùng phình áo khoát theo gió phấp phới tà sau, hắn có chút cô đơn. Tu Y cảm thấy hắn quá ảo tưởng, ảo tưởng Văn Mang sẽ là cái kia đáng ghét.
Khôi phục hảo tâm tình, Tu Y theo giám sát người đi vào sân kiểm tra dị năng, thủy hệ chia hai bậc một cái hậu cần cung cấp nước lực sát thương thấp còn lại là hắn đăng kí kiểm tra công kích thủy hệ, người giám sát nói hắn đánh vào tường thạch phí trước bên cạnh không xa là cái bảng điện tử. Tu y đơn giản niệm vài câu chú phát động mũi tên nước đánh vào tường thang điểm lực 3,5. Hài lòng với kết quả Tu Y, lấy giấy chứng nhận hắn đi làm chút thủ tục tiện thể làm cái căn cước.
Xong xuôi cũng mất hắn cái này nửa ngày giả, vươn eo xoắn người xoa xoa bối lưng, nhìn trên cao vòm kính chói nắng Tu y không biết phải làm gì tiếp theo, nghĩ đến lời Lạc Dương nói Tu Y cũng rủ đuôi tìm chỗ nào hảo chơi.
Thân đồ che kín mặt mũi Tu y tưởng sẽ giảm bớt người chú ý, ngược lại hiệu quả mang hắn nằm trong nhiều cặp mắt tò mò- mọi người nhìn cũng đúng ai giữa trời hè lại ăn mặc như vậy đâu?
Tìm góc trốn trước, hắn thật không yêu thành tâm điểm sự chú ý. Nếu giờ thành người được vũ khí không dùng được móng vuốt, kéo hai tay áo lên nhìn mình hai tay trắng ngọc móng dài nhọn hoắc khi… hắn cũng nên tìm chút vũ khí lạnh che mắt, ngặt nổi dù thời bình không còn nhưng căn cứ hai đầu lãnh đạo một cái là đại ca ăn chơi nhưng được cái hảo tài nguyền cùng dị năng, nhà hắn căn cơ nhờ lão cha tuy xã hội đen nhưng biết rõ đạo nghĩa mà để lại hắn Ất Thương bất lương này lão cha danh nghĩa đều đi tông.
Còn đầu lại là căn cứ quân đội do cái cao quyền quân đội quản lí, tuy nói cùng quản lí tuy nhiên quân đội người không quản qua Ất lâm hành động mắt nhắm mắt mở cho hắn phá luật, giống như căn cứ không cho phép buôn bán vũ khí nhưng chợ đen cái này tên gọi không để trưng, bao nhiêu điều luật cấm ở đây đều có ngoài ra cũng có vài thứ đáng sợ hơn.
Xoay hồi sau hắn cũng vô được cái mệnh danh chợ đen, mọi thứ thật hư thối, con người tiến hóa theo từng thờ gian nô lệ lịch sử đã qua vậy mà giờ những người không lực lượng, bị người thân phản bội bán và nơi này bị quang trong chuồng thân thể bầm dập không chỗ nào không bị lộng hư ánh mắt đờ đẫn vô hồn tựa như những cái xác biết đi ngoài kia. Kéo chặt chùm đầu, hắn không đủ can đảm đối diện, không có biện pháp giúp đỡ- tiểu thuyết ngoài ai biết bọn họ chân thực.
Tìm được thanh đồ đao, chuôi đao làm bằng sắt nung điêu khắc mộc mạc tuy chút cũ kĩ nhưng lưỡi dao lại thập phần sắc bén, thân dao bóng lưỡng dóc xảo không tỳ vết, theo Hỏa Y đầu kinh nghiệm thì đây là thanh đao tốt hắn mua được của cái lão nhân mất ba viên tinh hạch nhất cấp mặt lão nhân biết bao tiếc hận, hắn cũng cho thêm bao gạo cùng ít lương khô cho lão nhân.
Biết mình hành động lúc nãy đủ để tạo mình thành miếng mồi béo bở cho đám người trong này, hắn đành nhanh chân đi trước không vài giây đúng là có đám người đi theo hắn- thật phiền phức- suy nghĩ hồi thep hệ thống bản đồ hắn đi tắt qua cái ngõ cụt, đến cuối ngõ không còn đường đi hắn quay lại đúng là ba cái người đi theo hắn bậm trợn nhìn.
Ba người cường tráng che lấp bên kia ánh sáng để lại bóng lớn cho 1m6 Tu Y.
” Tiểu đệ ngươi ngoan ngoãn giao vật tư ra ca tha ngươi” cầm dao quơ quơ vài vòng thứ nhất người ra tiếng hóng dụ.
” Đúng vậy tiểu đệ, ca dạo này thiếu chút đồ ngươi cho ca mượn ca trả ngươi sao được không?”
– Các ngươi coi ta thiểu năng?-” Nếu không thì sao?”
” Nga vậy thì để mạng lại” cầm dao nam nhân đâm thẳng đến hắn, hai người còn lại vui mừng kẻ chết nhìn hắn.
Khẽ hừ lạnh Tu Y phát động ma lực.
Hồi sau trong hẻm Tu Y phủi xung quanh bụi đi ra khỏi, bên trong như cũ im lặng như không có việc gì xảy ra.
Cũng chả có việc gì làm Tu Y cũng định về nhà, hắn bị giật ngược ra phía sau, xém chút nữa té xuống, cố định thân người hắn bị cái cao bóng hình dồn dập kêu cứu: ” Đại nhân làm ơn cứu… cứu ta đội ta biết ngươi rất lợi hại xử lí được ba cái hai cấp dị năng, nên đại nhân làm ơn”
Mạn Thanh? ” Bình tĩnh ngươi muốn nói gì?”
” Ta…ta… ta đội bị nhóm Ất Thương thủ hạ bắt, tất cả đều do ta nếu…nếu không phải ta ương bướng không nghe lời bọn họ chạy vào nơi này cũng không đắc tội phải Ất Thương, hức hức… bọn họ kêu ta chạy trước… rồi bị bắt” cao hơn một cái đầu Mạn Thanh giờ ngã người vào hắn oanh khóc, lúc trước ân oán, Tu y cũng không muốn tính toán cùng với nhìn Mạn Thanh này hối hận, chắc hắn có thể tốt hơn.
Nhưng Ất Thương! Muốn đụng vào cũng khó khăn nếu cứu xong đám người kia thì phải đẩy bọn họ ra khỏi căn cứ, nếu không muốn sống thêm thì cũng không được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!