Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss
Chương 24
EDIT: Morticia – Vee Chimtee.
【Con trai Thái sư Phùng Văn Sơn ở Xuân Phong lâu gặp tiểu mỹ nhân, không quan tâm người ta có nguyện ý hay không,cường thủ hào đoạt, Phong Tiểu Tiểu cầu xin ngươi cứu giúp, ngươi sẽ:
1, Đối phương là con Thái sư, đắc tội không nổi, trói Phong Tiểu Tiểu đưa lên giường hắn.
(Ban thưởng: Vạn lượng bạch ngân.)
2, Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đứng ra cứu giúp Phong Tiểu Tiểu.
(Ban thưởng: Mỹ nhân Phong Tiểu Tiểu.) 】
Lâm Tô định ở ẩn không tạo thêm chuyện khiến người ta để ý, thuận tiện suy nghĩ làm tham chút bạc liền có người tự động đưa tới cửa.
Lâm Tô mới đi ngang qua, ven đường đột nhiên lao ra một nữ tử dung mạo khuynh thành mảnh mai, thất tha thất thểu bổ nhào vào lồng ngực cô, mắt to trừng lớn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ngập nước, khẽ cắn môi, thần thái điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.
Nếu Lâm Tô là nam nhân, sợ là bây giờ cũng động tâm, đáng tiếc, cô không phải.
Nhưng phần thưởng mỹ nhân là cái mẹ gì? Lâm Tô thấy có nhiệm vụ, tiện tay kiểm tra, lần đầu tiên nhìn thấy ban tưởng kì quái như vậy!
Lâm Tô một tay ôm mỹ nhân, một tay lặng lẽ kiểm tra lại hệ thống.
Thì ra sau khi lên chính tứ phẩm, mở ra công năng thu thập mỹ nhân, thông qua ra đường đi dạo, ngẫu nhiên phát động điều kiện hóa giải mỹ nhân, hoàn thành nhiệm vụ thì có được mỹ nhân.
Lâm Tô lướt qua một chút, trên giao diện màu xám bị khóa, hiện có hơn hai mươi mỹ nhân bị khóa, người nở eo gầy, tuyệt sắc các loại có hết!
Nhưng mà, cô là nữ nhân thu thập mỹ nhân làm gì?! Quỷ hệ thống này quả nhiên là vì nam nhân chế tạo ra!
Ngay lúc Lâm Tô đang chửi bậy trong lòng, từ Xuân Phong lâu chui ra một đám người, cầm đầu là nam tử cẩm y bước chân nhẹ nhàng.
Nhìn thấy Lâm Tô đang ôm lấy mỹ nhân mình nhìn trúng, lập tức giận tím mặt, “Đâu chui ra tên hỗn đản dám quấy rầy chuyện tốt cùa gia? Người đâu, ném tiểu tử này đi cho ta!”
Lâm Tô đang do dự không biết có nên nhận phiền toái này không, đến lúc nhìn thấy bộ dáng Phùng Văn Sơn, liền biết nếu Phong Tiểu Tiểu rơi vào tay hắn, chắc chắn không có chỗ tốt.
Không do dự nữa, bảo vệ Phong Tiểu Tiểu ở sau lưng, nói lớn, “Lớn mật, dưới chân thiên tử dám trắng trợn cường đoạt dân nữ, trong mắt các ngươi còn có vương pháp không!” Lời kịch này dù nói ra có chút xấu hổ, nhưng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân tiêu chuẩn thấp.
“Vương pháp?” Đám người Phùng Văn Sơn giống như nghe được chuyện gì buoncuoi, cười vang.
“Tiểu tư ngươi mà dám giảng vương pháp với gia, ngươi biết cha ta là ai không?”
“Cha ngươi là ai không phải nên đi hỏi mẹ ngươi à?” Lâm Tô mặt không đổi hỏi lại.
Lần này, không chỉ quần chúng vây xem cười vang, mà ngay cả chính thủ hạ Phùng Văn Sơn cũng không nhịn được cười trộm.
Phùng Văn Sơn tức giận, “Ngươi muốn chết!” Nói, nâng cây roi trong tay lên.
Chỉ là, chí công phu mèo cào kia nào phải đối thủ của Lâm Tô? Cho dù là thế giới nào, Lâm Tô luôn đặt luyện tập vũ lực đứng đầu, cho dù không được học công pháp tu sĩ, cũng luyện chút võ công.
Huống chi, kinh nghiệm mấy đời tập võ của cô, đã đạt đến trình độ nhất định, đưa tay tiếp được.
Cho nên ngay cả tùy tùng Phùng Văn sơn cũng bị Lâm Tô quật ngã.
Thậm chí, Lâm Tô còn nhớ một vạn lượng bạc của hắn(*), mở ra, quả nhiên lật ra hơn một vạn hai ngân phiếu, sau đó không chút khách khí nhận lấy.
(*) Hoàn thành nhiệm vụ phương án 1.
Đi ra ngoài mang hơn một vạn lượng ngân phiếu, xem ra Thái sư phủ còn nhiều tiền hơn cô tưởng!
Một đám nằm đất kêu rên, Lâm Tô mang theo Phong Tiểu Tiểu rời đi, chờ đi qua hai con đường, thấy không ai đuổi theo, Lâm Tô mới nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu, “Cô nương, chúng ta từ biệt tại đây.”
Phong Tiểu Tiểu đang đắm chìm trong màn anh hùng cứu mỹ nhân, chợt nghe thấy lời ấy, luống cuống nói, “Đại nhân ghét bỏ nô gia xuất thân phong trần ư? Xin đại nhân yên tâm, mặc dù nô gia lưu lạc phong trần, nhưng làm người trong sạch, bán nghệ không bán thân.
Đại nhân cứu nô gia, nô gia là người của ngài, nô gia nguyện đi theo địa nhân cả đời, phụng dưỡng ngài.”
Lâm Tô đau đầu, cô biết ngay cứu Phong Tiểu Tiểu không khác gì cứu đại phiền toái! Cô cũng không biết nên an bài gì cho vị mỹ nhân này, đem người về, phiền phức, cô cũng không cần hồng nhan mỹ nhân.
Không mang về lại không được, người ta là nữ tử nhu nhược, lại dung mạo như hoa, thả trên đường dính sắc lang thì sao?
Lâm Tô suy nghĩ hỏi, “Ngươi có thân nhân không?”
“Phụ mẫu nô gia đều mất, bị thẩm thẩm bán vào thanh lâu, nếu đại nhân không thu nhận nô gia, nô gia cũng không còn nơi để đi.” Phong Tiểu Tiểu nhìn ra cô thật sự không có ý gì với mình, thần sắc cô đơn.
“Vậy ngươi biết làm gì?”
Phong Tiểu Tiểu còn tưởng cô đổi ý, kinh hỉ nói, “Nô gia biết âm luật thư họa, kỳ nghệ cũng biết một chút.”
Lâm Tô nâng trán, cầm kỳ thư họa nuôi sống được à? Chị gái nhỏ nhắn xinh xắn như thế, sợ là mang về còn phải hầu như tiểu thư.
Lâm Tô suy nghĩ một chút nói, “Hay thế này, trang trại của ta thiếu người, nếu ngươi không có nơi để đi, thì đến trang trại trồng trọt đi.”
“Gì…!trồng trọt?!” Phong Tiểu Tiểu mở to hai mắt, không dám tin.
Lâm Tô chắc chắn nói, “Không sai, bao ăn bao ở, còn phát tiền công theo tháng, không cần khế ước thân thể, ngươi muốn đi lúc nào thì đi, tuyệt đối không có người ngấp nghé mỹ mạo của ngươi.”
Thật ra Lâm Tô muốn thăm dò thử, vị mỹ nhân Phong Tiểu Tiểu này rốt cuộc là ham hư vinh muốn trèo cao, hay thật sự không có nơi để đi.
Phong Tiểu Tiểu cau mày, suy tư nửa ngày, chần chừ gật đầu đáp ứng, “Được, nô gia đa tại ân che chở của đại nhân, chỉ là nô gia không biết trồng trọt, sợ tạo phiền toái cho đại nhân?”
Trên mặt Lâm Tô lộ ra chút ý cười, cô nương này dù bộ dang nhỏ nhắn xinh xắn, không phải không thức thời.
“Không đâu, ta phái người đưa ngươi đi, nơi đó là Hoàng trang, an tâm đợi ở đó, Phùng Văn Sơn không dám đến đó tìm ngươi.” Mặc dù không quá khả quan, nhưng vẫn ổn, dù cô nương này yếu đuối, rèn luyện cơ thể chút cũng được.
Thân thể khỏe mạnh rồi thì sau này lại nói.
Lâm Tô vừa phái người đưa Phong Tiểu Tiểu đến Hoàng trang, trong cung truyền ý chỉ, triệu cô hồi cung.
Lâm Tô hỏi thái giám truyền chỉ, tiểu thái giám biết vị trước mặt này là đại hồng nhân của Hoàng Thượng, không giấu diếm cô, nói hết.
Thì ra là Phùng Văn Sơn bị đánh, về nhà cáo trạng với Thái sư.
Thái còn đang tìm cơ hội trả lại chuyện cây bông, Phùng Văn Sơn vị cô đánh.
Vừa lúc tới tay, Thái sư đem theo Phùng Văn Sơn tiến cung cáo trạng.
Hoàng Thượng gọi cô đến, là muốn hỏi cô tình huống.
Lúc Lâm Tô đến ngự thư phòng, Phùng Văn Sơn nằm trên đất không dám thở mạnh, Thái sư ngồi một bên, ba ba cáo trạng Lâm Tô bạo lực.
EDIT: Morticia – Vee Chimtee.
Nguyên Hòa Đế thấy Lâm Tô đến, đứng dậy vui vẻ nói, “Ái khanh, ngươi đến rồi.”
Ý bên trong, Nguyên Hòa Đế chắc chắn nghiêng về phía Lâm Tô, Phùng Văn Sơn có đức hạnh gì, Nguyên Hòa Đế hiểu rõ, một người tham hoa háo sắc, so với Lâm đại nhân vì dân vì đất nước Đại Hán mà tận tụy, không cần hỏi, chắc chắn là tên khốn này sai!
Chỉ là, Thái sư tốt xấu gì cũng là nguyên lão hai triều đại, không cho Lâm Tô lên sân khấu định tội Phùng Văn Sơn thì không bỏ qua.
Cho nên Nguyên Hòa Đế mới làm phiền Lâm Tô đi một chuyến, sợ cô có khúc mắc gì, hiểu lầm bản thân hoài nghi cô, cho nên tự thân giải thích căn nguyên một lần.
“…Chuyện là thế, Lâm khanh ngươi nhìn, hắn nói là thật à?”
Giọng điệu này, thái độ này, cho dù Thái sư ngu đến mấy, cũng biết Hoàng Thượng căn bản không hề hoài nghi Lâm thị lang! Hắn đường đường là nguyên lão hai triều, còn chưa từng được Hoàng Thượng đối đãi thân mật, Lâm thị lang chỉ là một đứa nhà quê có thể được Hoàng Thượng đối xử như thée, khiến Thái sư đại nhân càng khó chịu!
“Vì sao Lâm thị lang vô duyên cô cớ đánh con ta trên đường? Con ta làm sai chuyện gì, cũng có lão phu là cha đây dạy bảo, Lâm thị lang quá phận, có phải quản rộng quá rồi không?” Thái sư địa nhân trầm mặt nói.
Lâm Tô không cam lòng yếu thế, “Nếu hắn phạm gia pháp, đương nhiên do Thái sư ngài đến dạy bảo.
Nhưng hắn phạm là quốc pháp, trên đường khiêu khích uy tín của Hoàng Thượng, xem thường vương pháp, hạ quan thân là người triều đình, thị lang được Hoàng Thượng tín nhiệm, tất nhiên không thể không quản!”
Cái mũ này chụp xuống khiến Thái Sư giật nảy mình, “Ngươi nói bậy, con ta lúc nào khiêu khích uy tín của Hoàng Thượng? Ngày nào tháng nào năm nào mấy giờ mấy giây mấy phút?”
“Người trên đường đều thấy, hắn ban ngày ban mặt trắng trợn cường đoạt dân nữ, không phải xem thường vương pháp là gì? Nói đến vương pháp còn không thèm để ý còn không phải chất vấn uy tín của Hoàng Thượng?”
“Nói bậy, nữ tử kia là gái lầu xanh, thế là nào trắng trợn cường đoạt dân nữ?” Thái sư chắc chắn nữ tử kia là gái lầu xanh mới dám mang nhi tử đến cáo trạng, nếu không là hắn tự chui đầu vào lưới rồi? “Về phần chẳng thèm để ý, tất cả là lý do thoái thác của ngươi!”
Bọn họ ở đây cãi đi cãi lại, Nguyên Hòa Đế nghe đến đau đầu, đập bàn nói, “Được, hai vị ái khanh đừng ồn ào nữa, chuyện này dừng ở đây, vì một gái lầu xanh bên đường mà tranh chấp, các ngươi không ngại mất mặt, trẫm còn ngại kìa!”
Thái sư cực kỳ không tình nguyện, nhưng không dám nói thêm, hắn chuyển đề tài,
“Hoàng thượng, chuyện này có thể bỏ qua, nhưng Lâm thị lang cướp một vạn lượng ngân phiếu từ con ta, không thể bỏ qua chứ?”
Nguyên Hòa Đế sững sờ, nhìn Lâm Tô, “Lâm khanh, ngươi thật sự đi cướp tiền của hắn à?”
Lâm Tô lắc đầu, “Không phải cướp, là cầm, thần nói với hắn.
Hắn khi dễ cô nương nhà người ta, nên bồi thường chút tiền thuốc men, tổn thất tinh thần chứ?”
Thái sư bị cô ngụy biện tức tới nghiến răng, “Tiền thuốc men nào cầm luôn một vạn lượng ngân phiếu!”
Lâm Tô giật mình nhìn hắn, “Một vạn lượng là nhiều à? Ta thấy quý công tử ra ngoài chơi không dưới một vạn hai, còn tưởng chút tiền đó không là với Thái sư chứ.”
Thái sư giật mình, cảm thấy hôm nay mang nhi tử đi cáo trạng là sai lầm.
Lâm Tô miệng lưỡi sắc nhọn như thế, lại đào cho hắn cái hố! Đi ra ngoài mang không dưới một vạn hai, không phải nói với Hoàng Thượng là hắn nhận hối lộ à? So với bổng lộc ít ỏi của hắn, sao có thể đưa con trai tiêu xài như thế.
Hắn vội nói, “Con trai ta ra ngoài giúp thượng phủ mua đồ dùng tết, bình thường không tiêu xài như thế.”
Không biết Hoàng Thượng có tin hay không, dù sao nói vài câu, liền cáo lui.
Cha con Thái sư chột dạ, không dám ở lâu, lùi một bước cáo lui rời đi.
Chờ bọn họ đi hết rồi, Nguyên Hòa Đế mới cười hỏi Lâm Tô, “Ngân phiếu cướp được đâu?”
“Quyên vào cô nhi viện.”
“Mỹ nhân kia đâu?”
“Đuổi đến Hoàng trang làm nông rồi.”
Nguyên Hòa Đế: “…”
Thật tươi mát thoát tục, mỹ nhân để ôm ấp yêu thương hắn đuổi người ta đi làm nông, cũng chỉ có Lâm khanh mới làm được chuyện như vậy.
Nguyên Hòa Đế cảm khái, sau lại nghĩ đến bệnh khó nói, trong lòng hiểu ra, Lâm khanh chắc là mắt không thấy tâm không phiền nhỉ?
Vừa nghĩ thế, Nguyên Hòa Đế đau lòng, Lâm Tô chân trước vừa đi, hắn chân sau đưa ban thưởng đến.
Thái sư nghe Hoàng Thượng lại ban thưởng cho Lâm thị lang, kém chút tức hộc máu, Hoàng Thượng đối xử phân biệt rõ ràng như thế, không thể nhịn được nữa!
*
Lãnh cung, gian phòng nào đó, một bé nam gầy yếu ngồi trên bậc thang cửa ra vào, nhìn cảnh sắc xào xạc trong lãnh cung ngẩn người.
Hắn là hoàng tử thứ mười hai của Hoàng Thượng, nhưng vì nhà ngoại có tội, liên lụy mẫu phi bị bức vào lãnh cung, cho nên lúc hắn sinh ra đã ở lãnh cung.
Mười hai năm qua, hắn chưa từng ra khỏi lãnh cung, cũng chưa từng gặp cha hắn bao giờ.
Người trong cung trước giờ nâng cao giẫm thấp, hắn là hoàng tử lãnh cung, sống còn không bằng cung nữ thái giám có địa vị.
Mỗi ngày ăn cơm thừa canh cặn, mùa đông chỉ có thể nằm trong chăn sưởi ấm, có khi còn bị bọn thái giám khi dễ…!Hắn cho là cả đời chỉ có thể làm một con chuột, nhưng ai biết, có người nói cho hắn biết…!
Tương lai hắn sẽ làm Hoàng Đế.
Trò cười cho thiên hạ à, làm Hoàng đế? Hắn? Sao có thể! Cho dù huynh đệ hắn chết sạch thì cũng không tới phiên hắn làm Hoàng Đế!
Nhưng nữ hài cổ quái chỉ có mình hắn nhìn thấy, lại kiên định nói cho hắn biết, hắn, bây giờ là hoàng tử thập nhị, tương lai chắc chắn là Hoàng Đế, còn là Hoàng Đế nổi danh nhất lịch sử!
“Ngươi là Hán Kiền Đế đó! Là một trong những Hoàng Đế nổi tiếng nhất, được người đời sau gọi là Hoàng đế nghìn đời có một!”
“Tuổi thơ hơi thảm, lúc ra khỏi lãnh cung, vào năm ngươi hai mươi tuổi, sẽ lên làm Hoàng đế!”
“Bởi vì huynh đệ ngươi chết hết, bị đại gian thần Lâm Tô giết! Hắn quyền thế ngập trời, độc tài triều chính, huynh đệ ngươi không nghe lời đều bị hắn giết!”
“Sau khi ngươi lên ngôi, mặt ngoài thuận theo gian thần Lâm Tô, sau lưng âm thầm mưu đồ, cuối cùng nhổ cỏ tận gốc, khôi phục triều Hán!”
“Thật sự, ngươi là Hoàng đế mà ta thích nhất! Ngươi có rất nhiều công lao! Hai mươi tuổi đăng cơ, ngày hai ba đêm 30 tết, ngươi cải cách khoa cử, tu bổ đường đi, thông nam bắc phát triển kinh tế…Ngươi còn phát triển khoai tây, bắp ngô, bông chờ thu hoạch, giúp bách tính ăn no mặc ấm, còn phát minh ra xi măng, thủy tinh, nâng cấp công cụ, cách tân khoa học kỹ thuật, thúc đẩy Hán quốc tiến bộ vượt thời đại!”
“Đúng rồi, còn có người nói khoai tây và bông đều do Lâm Tô phát triển, ngươi nói có buồn cười hay không? Hắn là một đại gian thần, làm sao quan tâm kế sinh nhai của người dân được? Ngươi nói có đúng không?”
…!
Nàng nói chuyện, biểu cảm tôn sùng hắn, khiến Triệu Dật cũng không nhịn được tưởng tượng theo khung cảnh nàng vẽ ra.
Hắn, thật sự sẽ làm Hoàng đế ư?
Bóng đêm buông xuống, ngọc bội bên hông nói lên, nữ hài quần áo cổ quái lại bay ra, đầy mặt tươi cười chào hỏi hắn, “Này! Triệu Dật, hôm qua chúng ta nói đến đâu rồi? À đúng rồi, đại gian thần Lâm Tô…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!