Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss
Chương 30
EDIT: Morticia – Vee Chimtee.
Thời gian Tiêu Tuyết ở lãnh cung làm bạn với Triệu Dật không tính ngắn, nhưng vì trước giờ nàng ta chỉ xuất hiện vào buổi tối, cho nên đó giờ chưa từng biết Triệu Dật ăn gì, tự nhiên cũng không biết khoai tây đã nằm trên bàn ăn của bá tánh, của Hoàng Thượng, khoai tây dần trở thành món ăn bình dân đi đâu cũng có.
Mà cho dù Triệu Dật từng ăn, nhưng không ai nói cho hắn biết đây là khoai tây.
Cho nên sinh ra hiểu lầm mỹ diệu.
Mãi đến khi Tiếu Tuyết nhập vào người Ngũ tiểu thư, lần đầu ăn khoai tây, mới phát hiện, thì ra, thời đại này đã sớm biến khoai tây thành món ăn rồi!
Tiêu Tuyết chấn kinh, đã xảy ra chuyện gì? Triệu Dật còn chưa đăng cơ, vì sao khoai tây đã xuất hiện rồi?
Không chỉ khoai tây, ngay cả bông, loại cây công nghiệp giữ ấm đã xuất hiện ở triều Đại Hán, chỉ là mới xuất hiện, nên không phải nơi nào cũng có.
Nhưng trên thị trường bông đã được lưu thông.
Nàng bị đích tỷ đẩy xuống hồ nước, mẹ cả vì muốn một điều nhịn chín điều lành, tặng cho nàng một kiện áo được làm từ bông.
Nghe nói bây giờ bông vẫn là vật xa xỉ, chỉ có người phú quý mới dùng.
Hai thứ này xuất hiện, đánh vỡ cảm giác ưu việt được xuyên không của Tiêu Tuyết, chờ đến khi biết hai thứ này đều do Lâm Tô nghiên cứu thành công dâng lên triều đình, những kiến thức trước kia mà Tiêu Tuyết biết hoàn toàn bị đảo lộn.
Sao có thể? Thật sự là đại gian thần Lâm Tô tiến cống khoai tây và bông? Đùa gì vậy?!
Nàng nhớ rõ khoai tây là do Triệu Dật lúc trên đường bái phỏng danh sĩ về, vô tình gặp mưa to, tá túc trong nhà thợ săn trên núi, được thợ săn dùng khoai tây chiêu đãi, mới phát hiện loại lương thực có sản lượng cao này, vừa ngon đỡ đón, sau khi hồi cung, liền đưa ra cho thiên hạ mở rộng gieo trồng.
Bông là lúc hắn còn ở lãnh cung, bên tường viện tự nhiên mọc ra một loài thực vật.
Lúc ở trong lãnh cung đói khổ lạnh lẽo, hắn phát hiện loại hoa này bỏ vào quần áo có thể chống lạnh, cho nên sau khi đăng cơ, liền sai người nghiên cứu gieo trồng, lúc này bá tánh Đại Hán mới có áo bông chống lạnh.
Trong 《 Hán Càn Bí Sử 》, nam thần Sở Hàn Khanh đóng vai Triệu Dật cực kỳ đẹp trai, nàng ta vì nhan sắc này mà xem đi xem lại mấy lần, nhớ rõ từng chi tiết.
Biên kịch nói là căn cứ vào lịch sử cải biên, cho nên nàng mới tin tưởng không nghi ngờ.
Cũng vì bộ kịch này, nàng cuồng Hán Càn Đế, xem hết những thứ liên quan đến hắn một lượt.
Thậm chí sau khi bị tai nạn giao thông rồi xuyên qua đây, nàng ta còn vạn phần cảm ơn vị đại thần nào đó đưa nàng xuyên qua gặp thần tượng…!Nhưng mà bây giờ, nàng nghe được gì, khoai tây không phải do Triệu Dật mở rộng, bông cũng không phải do Triệu Dật sai người nghiên cứu, ngược lại là công lao của đại gian thần Lâm Tô?
Tiêu Tuyết không thể tiếp thu trong khoảng thời gian ngắn, nghi ngờ là tin vỉa hè, xuất hiện tin tức sai lệch.
Không được, nàng phải đích thân đi điều tra rõ ràng!
Cơ hội nhanh chóng tới, phụ thân nàng ta thăng quan, phải dọn nhà lên kinh thành.
Chỉ cần đi kinh thành, nàng ta luôn có cơ hội điều tra chân tướng rõ ràng.
Một nhà bọn họ, đi thuyền từ Giang Nam đến phía Bắc, tới huyện Mịch Khang mới chuyển sang đường bộ, nơi này cách kinh thành không xa.
Tiêu Tuyết mới đặt chân lên bờ, liền nhìn thấy một mảnh toàn cây bắp, lập tức chấn kinh rồi, buột miệng thốt ra, “Đây là cái gì?”
Phụ thân nàng nghe được, nhìn theo tầm mắt, phát hiện bản thân cũng không biết loại cây này, liền tìm nông phu hỏi, “Đây là gì?”
EDIT: Morticia – Vee Chimtee.
Lão nông kiêu ngạo đáp, “Đây là nghiên cứu mới của Lâm đại nhân – bắp, bọn ta là người đầu tiên thí loại đấy! Lão hán có vựa hoa màu sống tốt nên mới chọn nhà ta làm đất thí nghiệm! Triều đình nói, ruộng thí nghiệm không thu thuế, làm tốt còn có thưởng! Trong thôn này thí nghiệm thì bắp nhà lão hán là mọc tốt nhất, trước đó còn được chọn làm hàng mẫu, đưa cho Lâm đại nhân xem!”
Ngự sử đại nhân hứng thú, “Là vị Lâm đại nhân khoai tây với bông đấy hả?”
“Đúng! Không chỉ bắp, còn có khoai lang đỏ nữa! Lâm đại nhân nói, hai loại này sản lượng cũng rất cao, để chúng ta thay đổi khẩu vị! Lâm đại nhân đúng là thần tiên hạ phàm, không chỉ giúp chúng ta ăn no, còn để chúng ta ăn ngon! Thôn ta định dâng lên Lâm đại nhân bia kiến trường sinh, vị đại nhân này, lão hán thấy ngươi cũng làm quan nhỉ? Đi kinh thành có thể thay thôn ta chào hỏi Lâm đại nhân không, bọn ta đều muốn cảm ơn hắn!”
…!
Tiếu Tuyết càng nghe càng sợ, thì ra không chỉ khoai tây và bông, đến cả khoai lang đỏ cũng xuất hiện rồi! Còn đều do Lâm Tô làm ra!
Nàng không tài nào hình dung được nỗi khiếp sợ của bản thân lúc này, cảm thấy hình như có thứ gì sụp đổ.
Sau đó trên đường đi, nàng ta vẫn mơ mơ hồ hồ, hổi tưởng lại rốt cuộc là xảy ra biến cố ở đâu, vì sao sự tình hiện tại lại khác xa với lịch sử mà nàng biết.
Nhưng mãi đến kinh thành, nàng ta vẫn không thể nào nghĩ ra.
“Phía trước có chuyện gì?”
Xe ngựa Tiêu gia mới vào kinh, đã bị chắn trên đường cái, phía trước chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào, người người chen nghịt.
Tiêu ngự sử cho người đi phía trước tìm hiểu, đưa tin về là ——
Hôm nay khai trương xưởng lưu li Hoàng gia, Lại Bộ thượng thư Lâm đại nhân tự mình chủ trì, đằng trước chen đầy bá tánh, chắn hết cả đường đi.
Tuy không biết lưu li là gì, nhưng Tiêu ngự sử nghe nói là do Lâm đại nhân chủ trì, lập tức xuống ngựa, “Nếu Lâm đại nhân ở đây, không có đạo lí không bái phỏng.
Mâu Tài, ngươi hộ tống phu nhân và tiểu thư đi đường vòng hồi phủ.
Quản gia, chuẩn bị lễ, ta muốn đi chúc mừng lễ khai trương của Lâm đại nhân.”
Vì xét theo hành động của Nguyên Hòa Đế, trên triều đình có rất nhiều chức quan trống, ngoại trừ Lâm Tô lấy mấy người trong Hàn Lâm Viện bổ sung, còn nâng lên chút người từ địa phương lên, Tiêu ngự sử là một trong số đó.
Hắn ở Giang Nam nhậm chức tuần muối ngự sử đã 5 năm, tự nhận tận tâm làm hết lòng, nhưng trước sau không được thăng chức.
Lần này Lâm đại nhân tự mình để cử hắn, không khác gì ban ân, cho nên nội tâm hắn cực kỳ cảm kích Lâm Tô.
Vừa vào thành đã gặp Lâm đại nhân tự mình chủ trì khai trương xưởng lưu li, thế nào cũng phải đi chúc mừng một phen.
Tiêu Tuyết trong xe ngựa nghe thấy đối thoại của phụ thân cùng hạ nhân, biết chuyện Lâm Tô chủ trì khai trương xưởng lưu li.
Tiêu ngự sử không biết lưu li là gì, nhưng nàng ta có thể không biết à? Lưu li chính là pha lê! Đây bằng chứng chứng minh học giả lịch sử phát hiện pha lê sớm nhất, sớm hơn ba trăm năm so với các quốc gia phương Tây!
Cũng như chứng minh đất nước mình là quốc gia cổ đại có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến, pha lê cũng được xếp vào năm đại phát minh, đó giờ vẫn luôn là niềm tự hào của quốc gia họ.
Tiêu Tuyết bây giờ đã biết pha lê cũng là do Lâm Tô phát minh, cũng không khiếp sợ như ban đầu, bởi vì, nàng đã hoàn toàn chết lặng!
Nếu bây giờ có người nói với nàng ta, Lâm Tô là thần tiên hạ phàm, nói không chừng nàng ta cũng tin 100%
Khoai tây, bông, khoai lang đỏ, bắp, còn có pha lê…!Thật ra Lâm Tô mới là người xuyên không?
Xe ngựa Tiêu phủ quay đầu, chạy sang lối bên cạnh.
Lúc xe ngựa nghiêng qua, Tiêu Tuyết mới thấy trong đám người nơi xa kia, một nam tử đứng trên đài cao, như hạc trong bầy gà, kinh vi thiên nhân.
Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến Tiêu Tuyết ngây người…!
——Đẹp trai!!!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!