Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính - Quyển 1 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Quyển 1 - Chương 5


Editor: tpaatp

Beta: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

Buổi sáng giữa tiết 2 và tiết 3 là thời gian trung học đế đô lên lớp, bởi vì thời gian dài hơn, cho nên trường học dứt khoát đem tiết thể dục sắp xếp vào khoảng thời gian này.

Trường học có quy định, ngoại trừ lí do sức khỏe đặc thù, các học sinh cấp ba không được phép vắng mặt mà không có lí do. Vì vậy cho dù học sinh có không tình nguyện đi chăng nữa thì cũng phải ngoan ngoãn rời khỏi lớp học chạy về phía sân tập.

Lớp 11 thì lại càng phải tuân theo.

Do sự thiết kế sắp xếp vị trí lớp học của nhà trường, một tầng có bốn lớp, cầu thang tầng này ở bên cạnh lớp 11 ban 5, cho nên ban 6 đến ban 8 muốn xuống cầu thang nhất định phải đi qua phòng học của ban 5.

Nhưng mà lớp 11 ban 5 lần này chính là lớp chọn khoa học tự nhiên, cũng là lớp của người mà Tần Triều Dương ghét nhất đang học – Tần Triều Mộc.

Nhắm mắt làm ngơ, vì vậy mỗi khi Tần Triều Dương đi tập thể dục đều sẽ đợi cho đến khi lớp học gần như đi hết, rồi mới ung dung đi xuống, bởi vì vào thời điểm đó, tất cả mọi người trong ban 5 cũng xuống sân gần hết, tỉ lệ gặp Tần Triều Mộc là rất nhỏ.

Hôm nay Tần Triều Dương cũng làm như vậy, có điều không giống như ngày trước, chính là trong lớp trừ cậu ra lúc này còn xuất hiện thêm một người khác vẫn còn chưa đi.

Tần Triều Dương nhìn chằm chằm cô, đôi mắt trước kia không có biểu lộ cảm xúc gì hôm nay lại có nhiều phần giận dữ, đôi lông mày cũng hơi nhíu lại.

Bởi vì chỗ ngồi của Tần Triều Dương là dựa vào tường, cũng chính là ngồi ở bên trong, muốn đi ra thì phải cần Lăng Dung nhường chỗ, nhưng cậu lại không muốn mở miệng nói với cái tên tóc vàng chướng mắt này một câu nào.

Lăng Dung tự nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cậu, cũng muốn nghe cậu mở miệng nói gì đó, vì vậy cô cố tình bỏ qua ánh mắt của cậu trong 30 giây, không có đứng lên.

Tính toán không sai biệt lắm thì nhân vật nam chính sắp nổi cáu rồi, Lăng Dung mới cười híp mắt đứng dậy nhường chỗ cho cậu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “ Cậu muốn đi ra thì nói với tôi một tiếng không được sao, làm gì mà ba chữ ‘ nhường một chút ’ cũng keo kiệt vậy. ”

Vì sao người này lại cứ khăng khăng cố chấp muốn cậu nói chuyện? Chẳng lẽ cậu kêu cô nhuộm lại mái tóc vàng kia thành màu đen cô cũng làm?

Quả nhiên chơi cùng với hội Lưu Thừa Nghĩa đều làm cho người ta chán ghét.

Rốt cuộc cũng có thể đi ra, Tần Triều Dương nhanh chóng đi qua chỗ ngồi của Lăng Dung, lập tức cất bước đi ra ngoài. Nếu như bình thường cậu là người đi cuối cùng, dựa theo tốc độ trên đường còn có thể sửa soạn trước khi âm nhạc chấm dứt đi đến sân tập, thế nhưng hôm nay lại bị tên nhóc này làm trễ nải thời gian lâu như vậy, nếu xuống muộn đoán chừng không khỏi sẽ bị nói một hồi.

Phiền toái.

“Ê, cậu chờ tôi một chút…., tôi với cậu cùng xuống sân tập. ” Thấy người sắp đi ra khỏi phòng học, Lăng Dung vội vàng đuổi theo.

Nghe thấy cô gọi, bước chân của Tần Triều Dương lại càng nhanh hơn, chỉ có điều lúc đi đến cầu thang, cậu đột nhiên đứng lại.

Lăng Dung còn tưởng là do mình gọi có hiệu quả, khóe miệng càng nhếch lớn hơn, chạy chậm đuổi theo vỗ vỗ bả vai cậu: “ Này, không ngờ gọi cậu cậu liền đứng lại đợi tôi. ”

Chỉ có điều một giây sau Lăng Dung biết rõ là tự mình nghĩ nhiều, bởi vì ngay trước mặt Tần Triều Dương, có một người đang đứng.

Là Tần Triều Mộc, giáo thảo của trung học đế đô, đại thần của lớp chọn khoa học tự nhiên, cũng là một trong những người mà Tần Triều Dương ghét nhất.

Khó trách đứa nhỏ này lại dừng lại, chắc hẳn trong lòng đang không thoải mái đây.

Trên thực tế, khi đọc cốt truyện của thế giới này, Lăng Dung đã có cảm tình với Tần Triều Dương, cho nên đối với những người đã từng khi dễ cậu, cô đương nhiên âm thầm nhớ kĩ, đồng thời kéo vào danh sách đen của mình.

Hơn nữa đối với em trai kế luôn làm ra dáng vẻ Bạch Liên Hoa này, Lăng Dung sẽ không ngại ngăn chặn cho cậu một chút, đem cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên vai phải Tần Triều Dương, giọng điệu mang theo chút vui đùa hỏi: “ Triều Dương, đây là ai vậy, là bạn của cậu sao? Có muốn giới thiệu với tôi một chút không? ”

Quả nhiên một giây sau khuôn mặt đang duy trì mỉm cười của Tần Triều Mộc lập tức cứng đờ, ở trung học đế đô vẫn còn có người không biết hắn?! Thậm chí còn thân mật với Tần Triều Dương, Tần Triều Dương từ khi nào mà có bạn!

Lúc trước vì để cho Tần Triều Dương bị tất cả mọi người cô lập, hắn tốn không ít tâm tư. Không chỉ liều mạng dốc sức mình thi đậu lớp chọn, hết sức xây dựng hình tượng học bá trong trường, cũng tìm không ít người lén truyền tin tức giả Tần Triều Dương mới là con riêng, cùng kết nghĩa huynh đệ với người mà hắn xem thường – Lưu Thừa Nghĩa, khiến cho Lưu Thừa Nghĩa không ngừng tìm Tần Triều Dương gây rắc rối.

Quả nhiên hết thảy đều như hắn dự liệu, tất cả mọi người trong trường trung học đế đô chỉ biết rõ hắn là Tần Triều Mộc ưu tú, còn Tần Triều Dương, cũng chỉ mang cái mác là anh trai của Tần Triều Mộc, tất cả đều coi Tần Triều Dương là tai họa tránh đi càng xa càng tốt.

Tần Triều Dương đấu không lại hắn, chỉ có thể vĩnh viễn sống ở dưới bóng của hắn, điểm này hắn vô cùng tự tin.

Nhưng bây giờ làm sao lại còn có người không biết Tần Triều Mộc hắn, ngược lại lại làm bạn với Tần Triều Dương – người bị mọi người ghẻ lạnh.

Tần Triều Mộc cũng không nhận ra Lăng Dung, dù sao hắn cũng là thiếu gia cao cao tại thượng của Tần gia, là học bá kiêm giáo thảo của trung học đế đô, làm sao có thể nhận ra hình ảnh lưu manh như vậy của Lăng Dung. Tần Triều Mộc thậm chí còn xem thường nhà giàu ba đời Lưu Thừa Nghĩa, thì sẽ càng không nhớ rõ thủ hạ của Lưu Thừa Nghĩa còn có cái tên côn đồ Lăng Dung như vậy.

Nhưng mà không chỉ Tần Triều Mộc lắp bắp kinh hãi, Tần Triều Dương cũng không kém phần ngạc nhiên.

Bỗng dưng gặp Tần Triều Mộc ở chỗ này làm cho tâm tình của cậu rơi xuống đáy vực, thế nhưng Lăng Dung ở đằng sau đột nhiên lên tiếng giúp đỡ cậu, Tần Triều Dương không thể không kinh ngạc.

Bởi vì cậu biết rõ, ban 8 ai cũng có khả năng không biết Tần Triều Mộc, nhưng tuyệt đối không thể nào là Lăng Dung.

Lăng Dung đi theo bọn Lưu Thừa Nghĩa lăn lộn lâu như vậy, Lưu Thừa Nghĩa lại coi Tần Triều Mộc như huynh đệ, làm sao có thể không biết Tần Triều Mộc? Ngược lại là cái chớp mắt của Tần Triều Mộc đối với Lăng Dung mang theo vẻ lạ lẫm cùng phẫn nộ, khiến cho Tần Triều Dương bắt đầu lần nữa hoài nghi suy đoán ban đầu của mình, chẳng lẽ, thật sự không phải Tần Triều Mộc cố ý để Lăng Dung tiếp cận cậu, xem cậu như trò đùa?

Còn có, Lăng Dung rõ ràng biết rõ Tần Triều Mộc, vậy tại sao lại phải cố ý nói những lời đánh vào mặt Tần Triều Mộc.

Tần Triều Dương không thể lý giải nổi, nhưng cũng không thể không nói, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến bộ dạng khó coi của Tần Triều Mộc, trong nội tâm vốn bởi vì đột nhiên nhìn thấy người mình chán ghét giờ phiền muộn cũng giảm bớt một ít.

Có điều cậu vẫn không trả lời câu hỏi của Lăng Dung, Triều Dương là tên mà cô có thể tùy tiện gọi sao? Trên đời này, ngoại trừ người mẹ đã mất, cũng chỉ có ông ngoại gọi cậu như vậy.

Thói quen của nhân vật nam chính vốn trầm mặc, Lăng Dung cũng không hi vọng xa vời cậu sẽ thật sự phối hợp với cô nói cho cô biết Tần Triều Mộc là ai, lời này chỉ là để ứng phó với Tần Triều Mộc một lúc mà thôi.

Đương nhiên, nếu như đã diễn thì phải diễn đến cùng, làm bộ nhìn đồng hồ trên tay mình, Lăng Dung trên mặt lộ vẻ lo lắng: “ Ai nha, chúng ta sắp muộn tiết thể dục buổi sáng rồi, nếu không có việc gì thì mau đi nhanh thôi.” Nói xong cô còn rất tự nhiên mà kéo cổ tay của Tần Triều Dương, giống như thật sự muốn kéo cậu chạy.

Tần Triều Dương thiếu chút nữa trợn trừng mắt, bị muộn học cũng là cậu, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy cái tên tóc vàng này trong đội ngũ tập thể dục buổi sáng, không chừng là theo đám Lưu Thừa Nghĩa leo tường lén đi hút thuốc ở đâu rồi.

Nhưng cậu cũng sẽ không ngốc đến mức lật mặt Lăng Dung ngay lúc này, liền dứt khoát mặc kệ cho cô kéo mình đi.

Độ ấm trong tay đối phương thông qua làn da phảng phất truyền vào trong lòng cậu, con ngươi Tần Triều Dương hạ xuống nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, hàng lông mi dài không nhịn được khẽ run lên.

“Đợi một chút!” Bị phớt lờ triệt để, Tần Triều Dương rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng.

“Bạn học này còn có chuyện gì sao?” Lăng Dung cũng giả ngu đến cùng.

Tần Triều Mộc cắn răng, nếu không phải cố kị hình tượng giáo thảo nam thần ôn nhu, hắn khẳng định sẽ mắng một câu thô tục, âm thầm đem cái tên côn đồ tóc vàng này ghi nhớ, Tần Triều Mộc nghĩ sẽ đi tìm Lưu Thừa Nghĩa hỏi một chút người này là ai.

Tóm lại, xem bộ dạng như vậy chắc chắn không phải học sinh ngoan ngoãn gì, nếu là lưu manh khẳng định cũng là người do Lưu Thừa Nghĩa quản.

Nghĩ như vâỵ, Tần Triều Mộc cũng không thèm so đo cùng Lăng Dung, quay trở lại mục tiêu của mình là Tần Triều Dương.

“ Anh, cuối tuần này là sinh nhật của mẹ, ba bảo em gọi anh về nhà cùng mọi người ăn một bữa cơm, có được không? ”

Nếu không phải biết rõ tình hình thực tế, sợ là muốn khen Tần phu nhân thật rộng lượng, em trai Tần Triều Mộc tốt bụng. Dù sao cũng không phải người vợ cả nào cũng có thể tiếp nhận con trai riêng của chồng, lại còn mời về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm ngon, nhưng bọn họ lại biết rõ, mẹ của Tần Triều Dương mới thật sự là vợ cả, cậu mới đúng là người thừa kế chính thống của Tần gia.

Tần Triều Mộc vừa nói xong câu kia, Lăng Dung thấy sắc mặt Tần Triều Dương quả nhiên trầm xuống, cái tay bị nàng cầm chặt kia đã hung hăng nắm thành quyền, cô có thể cảm nhận được trên cổ tay cậu đang nổi đầy gân xanh.

Thế nhưng một ngụm khó phân biệt, ba người thành hổ, Tần Triều Dương cho dù có đi giải thích, cũng không có ai tin tưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân và mẹ bị gắn mác “ tiểu tam, con riêng ”.

“ Không đi. ” Lạnh lùng cự tuyệt, Tần Triều Dương không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bà mẹ kế giật dây nói với ba kêu cậu trở về, mở mắt xem người một nhà bọn họ tương thân tương ái như thế nào.

Hơn nữa cậu đối với người đàn ông Tần Dịch kia hiểu rất rõ, sẽ không thể nào Tần Triều Mộc dùng giọng điệu dối trá nói ra những từ như vậy kêu cậu trở về, đoán chừng lại là một bên đang mắng cậu là bạch nhãn lang, một bên kêu cậu cút về.

Dù sao cậu cũng mang họ Tần, nhưng lại để Hoắc gia đón về nuôi 6-7 năm, đây không phải rõ ràng đang đánh vào mặt Tần Dịch sao.

Những học sinh ở trung học đế đô này không biết cậu là con cháu chính thống của Tần gia, mẹ của cậu Hoắc Kiều là vợ cả của Tần Dịch, những điều kia….. giới thượng lưu chẳng lẽ lại không biết sao?

Vợ cả chết không bao lâu, Tần Dịch liền đem theo con trai ngoài giá thú cùng tình nhân tiến vào cửa, đây đã sớm trở thành đề tài để nói chuyện trong giới thượng lưu, nếu không phải vì ngại địa vị của Tần gia, đoán chừng họ đã sớm đem Tần Dịch trào phúng không biết thành cái dạng gì rồi.

Nhìn thấy Tần Triều Dương mất hứng, kỳ thật Tần Triều Mộc cũng đã đạt được mục đích, không uổng công hắn cố ý cự tuyệt bạn học muốn cùng hắn đi ra sân tập, cũng mạo hiểm sẽ vào tiết muộn cố ý đứng chờ Tần Triều Dương ở chỗ này.

“Cùng người ngoài ăn cơm có cái gì vui chứ, nếu cậu muốn ăn lần sau tôi mời cậu đến nhà tôi. ” Không để Tần Triều Mộc cao hứng quá lâu, giọng nói của Lăng Dung lại lần nữa vang lên, trong đó hai chữ người ngoài cố tình được nhấn mạnh, giống như là biết rõ điều gì.

“Hơn nữa cậu cũng không có nói cho tôi biết cậu có em trai, em trai cậu lớn lên không đẹp trai như cậu. ”

Từ trước đến nay đều là Tần Triều Mộc nghe người ta gọi Tần Triều Dương là anh trai của Tần Triều Mộc, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy mình bị gọi là em trai của Tần Triều Dương, giống như hắn chỉ có thể sống dưới hào quang của Tần Triều Dương, mặt của giáo thảo học bá trung học đế đô thoáng cái liền đen sì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN