Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính - Quyển 1 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Quyển 1 - Chương 7


Editor: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

Ở trong mắt của đám người Lưu Thừa Nghĩa, Lăng Dung từ trước tới nay chỉ là một người vô hình chỉ biết đi theo phía sau bọn họ, nhớ tới thì mang cô chơi cùng, nhớ không ra thì ném qua một bên không để ý tới.

Hơn nữa Lăng Dung từ trước đến nay không thích nói chuyện, luôn luôn cúi thấp đầu, vóc dáng không cao hình thể lại không lớn, y như đàn bà, khi Lưu Thừa Nghĩa nghĩ tới hắn ta muốn làm gì tên này thì nó chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.

Mà hiện giờ cái bao cỏ này lại to gan như vậy dám đối nghịch với bọn họ, không sợ bị đánh à?!

“Mày nói cái gì?” Lưu Thừa Nghĩa dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

“Đưa khuyên tai của Tần Triều Dương cho tôi, về sau tôi muốn làm một học trò tốt, không muốn chơi cùng các người nữa.” Lăng Dung bình tĩnh nói, cho dù trước mắt có khoảng bốn người nam sinh cũng không sợ.

“Tao thấy hôm nay đầu óc mày bị nhúng nước rồi, cần phải dạy bảo một trận mới có thể bình thường trở lại!” Vốn đã bất mãn hành vi hôm nay của Lăng Dung rồi, hiện giờ còn dõng dạc muốn hắn ta đưa khuyên tai ngọc cho nó, là ai cho nó cái lá gan lớn như vậy, dám nói với hắn ta loại lời này!

Lưu Thừa Nghĩa đem sức lực toàn thân truyền cho nắm tay phải, hướng tới nửa bên mặt không bị tóc che khuất kia của Lăng Dung.

Nhưng mà không có âm thanh nắm tay đánh vào trên mặt đối phương như trong tưởng tượng, Lưu Thừa Nghĩa không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nắm tay của hắn ta lại một lần bị tên Lăng Dung yếu gà này cản lại?!

Tựa như lần hắn ta đánh Tần Triều Dương trước đây vậy, hắn ta vươn nắm đấm trực tiếp bị Lăng Dung chặn lại, sức lực rất lớn khiến hắn ta không thể tin được.

Lưu Thừa Nghĩa không tin, một bàn tay khác cũng hướng tới mặt Lăng Dung đấm lên, đấm tay kia còn chưa tới kịp đối phương, thì đã bị một cánh tay trắng khác ngăn ở giữa không trung.

Tay trái của Lăng Dung đang kiềm chế Lưu Thừa Nghĩa đột nhiên phát lực, đem người đè nặng xuống, lôi kéo khiến hắn ta cúi xuống, đùi phải của Lăng Dung thuận thế phản công, dùng xương bánh chè hung hăng phát lực vào bụng đối phương, khiến người bị đá ra ngoài.

Động tác này căn bản không cần Lăng Dung phải nhớ lại có thể theo bản năng làm được, dù lúc trước có mất trí nhớ thì kỹ năng này cũng đã thâm nhập vào cốt tủy.

Chỗ mềm mại nhất thân thể bị người khác đánh trúng, sắc mặt Lưu Thừa Nghĩa khó coi ôm bụng, bị ăn đau phải lui mấy bước to.

“Được lắm Lăng Dung, không nghĩ tới mày còn có tài lẻ như vậy, lừa tụi tao không ít.” Dù vậy hắn ta cũng không tin một tên Lăng Dung yếu đuối mỏng manh  như vậy có thể đánh thắng hắn ta, vừa rồi chỉ là vận cứt chó mà thôi.

Đại ca lưu manh không phục lại giơ nắm tay vọt lên thêm lần nữa, Lăng Dung lắc mình một cái tránh cái đấm tay kia, hai tay nắm chặt bả vai Lưu Thừa Nghĩa khiến hắn ta không giữ vững trọng tâm, ngay sau đó bàn chân mặc quần jean quét tới cẳng chân Lưu Thừa Nghĩa, Lưu Thừa Nghĩa bỗng dưng chịu đau, vốn là bị túm lên phía trước bây giờ thân thể càng đứng không vững đã ngã xuống mặt đất, tiếp theo chỉ nhìn thấy Lăng Dung thu hồi bàn chân kia đi.

Tên cá biệt hai lần liên tục bị té ngã nháy mắt bị bức tới nóng nảy, cũng mặc kệ có mất mặt hay không, hô lớn mấy tên đàn em kế bên “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không cùng nhau thu thập tên nhóc này cho tao!”

Ba tên đàn em nghe được mệnh lệnh của đại ca anh dũng tiến lên, chân phải của Lăng Dung  chỉa xuống đất, ngay sau đó xoay người một cái đùi phải liền phát lực đá ra ngoài, trực tiếp đem thiếu niên bất lương ở gần cô nhất đá bay ra một mét rất xa.

Ngay sau đó cả hai người xông lên, một người đường vòng ra phía sau Lăng Dung, sau đó một giò đánh người ở phía sau bò trên mặt đất, một người khác trực tiếp bị một quyền của cô đánh trúng mặt va vào tường, thân thể chậm rãi trượt xuống ngồi liệt trên mặt đất.

“Lại lên chứ?” Lăng Dung nhướng mày cười khẽ, giờ phút này trong mắt lóe lên đầy ý đấu.

“Tên khốn nạn này!” Lưu Thừa Nghĩa nhanh chóng từ trên mặt đất bò lên, lại một quyền không chút lưu tình đánh ra ngoài, hắn ta chính là học sinh cá biệt của trung học đế đô, từ trước đến nay chưa từng đánh nhau thua, sao có thể thua ở trong tay tên yếu gà này!

Có lẽ vài động tác lúc đầu của Lăng Dung còn chút mới lạ, nhưng mà theo chiêu lại dùng chiêu, Lăng Dung bất luận là đấm tay hay là đá đều càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Lại một quyền ném ra, Lưu Thừa Nghĩa không biết đã là lần thứ ba hay là lần thứ tư bị đánh ngã, ba cái thiếu niên lương khác cũng chỉ có thể ngã trên mặt đất kêu rên.

Lưu Nhất Nghĩa còn bò không đứng dậy nổi ở bên cạnh ngồi xổm xuống, đôi tay Lăng Dung  gác trên đùi, hỏi “Hiện tại có cho tao biết khuyên tai ngọc ở đâu không? Hay là mày muốn tiếp tục?”

Bụng từng đợt chồng lên đau làm Lưu Thừa Nghĩa tạm thời không có sức lực bò dậy, vừa mới bị một quyền ở giữa mũi khiến cho hắn ta chóng mặt nhức đầu, cũng không biết có chảy máu mũi hay không, khóe miệng ứ máu không nói lời nào, chỉ thoáng động một cái cũng khiến người cảm thấy đau.

Nhưng cho dù như vậy Lưu Thừa Nghĩa vẫn không phục, kiên cường đem đầu quay đi không đối diện với Lăng Dung, ý rõ là không muốn đưa đồ vật cho cô.

Xúi quẩy phải nằm trên mặt đất, Lưu Thừa Nghĩa càng nghĩ càng không rõ Lăng Dung làm sao dễ dàng đả đảo hắn ta như vậy, hắn ta đã như vậy, mấy tên đàn em khác càng không thể chạy đi đâu, chẳng lẽ, tên nhóc này trước kia vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?

“Không muốn hả.” Nhẹ nhàng nói một câu như vậy, Lăng Dung ở trong góc tối bóp gân cốt đôi tay, tiếng xương cốt làm cho rung động.

Cô tin tưởng, trên đời này không có gì là nắm đấm không giải quyết được, nếu có, vậy thì lại đánh thêm một trận.

Cảm nhận được nắm đấm sắc bén của đối phương, Lưu Thừa Nghĩa sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại đầu hàng “Tao nói! Tao nói!”

Một quyền này lại đánh tiếp, cho dù là mẹ hắn ta cũng nhận không ra.

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, nắm đấm của Lăng Dung vừa vặn cách mặt Lưu Thừa Nghĩa năm cm thì dừng lại, giống như đã được cố ý khống chế lực đạo, nếu không nắm đấm này đánh ra sao có thể dễ dàng thu hồi lại được.

“Đồ vật ở chỗ nào?”

Lưu Thừa Nghĩa đương nhiên không có khả năng lúc nào cũng đem theo khuyên tai ngọc trên người, do dự hơn nửa ngày, bộ dáng mất hết tất cả mở miệng “Tao tặng đồ vật cho bạn gái tao rồi.”

Một tên cá biệt như hắn ta sao có thể không có một người bạn gái tiêu xứng, mà bạn gái Lưu Thừa Nghĩa lại là hoa hậu giảng đường của trung học đế đô, năm hai ban sáu Trần Tuyết Nhu.

Đương nhiên, cũng là một người dùng tiền để mua được vào, bạch phú mỹ* trong nhà có tiền.

(*Bạch phú mỹ: Chắc từ này nghe nhiều rồi nhỉ, người vừa đẹp vừa có tiền.)

“Mày cũng biết mượn hoa hiến phật* đấy nhỉ.” Lăng Dung thiếu chút nữa bị những lời này của hắn ta làm cho cười, đồ vật cướp đi từ chỗ người khác vậy mà còn có thể lấy ra cho bạn gái.

(*Mượn hoa hiến phật: mượn (Hoa) là cách mượn (Hoa) của người khác đem dâng cho (Phật) của mình, mà không để cho (Phật) biết đó là (Hoa) của người khác, nếu không sẽ biến ( lợn lành thành lợn què).)

Lúc ấy hắn ta cũng không nghĩ tới sẽ còn cần, hơn nữa hắn ta là một người đàn ông cần khuyên tai ngọc để làm gì, ngoại trừ đưa cho bạn gái còn có thể làm gì chứ, Lưu Thừa Nghĩa nằm trên mặt đất còn không quên ném trả ánh mắt xem thường.

Lăng Dung cũng sẽ không bị một câu “Tặng người khác” của hắn ta lừa gạt qua, “Lấy về đây, ngay bây giờ”, Lăng Dung không chút khách khí mà mệnh lệnh.

“Hiện tại đã tan học, cô ấy nhất định đã về nhà, nếu không buổi chiều tao kêu cô ấy đưa qua cho mày.” Lưu Thừa Nghĩa quyết định bám trụ trước rồi lại nói, đồ vật hắn ta đã cho đi, há nào lại có đạo lý để cô gái trả về, nếu hắn ta thật sự làm vậy chỉ sợ ném chết cái mặt.

Hơn nữa chỉ cần rời khỏi chỗ này, hắn ta sẽ trốn đi một tuần, xem Lăng Dung làm sao tìm được hắn ta.

Tâm tư nhỏ này của Lưu Thừa Nghĩa sao có thể thoát được đôi mắt của Lăng Dung, trực tiếp xách cổ áo của đối phương lên khiến phần lưng của hắn ta cách mặt đất, uy hiếp nói “Tao mặc kệ mày làm như thế nào, hiện tại lấy về ngay cho tao, nếu không tao cũng không ngại hao phí thời gian, ăn ít một bữa cơm trưa cũng không chết đói.”

Cuối cùng, Lăng Dung còn bổ sung một câu “Xem ai tốn thời gian của ai, không lấy về thì mày cứ nằm đây luôn đi.” Nói xong buông tay đang bắt lấy cổ áo ra, Lưu Thừa Nghĩa nặng nề bị quăng ngã về mặt đất, phần lưng truyền đến đau nhức làm hắn ta ho khan không ngừng.

Giằng co mười phút, mỗi lần chỉ cần có người muốn bò dậy chạy trốn thì sẽ bị Lăng Dung đánh ngã, tiếp tục nằm trên mặt đất, tiếp theo Lăng Dung dựa vào tường đùa nghịch di động, xem ra lời nói vừa này không phải là giả.

Lại là giằng co thêm năm phút đồng hồ, đột nhiên một tiếng chuông vang lên khiến mấy người Lưu Thừa Nghĩa giật nảy mình, ngay sau đó thì thấy Lăng Dung không chút hoang mang tiếp điện thoại.

“Alo? Ừ, đúng, vị trí của anh không sai, lại đi về phía trước một chút là có thể nhìn thấy một cái ngõ nhỏ, tôi ở chỗ này.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Lưu Thừa Nghĩa nghe thấy Lăng Dung lễ phép nói cảm ơn với đầu điện thoại bên kia, nhất thời không rõ cô kêu ai tới.

Chẳng lẽ Lăng Dung còn có người chống lưng cho nó, cho nên hôm nay mới không sợ hãi dám làm như vậy?!

Lưu Thừa Nghĩa sợ tới mức vội vàng ở trong đầu nghĩ đến người muốn cướp đoạt vùng này với hắn ta, trên cơ bản đều là mỗi người xưng một nơi, hơn nữa trong nhà còn có tiền.

Cũng không biết phía sau Lăng Dung là năm hai Chu Khải Xa hay là năm ba Trương Gia Thành, hai người này đều là đối thủ một mất một còn của hắn ta, từ lâu đã muốn tìm một cơ hội ngáng chân hắn ta.

Nhưng chưa được bao lâu, Lưu Thừa Nghĩa đã nghe được một tiếng kinh hô không lớn không nhỏ, nỗ lực từ trên mặt đất nhìn ra phía đầu ngõ, chỉ nhìn thấy một chiếc xe máy điện ngừng ở chỗ đó, người mặc áo khoác vàng đang ngồi như bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người, mà ở sau xe máy điện của anh ta còn có một cái hộp màu vàng, bên trong không cần đoán Lưu Thừa Nghĩa cũng biết là gì.

Lăng Dung tên này, vậy mà con mẹ nó dám trộm gọi cơm hộp?!

“Ôi, cơm hộp tới rồi.” Lăng Dung cũng không quản đám người trên mặt đất, lập tức đi đến đầu ngõ để lấy cơm hộp của cô.

Cô mới không ngốc, thật sự cùng một đám người ở chỗ này chịu đói như vậy.

Anh trai cơm hộp nhìn thấy một thiếu niên nhuộm đủ màu tóc theo trào lưu Smart đi tới, thiếu chút nữa tay run đem cơm hộp mới vừa lấy ra ném xuống đất, căn cứ vào tinh thần nghề nghiệp, anh ta run âm thanh làm hết phận sự hỏi “Chào…… Xin hỏi có phải Lăng Dung không? Đây là cơm nấm gà hầm của cậu.”

Đồ ăn tới, Lăng Dung tự nhiên vui vẻ tiếp nhận “Đúng vậy, là tôi, phiền anh trời nắng còn chạy như vậy thật vất vả, vài thứ bên trong kia anh không cần để ý, làm như không phát hiện là được.”

“Yên tâm, tôi sẽ cho anh năm sao khen ngợi.”

“Ừm…… Ừm.” Loại tình huống này anh trai cơm hộp cũng không dám ở lâu, nhóm thiếu biên bất lương ẩu đả anh ta càng không dám xen vào việc người khác, vội vàng cưỡi xe máy điện chạy, thẳng đến khi đưa cơm hộp đến chỗ người tiếp theo, nội tâm anh ta vẫn đứng hình.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi chỉ là một người đưa cơm hộp, cái gì cũng không biết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN