Hoàng Hi nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, kiềm chế kinh sợ trong lòng, “Không có việc gì.”
Lại hỏi người bên cạnh, “Đứng bên Vân Cơ phu nhân là ai?”
Nghe hắn nhắc tới Vân Cơ phu nhân, đại thần kia cũng không kỳ quái, nếu hỏi Tần Vương sủng ái nhất vị phi tử nào, đáp án hẳn là Vân Cơ mạc chúc, thủ đô ai không biết, ở các tiệc rượu, vương thượng cũng chỉ mang theo Vân Cơ phu nhân, phàn long sủng này không phải bàn cãi.
Đáng tiếc xuất thân bình dân, về sau nàng ta sinh hạ hoàng tự, chỉ sợ sẽ càng gây ra tranh chấp.
Hoàng Hi cũng không phải tùy tiện hỏi, theo hắn biết, vị đại thần này có quan hệ họ hàng với vương thất, nhậm chức trong cung, địa vị không tồi,
“Hoàng đại nhân có lẽ không biết, hai ngày trước Vân Cơ phu nhân hai ngày cùng vương thượng du ngoạn vô tình gặp phải người nọ, họ Dung, y thuật rất khá, sư thừa Thanh Uyên Quan, vương thượng đặc biệt mang về để điều trị thân thể cho Vân Cơ phu nhân.”
Nghe được ba chữ Thanh Uyên Quan, Hoàng Hi cũng không kỳ quái, Tần Vương hiếm khi lưu người lại trong cung, Thanh Uyên Quan luôn luôn thừa hành, đạm bạc vô vi, là người thế ngoại, đã cho ra đời vài vị thần y nổi tiếng, cho nên học trò của Thanh Uyên Quan biết y thuật không phải chuyện kỳ quái.
Hoàng Hi lập tức cũng nghi hoặc, không biết điện hạ lấy được thân phận học trò của Thanh Uyên Quan như thế nào, cũng là tò mò mục đích của điện hạ.
Vị đại thần kia nói không ngừng, bổ sung thêm, “…… Là Vân Cơ phu nhân muốn người họ Dung kia vào cung, nghe nói Vân Cơ phu nhân còn rất tín nhiệm Dung cô nương, thường xuyên mang bên cạnh người.”
Cho dù có thân phận đệ tử của Thanh Uyên Quan, đa nghi như Tần Chiêu Vương sẽ không dễ dàng lưu người trong cung.
Nhưng mục đích của Cẩm Vinh vốn dĩ không phải tiếp cận Tần Chiêu Vương, nếu không ngày ấy cô liền lấy mạng hắn, đỡ lâu ngày lắm mộng.
Người cô muốn tiếp cận ngược lại chính là Vân Cơ, không, phải nói là người xuyên không Liễu Vân Hoan.
Đêm đó sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Tần Chiêu Vương và Vân Cơ, Cẩm Vinh đã muốn tự mình nói chuyện với cô ta, mà Cẩm Vinh từ trước đến nay quyết định chuyện gì liền lập tức đi làm chuyện đó, chẳng sợ quá trình luôn xuất hiện biến cố,
Sau khi sự cố thích khách phát sinh, không chỉ có trong phạm vi nội đô mà ngay cả ngoại thành cũng được gia tăng thủ vệ, Vân Cơ dường như bị giam lỏng trong tẩm cung.
Mẫu hậu Tần Chiêu Vương – Tần Thái Hậu, sau khi nghe nói Phi Vân Điện phát sinh ám sát, liền giận chó đánh mèo Vân Cơ, nàng vốn là không thích Vân Cơ xuất thân đê tiện lại độc sủng, lần này trực tiếp hạ lệnh giam lỏng.
Tần Chiêu Vương không đành lòng, nhưng vì trấn an mẫu hậu, cũng vì tư tâm, hắn biết Vân Cơ thích ra ngoài du ngoạn, lo lắng lại có thích khách, liền bảo nàng ở lại cung, trước khi mọi việc ổn định, không cho phép nàng ra ngoài, còn an bài cho Phi Vân Điện thêm một đội hộ vệ, chọc cho các phi tần trong cung đỏ mắt ghen tị.
Cũng là lúc này, Cẩm Vinh tới gặp nàng, hộ vệ làm sao ngăn được Cẩm Vinh, cung nhân cũng bởi vì Vân Cơ tâm tình không tốt mà chẳng có mấy người lưu lại bên trong.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Cơ, nghiêm túc quan sát mà nói, quả nhiên, tuy lễ nghi làm ra dáng ra hình, nhưng rốt cuộc có chút cảm giác không hợp nhau.
Sau đó không nhanh không chậm mà đầy bất ngờ nói, “Cô không phải người thời đại này.”
Vân Cơ, hoặc là nói Liễu Vân Hoan nghe thấy những lời này, sợ tới mức sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cho dù là ai, bị phát hiện bí mật thầm kìn đều khó có thể kiềm chế.
Vân Cơ sợ ngây người, dường như quên cả lính canh cùng cung nhân sẵn sàng chờ lệnh ở bên ngoài, Cẩm Vinh tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhã ngồi, tự rót cho mình một ly trà.
Liễu Vân Hoan cẩn thận hỏi một câu, “Làm…làm sao cô biết, có phải cô cũng…?”
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, có thể phỏng đoán tình hình của Vân Cơ, hẳn là hậu nhân của thời đại này mà đến, khác với Cẩm Vinh, nhưng nói chung cũng đều là xuyên đi, vì thế thản nhiên gật gật đầu.
Vẻ thản nhiên nhàn nhã của đối phương làm cho Liễu Vân Hoan có phần bình tĩnh lại, ít nhất đối phương trả lời không có do dự, cũng không giống như là người xấu. Trên thực tế, một kẻ nhân thời cơ lẻn vào trung cung sủng phi Tần Vương có thể không khả nghi sao.
Nhưng Liễu Vân Hoan hiển nhiên không nghĩ nhiều, thậm chí do dự một chút, liền nói cho đối phương tên của mình, “Ta là Liễu Vân Hoan.”
“Vậy cô gọi ta là Dung Kính đi.” Cẩm Vinh tùy ý nói, cũng không sợ Liễu Vân Hoan biết được thông tin gì.
Vậy là ngay lần đầu gặp mặt, Cẩm Vinh đã đạt được mục đích chuyến đi, Liễu Vân Hoan nghe Cẩm Vinh nhẹ nhàng né qua thủ vệ mà tiến vào Tần cung, Liễu Vân Hoan nhịn không được tán thưởng nói, “Oa, cô thật lợi hại.”
Liễu Vân Hoan cũng chẳng liên hệ Cẩm Vinh với vụ ám sát vừa phát sinh mất ngày trước, thậm chí cô ta còn chẳng rõ hôm đó đã xảy ra ám sát.
Tần Chiêu Vương vô luận là vì lòng tự tôn hay vì duy trì vương uy, cũng sẽ không chủ động nói với sủng phi việc “ám sát” quá kỹ càng tỉ mỉ, ngược lại càng khiến Liễu Vân Hoan cảm thấy mình bị giam lỏng là bị tai bay vạ gió.
“Làm sao cô phát hiện ra ta?” Đối mặt với người đồng hương đột nhiên xuất hiện này, Liễu Vân Hoan vẫn phải thật cẩn thận.
Cẩm Vinh gật đầu một cái, bình tĩnh nói, “Cũng vì hành động của cô có nhiều chỗ đáng ngờ.”
Đến cả Hoàng Hi cũng có thể nhận ra được vấn đề, chưa nói tới Tần Chiêu Vương, nhưng với hắn, chỉ cần đừng quá khác người, hắn sẽ không để ý, rốt cuộc hắn là quốc quân một nước, mỗi ngày còn bận rộn nhiều việc như vậy, cũng vô tâm tư để ý đến, dù sao một Liễu Vân Hoan luôn ở hậu cung có thể làm ra chuyện gì, muốn hỏi thăm bên ngoài cũng đều qua cung nhân, cảm thấy nàng ta nằm trong tầm khống chế, Tần Chiêu Vương không cảm thấy có uy hiếp gì lớn.
Liễu Vân Hoan nghe vậy, lập tức khẩn trương, cô ta đúng là không cẩn thận, dù là hỏi thăm Triệu Tân Dương, hay khuyên bảo đại vương diệt trừ Vương Di Xuyên, người biết lịch sử đều có thể đoán được thân phận cô ta.
Nhưng ai có thể nghĩ ra thời đại này lại có thể có người giống như mình.
“Cô muốn giết Vương Di Xuyên, cũng là vì lịch sử?”
“Còn có thể vì gì nữa, người thống nhất thiên hạ là Tần Chiêu Vương, nhưng vài năm sau Tần bị diệt, chẳng phải là vì Triệu Tân Dương lập Chu, cùng Vương Di Xuyên người đã giúp đỡ hắn.” Liễu Vân Hoan to gan nói ra lời này là vì Cẩm Vinh nói nàng không cần lo lắng cấm vệ ở bên ngoài, bọn họ không nghe được bên trong này, hơn nữa đối phương đã đến được nơi này, Liễu Vân Hoan cảm thấy không còn gì để giấu giếm..
“Đây là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai sao?” Cẩm Vinh thoáng cảm thán, ngược lại nở nụ cười.
Thấy Cẩm Vinh không nắm rõ cho lắm, Liễu Vân Hoan cũng không kỳ quái, chỉ coi là đồng hương này học lịch sử không tốt lắm, đúng là không phải ai cũng giỏi lịch sử, người dốt đặc cán mai không thiếu, bản thân cô ta cũng chỉ là đương cái này đồng hương không học giỏi lịch sử, trên thực tế người học lịch sử dốt đặc cán mai cũng có rất nhiều, nàng biết được một hai cũng là nhờ ngày trước có một người bạn cùng phòng học chuyên ngành lịch sử.
Liễu Vân Hoan còn hảo tâm giới thiệu một phen, lịch sử một chút cũng không biết liền xuyên tới, thật đúng là không xong.
Bất quá nàng còn chưa nói hai câu, đã bị đồng hương ngắt lời, “Vậy theo như cô nói, Vương Di Xuyên hiện tại hẳn là còn ở Ngụy quốc Học Cung.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm mà tiếp tục nói.
Liễu Vân Hoan không hiểu ý nàng, chỉ mờ mịt gật gật đầu, nguyên bản trong khoảng thời gian Vương Di Xuyên còn ở Học Cung làm không ít chuyện, kết bạn, bạn bè hắn ngày sau cũng là danh thần khai quốc Chu triều.
Lại không biết bởi vì chính cô ta mà lịch sử đã bẻ lái theo một chiều khác, biến hóa bây giờ có vẻ nhỏ, nhưng mai sau có thể để lại nhiều thay đổi khó lường.
Cho nên lịch sử trước kia của Liễu Vân Hoan giờ phút này đã không còn quan trọng,
Bởi vì đối phương không chủ động hỏi chuyện, lần đầu gặp mặt cũng để lại ấn tượng không tồi, Liễu Vân Hoan cũng này sinh vài phần tín nhiệm với Cẩm Vinh, cũng chủ động đưa ra mong muốn đối phương ở lại.
Mục đích của Liễu Vân Hoan không đơn thuần, sau khi làm phi của Tần vương, biết được hoàn cảnh của chính mình, cô ta hy vọng Tần Chiêu Vương có thể duy trì ngôi vị, bảo toàn nước Tần, xuất thân ở thời đại này là rất lớn kiềm chế, mà bản thân Liễn Vân Hoan trừ sủng ái của vương thượng thì chẳng có gì cả, ngay cả người để tin tưởng cũng không.
Sự tồn tại của Cẩm Vinh ít nhất khiến lòng nàng có điều an ủi, huống chi đối phương lợi hại như vậy, Tần cung to lớn nghiêm ngặt cũng có thể tự do ra vào. Lại không cần điều gì từ cô ta, lịch sử cũng không muốn biết, Liễu Vân Hoan tự nhiên muốn đồng hương ở lại, thậm chí còn có thể giúp đỡ cô ta.
Về phía Tần Vương, Tần Chiêu Vương không để ý nhiều, thân phận của người này hắn đã cho tra xét kỹ càng, trừ bỏ y thuật cũng không thấy người này có chỗ nào đáng chú ý, đương nhiên, hắn cũng sẽ không quá tín nhiệm, thời gian người này xuất hiện tựa hồ quá mức trùng hợp, không thể không phòng ngừa. Tần cung lại nhiều tai mắt, nhất cử nhất động đều có người chú ý.
Nhớ tới sự việc mình bị ám sát đã truyền khắp thiên hạ, nói hắn là quân chủ không hợp pháp, không xứng đáng, Tần Chiêu Vương không giấu nổi lệ khí, lại uống một ngụm rượu, ái phi Vân Cơ bên cạnh hắn cũng chẳng thể làm tâm tình hắn tốt hơn.
Nhìn vương thượng nổi giận đến mức có thể giết người bằng ánh mắt, yến hội không vui nổi, đám chúng thần cũng không dám nhiều lời.
Cho đến khi một người từ trong đó đứng dậy, hành lễ trước hắn, “Thần có việc bẩm báo vương thượng, đã biết được xuất thân của thích khách kia.”
Tần Chiêu Vương híp mắt, người này hắn còn có chút ấn tượng, là một hàng thần nước Triệu, Hoàng Hi.
Ngữ điệu Tần Vương gợn sóng bất kinh, “Nói.”
Khóe mắt Hoàng Hi liếc đến vị trí nào đó, rồi lại lần nữa cúi đầu, kính cẩn nói, “Chính là Mặc Môn.”
(9)
Trong cung điện hoa lệ, Liễu Vân Hoan nằm trên giường, y phục màu hồng phấn tôn lên làn da trắng mịn như tuyết của nàng, vũ mị ẩn tình, con mắt thanh triệt lộ ra chút khẩn trương
“Thể chất cô thiên tính hàn, khó mang thai.” Cẩm Vinh bắt mạch cho nàng xong, nói.
Liễu Vân Hoan có chút kinh ngạc, khó trách lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, thì ra là thể chất khó mang thai, Thái Hậu nhiều lần oán thán nàng cũng là vì chuyện này, nguyên lai là nàng thật sự không dễ dàng mang thai. Liễu Vân Hoan cắn cắn môi, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt lo lắng, “Vậy ta nên làm thế nào đây?”
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, rất ra dáng danh y, “Mỗi ngày cô uống thuốc đúng giờ, sắc thuốc theo hướng dẫn của ta là được.”
“Cô biết chữa bệnh thật sao?” Liễu Vân Hoan cũng xem qua phương thuốc kia, nhưng các dược liệu trên đó đều rất xa lạ.
Cẩm Vinh hơi nhướng mày, “Đương nhiên, chẳng lẽ còn có thể là giả?”
“Thật lợi hại.” Liễu Vân Hoan lộ một tia hâm mộ, nếu nói ban đầu cô nàng cho rằng thân phận sủng phi của Tần Vương này có thể cho đồng hương ôm đùi, hiện tại xem ra là ngược lại.
Còn ở lừa gạt vương thượng bày ra Thanh Uyên Quan, mà nàng liền Thanh Uyên Quan là cái gì cũng không biết.
Hiện giờ đồng hương lại hiển lộ y thuật khiến nàng không khỏi bất ngờ.
Yến hội bị dừng trong chớp nhoáng, hiếm hoi mới có cơ hội ra ngoài, Vân Cơ buồn bã trở về. Vương thượng sau khi nghe xong chính sự, liền kết thúc yến hội, để cung nhân hộ tống nàng hồi cung, bản thân lại cùng các đại thần đi Nghị Chính Điện. Liễu Vân Hoan tự nhiên không nghe rõ hai chữ “Mặc Môn” trong miệng Hoàng Hi.
Cho dù là nghe được, cũng không tiện hỏi nhiều, riêng chuyện Thanh Uyên Quan đã đủ để nàng phát hiện bản thân đúng là vô tri đối với tình thế thời đại, nhấc không nổi sóng gió,
May mà biết trước một ít sự kiện trong tương lai.
Cảm xúc trên mặt Liễu Vân Hoan quá mức rõ ràng, cũng vì cung nhân ở ngoài điện chờ, nàng không chỗ nào cố kỵ mà bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Cẩm Vinh rất có hứng thú nhìn thần sắc nàng biến hóa, cũng không nghĩ tới hảo tâm nhắc nhở nàng, tương lai sẽ chẳng thể đi theo những gì nàng dự đoán nữa.
Đặc biệt là sau khi Cẩm Vinh bảo Hoàng Hi chủ động để lộ tung tích của Mặc Môn trước mặt Tần Vương..
Liễu Vân Hoan đồng dạng cũng có giấu giếm, nàng chưa nói qua chuyện nước Tần chuẩn bị ám sát Vương Di Xuyên cùng Triệu Tân Dương, Liễu Vân Hoan thật không có âm mưu quỷ kế, chỉ là đơn thuần không muốn lưu lại hình tượng tàn nhẫn giết người.
……
Tuyên Chính Điện, lại một cái chặn giấy khác bị ném xuống đất, Tần Chiêu Vương mặt mày âm trầm, đen kịt tựa hồ sâu, “Thế lực to lớn như Mặc Môn, vì sao cô trước giờ đều không có nghe nói qua.”
“Thần là ngẫu nhiên biết được kiếm pháp quỷ dị kia, sau đó mới điều tra ra được.” Hoàng Hi rũ mi nói.
Đây chính là muốn hóa hại thành lợi, nếu đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy, liền dứt khoát phơi bày sự tồn tại của Mặc môn cho thế nhân.
Cẩm Vinh chưa bao giờ muốn Mặc Môn như con chuột con kiến ẩn núp âm thầm, y thuật, thợ nghệ, làm buôn bán, con đường nào không thể đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Mặc Môn hiện giờ xuất sắc nhất vẫn là con đường kiếm thuật, Cẩm Vinh là chủ trương bồi dưỡng cao thủ có thể đối đầu thiên quân vạn mã, mà không phải thích khách lấy tiền mua mạng người.
Tần Chiêu Vương ngữ khí lạnh lùng, hiện lên sát ý, “Có liên quan đến vương tộc ở các tàn quốc?”
“Cũng còn chưa biết.” Hoàng Hi thản nhiên, Mặc Môn do điện hạ dốc hết sức sáng tạo, trừ phi là biết được thân phận của điện hạ, nếu không căn bản không thể nào biết, càng không liên quan đến các cựu thần nước triệu bọn họ.
Tần Chiêu Vương thần sắc hơi hoãn, nhưng vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, “Tra rõ tung tích Mặc Môn.”
Tần Chiêu Vương điều tra Mặc Môn cũng đẩy Mặc Môn tiến vào trong mắt các thế lực lớn.
Không ít người âm thầm kinh hãi, cư nhiên có thể vô thanh vô tức mà phát triển một thế lực lớn như vậy, nhưng ai cũng không biết rốt cục sáng lập Mặc Môn là người nào.
Vương Di Xuyên cũng thu được tin tức, dám chắc chắn người từng tiến vào hoàng cung Tần quốc chính là người Mặc Môn người.
Vương Di Xuyên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, là kẻ thông minh chú trọng chi tiết, nếu hắn không đoán sai, chỉ sợ, Dung Kính cũng là từ Mặc Môn mà ra, có một tay kiếm thuật tuyệt diệu, tùy tay vung tiền như rác không chỗ nào cố kỵ, không biết tên, không rõ lai lịch.
Chu Bàng phát hiện hắn nhất thời ngây người, không khỏi hỏi, “Di Xuyên huynh, làm sao vậy?”
Vương Di Xuyên lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Không biết vì sao, hắn không muốn đem suy đoán nói ra. Mà những người khác, càng có xu hướng coi Mặc Môn là thế lực có khuynh hướng phản Tần.
Như Cẩm Vinh trước đó dự đoán, y thuật, thợ nghệ vẫn chưa khiến người chú ý, chân chính làm người kiêng kị chính là kiếm thuật tuyệt diệu Mặc Môn sáng tạo, cùng con đường làm buôn bán.
Mặc Môn cho cao thủ lẻn vào Tần cung, đánh bại 500 cung vệ, bình yên rời đi, chuyện này đã truyền khắp thiên hạ, mà thương nhân Mặc Môn vơ vét tài phú cũng không phải không dấu vết, ngược lại là làm nhân tâm kinh ngạc không thôi.
Bất quá mấy năm thời gian, giao thương trong thiên hạ, Mặc Môn đã chiếm sáu phần.
Này khiến cho Tần Chiêu Vương cũng không thể không coi trọng, thế nhân coi giao thương là việc đê tiện, nhưng nước Tần có ai dám bắt thương nhân hay đuổi đi, thiên hạ chưa định, bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần Chiêu Vương, muốn thừa dịp nhiễu loạn gây chuyện.
Đã có đại thần góp lời khuyên can vương thượng lấy chuyện ám sát giận chó đánh mèo Mặc Môn, cũng có người muốn loại bỏ thương nhân Mặc môn khỏi phạm vi nước Tần, Tần Chiêu Vương nghe đến mất kiên nhẫn, sắc mặt đã hoàn toàn đen, nhịn rồi lại nhịn, mới không thất thủ đem sổ con lên đầu đại thần kia.
Mà việc này cũng không giải quyết được gì, trừ bỏ Tần Chiêu Vương tiếp tục tăng nhân thủ âm thầm tra xét Mặc Môn, mà đại thần kia cũng bị giận lây mà biếm quan.
Việc Tần Chiêu Vương tức giận không có chỗ phát ti3t, không ở trong phạm vi suy xét của Cẩm Vinh, cho dù biết Tần Chiêu Vương hận không thể mổ thịt lọc xương người đứng đầu Mặc Môn, cô cũng không thể để ý cảm nhận của tất cả mọi người. Nếu Tần Chiêu vương lòng dạ rộng rãi một chút, còn có thể nói chuyện.
Nhưng ở trong cung nhiều ngày, xem ra hai người không có cơ hội này. Cẩm Vinh hoạt động trong Tần Cung cũng có thể nhận ra có người ở phía sau âm thầm theo dõi, thật là bất đắc dĩ, Cẩm Vinh đâu có định tham gia vào tranh đấu cung đình, vấn đề là số người không muốn thân thể của sủng phi Vân Cơ có thể mang thai là nhiều vô số.
Cẩm Vinh cũng không muốn diễn kịch cùng các nàng, dù sao ở lại Tần Cung đã lâu, mượn chuyện này thoát thân cũng không tồi.
Kiểu người ham thích mới mẻ như Cẩm Vinh, sinh hoạt nhàm chán trong cung thực sự không phù hợp với cô, nơi nơi đều có tai mắt, được mấy ngày đã lại chán. Nguyên nhân ở lại Tần cung cũng là để gặp người xuyên không Liễu Vân Hoan, ở chung mấy ngày đã đủ để nhìn ra người này có bao nhiêu sâu cạn, là người đời sau, người xuyên không thường có cảm giác siêu việt của một người có góc nhìn từ bên ngoài vào lịch sử, nhưng hơn thế.
Lấy kiến thức cùng thái độ của Liễu Vân Hoan, chưa nói tới thất vọng, Cẩm Vinh vốn không có bao nhiêu kỳ vọng.
Chỉ hy vọng vị này không tùy tiện mất mạng vì tranh đấu cung đình, nếu là đã chết, vậy cũng không có cách nào, Cẩm Vinh lúc đi không chút để ý mà thầm nghĩ.
Việc đại phu bên người Vân Cơ mất tích cũng không gây nên bao nhiêu sóng gió, ngược lại việc Tần cung có nhiều vị phi tần muốn mưu hại Vân Cơ liên lụy rất lớn, Tần Chiêu Vương cũng đau đầu phiền lòng với mẫu hậu vì cháu gái Xu phu nhân mà luôn khóc lóc kể lể.
Trong lòng Vân Cơ có chút buồn bã, biết Dung Kính là tùy tâm mà đi rồi, nàng cũng không thể cố tình lưu người lại, nàng tham luyến tình cảm của vương thượng, cũng quyến luyến thế giới hiện tại, huống chi nàng cũng cảm thấy không thể sống sót nổi một mình ở thời đại này.
Nàng xoa bụng, thầm nghĩ nếu có thể có một đứa con thì tốt rồi.
……
Nghe tiếng gió gần đây, cùng với tình báo được truyền ra ngoài từ trong cung, Hoàng Hi thở phào nhẹ nhõm, điện hạ cuối cùng bình an rời thủ đô, nếu không hắn sẽ luôn tâm thần bất ổn, không an tâm nổi.
Cẩm Vinh sau khi rời hoàng cung thì dạo bên ngoài một vòng, sau đó quay về nơi có các học giả học cung,
“Chư vị đại hiền học thức uyên bác, sử ta rộng mở thông suốt, được lợi rất nhiều, đặc mời các vị tới đây làm khách.”
Hơn mười vị học giả, gồm cả lão sư vương di xuyên Doãn Khoáng đại nhân lần nữa gặp lại một trong số cựu học sinh của mình, hai mặt nhìn nhau, vẫn là bộ dáng ôn tồn lễ độ, mỉm cười xuân phong.
“Chỉ là có chút đồ vật muốn cho các vị tiên sinh đánh giá, nhìn xem như thế nào.”
Nếu nói có bộ môn nào Mặc Môn đáng được chú ý nhất, vậy phải nói đến khoa học kĩ thuật, chế tạo các loại cơ quan,
Nhìn thành phẩm một cỗ máy phá thành như robot phiên bản đơn giản xuất hiện ở thời đại này, Cẩm Vinh rất vừa lòng, đối với bên ngoài những người chỉ biết chú ý đến kiếm thuật và buôn bán của Mặc Môn kiếm, coi khinh thợ nghệ cùng y thuật, Cẩm Vinh chỉ có thể tấm tắc thở dài,
Đúng là không biết nhìn hàng.
(10)
5 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Thứ nhất, Tần Vương ngồi còn chưa vững trên ngai vàng đã sinh loạn, nguyên nhân trực tiếp là từ tam đại nguyên lão Cao Thị nhất tộc của nước Tần, cựu tộc trưởng Cao Khanh vốn là lão thần trong triều được Tần Chiêu Vương tôn kính lại sinh tâm phản loạn, khởi binh tạo phản ở đất phong.
Tần Chiêu Vương giận dữ, phái quân tiêu diệt phản nghịch, lại nhiều lần thất bại.
Cao Húc mưu phản cũng khiến cho nhiều mâu thuẫn đồng thời bạo phát, Tần Chiêu Vương bì dồn vào thế nhất ý cô hành, quyết định thân chinh, tru sát phản tặc Cao Húc.
*nhất ý cô hành: 一意孤行, tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
Vân Cơ ở hậu cung biết được tin tức này, vẻ mặt mờ mịt, đây vẫn là lịch sử mà nàng từng nhớ sao? Có chuyện Cao Húc mưu phản cùng Tần Vương thân chinh, mấy năm nay, Vân Cơ, hoặc là nói Liễu Vân Hoan đã cảm nhận được sự thực khốc liệt của “lịch sử”.
Không những Vương Di Xuyên cùng Triệu Tân Dương vẫn sống sót, nhảy nhót khắp nơi, thậm chí Triệu Tân Dương vốn nên là một tên ăn không ngồi rồi, hiện giờ đã có danh vọng, thế lực không nhỏ.
Phàm là có khuynh hướng phản Tần, thế lực Triệu Tân Dương đều sẽ thu lưu, Vân Cơ cũng biết đây là kế sách của Vương Di Xuyên.
Vậy là cả hai người, cả tên mưu sĩ phi phàm kia, đều đã xuất hiện.
Bởi vì không có ký ức với việc thân chính, không thể nắm Bởi vì đối thân chinh này đoạn lịch sử không có nửa điểm ký ức, cũng liền càng vô pháp nắm chắc kết quả, Vân Cơ muốn khuyên vương thượng từ bỏ.
đừng nói Tần Chiêu Vương mấy năm gần đây tính cách càng thêm thô bạo, cho dù là ngày xưa, hắn cũng tuyệt không vì một nữ tử, mà thay đổi quyết định quan trọng như vậy.
Vân Cơ sốt ruột không thôi, mà Cẩm Vinh bên này lại ngênh đón một vị khách, Vương Di Xuyên.
Không biết hắn phát hiện ra địa chỉ của Mặc Môn từ đâu ra, to gan một mình xuất hiện ở nơi sơn cốc, bộ dáng thanh thanh đạm đạm đến thuần nhiên vô hại, mỉm cười nói với lính gác đang kề kiếm lên cổ hắn,
“Cố nhân tới chơi, mong rằng vừa thấy.”
Cẩm Vinh mấy năm nay không thiếu chú ý hắn, tự nhiên không xa lạ với cái tên này, Vân Cơ làm sao có thể khiến cho hai người kia mất đi hi vọng, đặc biệt là với hai kẻ như họ.
cho dù Vân Cơ chỉ là một nữ tử hậu cung, nhưng cũng có rất nhiều người nguyện ý lấy lòng vị sủng phi của Tần Vương, Vương Di Xuyên đa mưu túc trí, nơi nơi có bằng hữu, trừ bỏ bắt đầu thất thế, về sau đã nhanh chóng bắt kịp, thậm chí trả đòn ngược lại.
Nhưng người đơn thế mỏng như Triệu Tân Dương lại nhiều lần cửu tử nhất sinh, còn không thể không rời quê hương, nếu không nhờ hắn trời sinh trực giác cộng thêm vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ liền đụng phải Vương Di Xuyên.
Gần như là thiên mệnh chi tử.
……
Vương Di Xuyên bị bịt mắt đưa vào bên trong, rõ ràng là thâm cốc, lại có loại cảm giác khúc chiết khó dò, bị lôi kéo, Vương Di Xuyên lược có chút suy nghĩ, khó trách thế nhân không ai biết rõ Mặc Môn, cho dù tìm được, cũng chưa chắc có thể toàn mạng quay về.
Đến khi tiến vào một gian nhà, bịt mắt của Vương Di Xuyên mới được tháo bỏ,
“Công tử mời ngồi.”
Người phía sau lãnh đạm nói một tiếng rồi rời đi.
Hương trà lượn lờ, từ trong làn khói mờ mịt có thể thấy một đôi tay như bạch ngọc ưu nhã mà rót trà. Xuyên qua làn xương, ánh mắt Vương Di Xuyên chăm chú về phía người ngồi sau bàn trà, quần áo trên người kẻ này có chút đặc biệt, tuy là quần áo nữ nhân nhưng màu sắc không tươi tắn nổi bật, lại rộng rãi thoải mái, người kia sắc mặt ung dung, ngược lại khiến người khác cảm thấy rất hợp lý.
“Từ biệt nhiều năm, giai nhân vẫn như trước.” Cẩm Vinh mỉm cười nhìn hắn, than thở nói,
Cẩm Vinh lại một lần chứng minh cho Vương Di Xuyên thấy mình không phải là người háo sắc, chỉ là đơn thuần yêu thích cái đẹp, bởi vì hầu hạ bên người không có ai là không tư dung thượng giai, xinh đẹp tuấn tú, tỷ như thị nữ trâm trà vừa rồi.1
Ý cười chan hòa không chút để ý, 5 năm thời gian không lưu ại một chút dấu vết trên người nàng, Vương Di Xuyên biết, người duy nhất khác đi là hắn.
Vương Di Xuyên trầm mặc chớp mắt, gương mặt ôn nhuận nở một nụ cười có phần kỳ quái, “Ta có phải nên nói một câu bái kiến chủ nhân Mặc Môn?”
Hắn từng cho rằng nàng chỉ là con gái nhà quý tộc tùy hứng rời nhà, cũng đoán được nàng có quan hệ với Mặc Môn, khả năng cao là người trong Mặc Môn bồi dưỡng ra, nhưng tuyệt không thể tưởng tượng được, nàng là người khống chế vô số tài phú, là chủ nhân đứng đầu Mặc Môn với kiếm thuật đệ nhất thiên hạ.
Mặc dù trước lúc tiến vào Mặc Môn hắn còn hoài nghi, nhưng hiện tại đã hoàn toàn chắc chắn, còn lại chỉ là hoang mang, phải chăng ngay từ khi bọn họ mới quen, nàng đã là chủ Mặc Môn? Nhưng chuyện này hiển nhiên không còn quan trọng nữa, Vương Di Xuyên sẽ không lãng phí cơ hội gặp mặt hiếm hoi để hỏi những vấn đề này.
Thấy Cẩm Vinh không phủ nhận, thần sắc cũng không biến hóa, Vương Di Xuyên xác định được chủ nhân Mặc Môn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong đó đồng thời có chút mất mát, nguyên do trong đó hắn không tiếp tục đi suy nghĩ sâu xa.
Cẩm Vinh tay phải chống cằm nhìn hắn, “Di Xuyên vẫn luôn rất thông minh.”
“Nhưng ta có chút tò mò huynh khiến Cao Húc tạo phản như thế nào?” Nàng nói lời này hơi hơi khuynh thẳng thân mình, lộ ra vẻ nghiêm túc tò mò.
Cẩm Vinh cũng không phải toàn trí toàn năng, cho dù biết trong đó có bóng dáng Vương Di Xuyên, nhưng cũng tò mò trận phản loạn khiến Tần Vương không kịp phòng ngừa phát sinh như thế nào.
“Cha Cao Húc chết vì nước Tần chết trận, tuy Tần Vương hậu đãi Cao gia, nhưng Cao Húc người này tâm cao khí ngạo, lại vẫn luôn bởi vì mất cha mà giữ lại oán hận trong lòng, ta chỉ là cho người nói với lão, Tần Vương muốn làm suy yếu binh quyền trong tay lão, lão ta không cam lòng bị đoạt mất quyền lực, tự nhiên sẽ phải phản kích.” Vương Di Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ trình bày chân tướng.
Cẩm Vinh gật gật đầu, “Luận mưu lược, Di Xuyên đương nhiên không có ai vượt được.”
Vương Di Xuyên cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo tự mãn, quá trình không quan trọng bằng kết quả, “Dung Kính quá khen.” Hắn theo bản năng dùng xưng hô trước kia.
“Không phải ta tán thưởng, lời này là lão sư Doãn tiên sinh nói.” Người đưa ra lời khen này đúng là thầy của hắn, Cẩm Vinh không để bụng nói.
“Lão sư?” Vương Di Xuyên cả kinh, từ 5 năm trước, các học giả lớn của Học Cung mất tích, hắn sau cũng có hoài nghi Tần Vương, nhưng tra việc này lại không có kết quả, không nghĩ tới là bị Mặc Môn mang đi.
“Ta từ trước đến nay tôn sư trọng đạo, cũng có nhiều thứ còn cần thầy chỉ bảo, không tiện ở lại Học Cung, đành phải mời bọn họ tới.”
Cẩm Vinh thản nhiên đến phảng phất này chỉ là một chuyện nhỏ thôi, Vương Di Xuyên trong lòng cười khổ, “Không biết lão sư bọn họ……”
“Tự nhiên là bận rộn nhiều việc, chưa muốn trở về nhà.”
Đối mặt với ánh mắt đầy hoài nghi của Vương Di Xuyên, Cẩm Vinh hoàn toàn không cảm thấy cảm thấy thẹn, cô chính là nói thật, các vị đại hiền còn đang bận mất ăn mất ngủ với đại sự mà cô giao cho họ kìa.
“Vậy khi nào ta có thể gặp lão sư?” Vương Di Xuyên vẫn là có chút không yên tâm, tuy rằng biết Mặc Môn tài đại khí thô, tuyệt không bạc đãi các lão sư ở Học Cung, hắn cũng không biết, Dung Kính đem bọn họ ra là muốn làm gì.
Cẩm Vinh khẽ cười nói, “Chờ sau khi chuyện của chúng ta kết thúc đi.”
Chuyện gì? Tự nhiên là chuyện mà Vương Di Xuyên vì thế mà tìm đến, ngốc mới tin hắn đơn thuần tới ôn lại tình bạn cũ.
……
Sau nửa chén trà nhỏ, Cẩm Vinh rút ra được một nhận xét, “Cho nên, huynh là thay hắn tới làm thuyết khách.”
“Hy vọng Mặc Môn toàn lực duy trì chủ công.” Vương Di Xuyên ánh mắt như dĩ vãng sắc bén kiên định,
Mặc Môn có rất nhiều ưu thế, vô luận là thuế ruộng hay là số lượng cao thủ đông đảo, một khi có Mặc Môn tương trợ, Triệu công tuyệt đối có thể thành công.
Cuối cùng, Cẩm Vinh chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Đợi ta suy xét ba ngày, sau sẽ hồi âm.”
Rời đi giống như lúc đến, Vương Di Xuyên vẫn là bị bịt mắt mang ra ngoài.
“Công tử có định cự tuyệt?” Người nói chuyện chính là thị nữ pha trà vừa rồi, nhưng thân phận của Văn Âm tuyệt không như thế, có thể lưu lại bên cạnh Cẩm Vinh, trò chuyện với nhau thân mật như vậy, có thể thấy được hai người gần gũi ra sao.
Trên thực tế, tuy thị nữ Văn Âm không được bồi dưỡng từ nhỏ bên cạnh cô, nhưng võ nghệ mọi thứ đều tinh thông, giữ lại một người như vậy, Cẩm Vinh có thể nói là mọi việc thư thái.
Văn Âm cũng nghe hiểu cuộc đối thọai vừa rồi, cũng không cảm thấy là chuyện tốt, muốn duy trì một thế lực phản Tần, không chỉ có một mình thế lực của Triệu Tân Dương để lựa chọn.
Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi, “Đương nhiên là đáp ứng hắn.”
Văn Âm sờ sờ mặt, vị Vương công tử tuy nói lớn lên đích xác đẹp chút, nhưng cũng không đến mức làm điện hạ xúc động như vậy chứ.
Xúc động hay không xúc động, dù sao kết quả thì ba ngày sau, Triệu Tân Dương ở Nam trạch liền thu được thư kết minh đến từ Mặc Môn, vui mừng quá đỗi, “Di Xuyên thật là ngô chi lương sĩ.”
Quá trình Triệu Tân Dương cùng Vương Di Xuyên kết bạn có chút kỳ diệu, vẫn là bởi vì Vân Cơ phái người ám sát, mới thúc đẩy hai người gặp nhau, Vương Di Xuyên cứu Triệu Tân Dương, sau khi phát hiện người muốn giết mình là ai, tâm sinh nghi ngờ, đồng thời chủ động liên lạc với Triệu Tân Dương.
Vương Di Xuyên trong quá trình điều tra cũng gặp một người cũng tinh thông Chu Dịch chi thuật, nhận thấy được Triệu Tân Dương có khí vận đế vương.
Mà Triệu Tân Dương cũng thực thích hợp, biết bá tánh khó khăn, sau khi hóa giữ thành lành thì không chút nào khiếp đảm, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi.
Cuối cùng, Vương Di Xuyên kiên định phụ tá Triệu Tân Dương, hắn tin tưởng Triệu Tân Dương là có thể mang đến thịnh thế thái bình.
“chủ nhân Mặc Môn vậy mà là một nữ tử, còn là bằng hữu của Di Xuyên, thật là khiến người kinh ngạc cảm thán.” Triệu Tân Dương phần lớn thời điểm vẫn rất thân thiện, cũng rất thích nghe bát quái.
“Đúng vậy.” Vương Di Xuyên không giấu giếm mà trả lời, hoàn toàn ra dáng một mưu sĩ lãnh khốc bạc tình.
Triệu Tân Dương lại tò mò hỏi, “Vậy cậu cùng chủ nhân Mặc Môn……”
Vương Di Xuyên ngắt lời chủ công nhà hắn, “Lại thêm hai ngày, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây, chủ công còn cần chuẩn bị gì không?”
“Ngươi nói cũng đúng, ta phải đi giải quyết nốt.” Triệu Tân Dương có chút tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, không trộn lẫn loại sự tình này.
Ánh mắt Vương Di Xuyên dừng trên phong thư kết minh, không biết vì sao, hắn cảm thấy Dung Kính đáp ứng quá mức sảng khoái, có chút bất an.
Chương 304: Công chúa mất nước (11) (Hoàn)1
Vương Di Xuyên bất an nhìn Mặc Môn phái tới 300 kiếm khách, còn có rất nhiều hoàng kim lương thực, thực sự không tránh nổi mà chấn kinh một phen, nhưng vẫn không thể tránh khỏi mà chấn kinh một phen, tuy rằng biết Mặc Môn hào phú, đại tài khí thô, kiếm khách môn hạ có thể lấy một địch trăm, nhưng nghe không bằng tận mắt nhìn thấy.
Cũng khó trách Tần Vương nhìn chằm chằm vào Mặc Môn, coi là họa lớn, Vương Di Xuyên ánh mắt hơi hơi tối sầm lại,
Nhà Tần năm thứ 6, Tần Chiêu Vương trên đường chinh phạt cao tặc liền lâm bệnh nặng, tin tức tiết lộ ra ngoài, thủ đô phát sinh nội loạn, hơn nữa đại tướng đều bị điều khỏi, thủ đô không người trấn thủ, vương thất tranh quyền đoạt lợi, không đến hai tháng bị thế lực phản nghịch từ phương bắc công phá thất thủ.
Tần Chiêu Vương nghe nói tin tức này, tức giận đến hộc ra một ngụm tâm đầu huyết.
“Quả nhân, là vương của thiên hạ này.” Tần Vương trước lúc lâm chung mắt mở to, chết không nhắm mắt nói.
“Vương thượng.” Vân Cơ tùy quân chính mắt thấy Tần Chiêu Vương qua đời thì cực kì bi thương, mất hồn mất vía, thẳng đến khi bị người đánh cho tỉnh,
Những cung phi cùng vương thất quý tộc đã sớm nhìn không thuận mắt sủng phi là Vân Cơ, lấy lí do nàng không có con bắt nàng tuẫn táng theo Tần Vương.
Nếu không phải có vị ” đồng hương ” kia cứu giúp, chỉ sợ giờ này nàng đã ở dưới nấm mồ cùng với Tần Vương,
Liễu Vân Hoan sau khi tỉnh lại quan sát hết thảy chung quanh, phòng ốc cư trú tuy không thể hoa lệ như cung đình, nhưng cũng tinh xảo thoải mái, người hầu cũng không kém, tựa hồ thân phận Dung Kính rất cao.
Bất quá, đồng hương vẫn luôn rất lợi hại, nàng lại tự mình an ủi nói.
Không giống nàng, nước chảy bèo trôi, còn mưu toan thay đổi lịch sử, lại thiếu chút nữa rơi vào kết cục thê thảm.
Ưu thương tiều tụy lại mờ mịt với con đường của bản thân trong tương lai, Liễu Vân Hoan không chờ được đồng hương an ủi, bởi vì Dung Kính vẫn luôn không tới gặp nàng, dường như là rất bận, nhưng trong khi Liễu Vân Hoan ở nơi này lại xuất hiện một nam nhân dung mạo xuất trần tuyệt thế, liền Liễu Vân Hoan kinh diễm nhìn đến ngây người. Người kia chỉ nhìn chằm chằm nàng một lát, hiện lên nghi hoặc hoặc là thất vọng, sau đó thần sắc phức tạp liền rời đi, một câu cũng không nói.
Liễu Vân Hoan muốn hỏi hắn là ai, dưới ánh mắt lãnh đạm của người nọ chỉ có thể yên lặng nghẹn lại, chờ Dung Kính tới hỏi lại nàng.
Thật là cái người kỳ quái a.
Nghe Liễu Vân Hoan đánh giá Vương Di Xuyên, Cẩm Vinh thiếu chút nữa nhịn không được mà cười lớn, cứ như vậy, “Hắn chính là người cô rất muốn loại bỏ đấy.”
Liễu Vân Hoan nháy mắt liền ngốc, một người có tướng mạo như vậy, lại như lời Dung Kính là bị nàng truy sát, còn có thể là ai?
Ngoài Vương Di Xuyên.
Vương Di Xuyên thông minh thế nào chứ, chắc chắn đã phát giác ra ai là độc thủ muốn sát hại mình, Liễu Vân Hoan muốn luôn, tự sát so với bị lộng chết có lẽ sẽ tốt hơn đi.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, “Yên tâm, hắn không muốn giết cô đâu.”
Liễu Vân Hoan không dám tin tưởng nói, “Thật sự? Vì sao?”
Cẩm Vinh không chút để ý mà dao gọt táo, “Có thể là nhìn thấy hung thủ rồi, cảm thấy giết cũng không có ý tứ đi, rốt cuộc cô hiện tại cái gì cũng không làm được.”
Đổi lại nếu Cẩm Vinh là Vương Di Xuyên, có lẽ sẽ nghĩ như vậy đi. Biết có người luôn muốn lộng chết chính mình, chờ tới lúc có sức mạnh, không còn nhỏ yếu, tìm ra được hung thủ, hẳn ai cũng muốn gặp một lần, nhưng gặp rồi lại chỉ thấy một nữ nhân yếu ớt đến không có khả năng bảo vệ chính mình, có thể lý giải sự thất vọng của hắn, nguyên do vì sao người này muốn giết mình cũng không còn quan trọng nữa.
“Vậy hắn…… Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thoát khỏi sợ hãi, tự an ủi chính mình rồi, Liễu Vân Hoan mới nghĩ đến một việc khác.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm gặm ăn một miếng táo, “Bởi vì ta hiện tại cùng hắn, hoặc là nói Triệu Tân Dương là minh hữu.”
“Cô sao lại có thể như vậy.” Liễu Vân Hoan nhịn không được tức giận bật thốt lên nói,
Cẩm Vinh như cũ cười xem nàng, một chút cũng không tức giận, hoặc là nói không để ý cảm nhận của Liễu Vân Hoan.
Liễu Vân Hoan lại trầm mặc, vẻ phẫn nộ thậm chí là oán hận dần dần biến mất, côta không có lý lẽ gì để chỉ trích đối phương, vương thượng chết chẳng liên quan đến Dung Kính, thậm chí Triệu Tân Dương, Vương Di Xuyên cũng chẳng liên quan đến.
Thời điểm nàng ở trong quân trướng của Tần Vương cũng không tưởng tượng được, nước Tần vong sẽ xuất phát từ nội bộ,
Nhưng Liễu Vân Hoan chung quy không từ bỏ được cảm xúc, quay đầu đi chỗ khác, “Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Liễu Vân Hoan càng hi vọng người cứu nàng có thể là một người ủng hộ Tần Vương.
“Không cần cảm tạ, thuận tay mà thôi, cô muốn chết ở Tần trong cung, ta cũng không cứu được.”
“Ta, ta đã biết.” Liễu Vân Hoan như bị nhìn thấy, run giọng nói.
Cẩm Vinh rời đi lúc nào Liễu Vân Hoan cũng không rõ, bởi vì nàng đang bận tự mình hậm hực, với Cẩm Vinh, nàng chỉ muốn làm tránh càng xa càng tốt.1
Thái độ của Liễu Vân Hoan nhanh chóng bị các thị nữ nhận ra, các nàng cũng càng thêm lãnh đạm với cô ta, các nàng chính là biết, Liễu Vân Hoan được điện hạ cứu hai lần, một lần tuẫn táng, một lần chính là Vương Di Xuyên. Thật sự cho rằng Vương Di Xuyên nhân từ khoan dung đến liền một con kiến cũng không muốn dẫm sao.
Chỉ là không muốn giết người ở chỗ điện hạ thôi.
Vậy mà Liễu Vân Hoan vong ân phụ nghĩa, dám mang oán hận với điện hạ, cho dù điện hạ không thèm để ý, người chịu ân tình có thể tùy tiện quên hay sao.
Thị nữ ở đây sẽ không vì ác cảm với Liễu Vân Hoan mà ám hạ độc thủ, điện hạ còn chưa có an bài.
……
Sau khi Mặc Môn cùng Triệu Tân Dương kết minh sau, Vương Di Xuyên liền không ít lần tới tìm Cẩm Vinh, lần đó gặp Liễu Vân Hoan cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Triệu Tân Dương cũng tựa hồ bởi vì lương thần Vương Di Xuyên có giao tình với chủ nhân Mặc Môn, cũng rất hào phóng giao toàn bộ sự việc có liên quan đến Mặc Môn đều giao cho Vương Di Xuyên làm, có thể là tối đa hóa lợi ích.
Mà Cẩm Vinh cùng Vương Di Xuyên cơ hồ đều đã nói xong chính sự.
Ở đình hóng gió, Cẩm Vinh cầm quân cờ trong tay, nhướn mày hỏi Vương Di Xuyên, “Huynh đã thua ta mấy bàn rồi?”
“Không nhiều không ít, bàn thứ 90.” Vương Di Xuyên nhẹ lay động quạt xếp, mặt quạt che khuất nửa bên mặt mỹ nhân,
“Huynh nên cảm thấy may mắn huynh không đặt cược với ta.” Cẩm Vinh nhặt về những quân trắng trên bàn cờ, không chút để ý nói.
Vương Di Xuyên mỉm cười, “Không bằng tiếp theo chúng ta đánh cuộc chủ công nhà ta mấy ngày có thể đánh hạ thủ đô.”
Cẩm Vinh nhìn phía mặt trời lặn, nhàn nhạt nói, “Ngày mai đi, hôm nay muộn rồi.”
“Được.” Vương Di Xuyên gật gật đầu.
Đợi Vương Di Xuyên rời đi, Văn Âm đi đến bên cạnh Cẩm Vinh, ngữ khí bình tĩnh nói, “Bên kia truyền đến tin tức, người của Triệu Tân Dương xông vào thương đội, đã có một bộ phận người bị mượn sức qua đi.”
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, “Không kỳ quái, thương hội trọng yếu, thiên hạ rộn ràng vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo vì lợi mà lui.”
Quyền thế không nghi ngờ gì là thứ thu hút nhiều người, bọn họ không bị lôi kéo mới là lạ.
Văn Âm thần sắc hơi hơi nghiêm túc khẩn trương, “Còn có, Vương Di Xuyên để quân đội của Triệu Tân Dương học theo kiếm thuật của Mặc Môn, tuy học không lâu, chiêu thức thô thiển, nhưng ở chiến trường giết địch lại lộ rõ hiệu quả.”
Nàng lo lắng chính là, có một ngày, binh mã của Triệu Tân Dương sẽ đối đích Mặc Môn, phản phệ Mặc Môn.
Nàng ở bên cạnh Cẩm Vinh, tự nhiên không ngốc, đủ loại dấu hiệu biểu hiện cho thấy Triệu Tân Dương cùng Vương Di Xuyên chỉ sợ chuẩn bị đem Mặc Môn thu của mình, mà không muốn đối phương ở vị thế ngang bằng.
Cẩm Vinh thưởng thức một quân cờ màu trắng, “Triệu Tân Dương thông minh hơn Ân Chiêu.”
Ân Chiêu, tức Tần Chiêu Vương. Nước ấm nấu ếch xanh có khi dùng tốt hơn lấy cứng đối cứng nhiều.
“Khanh bổn giai nhân.” Cẩm Vinh than thở một tiếng, lại chậm chạp không nói vế tiếp theo, tàn nhẫn độc ác, bạc tình bạc nghĩa, dù sao cô cũng không chán ghét loại người này.
Nhưng bọ ngựa bắt ve, ai lại là chim sẻ rình sau.
Trước lúc binh mã Triệu Tân Dương chiếm được Tần Đô, Cẩm Vinh đã về Mặc Môn, còn đem theo Liễu Vân Hoan về, tuy rằng không lâu đã bị Cẩm Vinh quên ra sau đầu, bị các thị nữ nhắc nhở còn theo bản năng nói, “Nàng còn sống hả.”
Liễu Vân Hoan chẳng những còn sống, hơn nữa đã đem những năm tháng xuyên qua ở lại Tần Vương cung coi như một giấc mộng, giống như nàng ta trước lúc xuyên qua vậy.
Liễu Vân Hoan cũng không rõ đồng hương mang mình đi đâu,
“Mang cô đi xem cái này rất hay.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói.
Sau đó Liễu Vân Hoan, giống như những học giả học cung năm đó bị đổi mới tam quan một lần,
Trời mới biết vì sao nàng lại nhìn thấy robot ở thời đại này, đây chẳng phải là biến hình transformer, người máy gundam thường chiếu trên TV hay sao? Tòa cơ quan kia như một người máy, có thể biến đổi, lắp thêm các bộ phận, có có thể cử động theo lệnh, sao lại có thể xuất hiện ở thời đại này?
“Chúng ta không đến từ cùng một thời khôn đâu nhỉ?” Liễu Vân Hoan nhìn thấy máy phá thành kiêm transformer kiêm gundam còn muồn hoảng hơn thấy Tần Chiêu Vương đã chết đội mồ sống dậy.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, “Cô bây giờ mới phát hiện sao?” Thật đúng là trì độn hơn cả tưởng tượng. Nói thật, Cẩm Vinh mang Liễu Vân Hoan tới còn muốn nhìn phản ứng của cô ta, kết quả không hơn các đại hiền ở Học Cung là bao nhiêu, ít nhất bọn họ cũng chưa nói cái gì yêu quái,
Nên nói không hổ là đám người học thức cao thâm nhất của thời đại.
Ánh mắt Liễu Vân Hoan nhìn Cẩm Vinh không khác gì nhìn người không lồ.
“Bánh răng bằng gỗ giúp nó có thể di chuyển, còn có nơi để lắp vũ khí như tên, đối kháng với bên ngoài.” Cẩm Vinh từ từ nói, nếu nói lúc ấy chỉ là đồ chơi, nhưng nếu đã làm, không bằng làm lớn, bằng không chẳng phải uổng phí thời gian công sức học chế tạo với kỹ thuật ở thế giới này.
Tuy nói ngại với thời đại này tài nguyên kỹ thuật hạn chế, thành quà làm ra tương đối đơn giản, nhưng cũng cũng đủ dùng.
Cẩm Vinh nghiêm túc hỏi, “Cô không cảm thấy nó rất soái sao?”
Liễu Vân Hoan muốn lắc đầu, nhưng nhìn cơ quan mặc cho Cẩm Vinh tùy tâm sai sử, giống như một người khổng lồ có thể nhấc núi rời biển, vẫn là yên lặng không phản đối, chỉ là ở trong lòng nói, thật sự là quá khi dễ người.
Vốn cho rằng người xuyên việt lợi hại nhất bất quá là đem sáng tạo ra các loại vũ khí nóng, ai có thể nghĩ đến, còn có người đi làm gundam.
“Cô muốn dùng cái này giúp Triệu Tân Dương sao?”
Cẩm Vinh thưởng thức một lần nữa từng cơ quan bộ phận được cô cùng những thợ nghề kỳ công làm ra, quay đầu hướng mỉm cười nói, “Không, đương nhiên không.”
Sau khi chiếm được Tần đô, Vương Di Xuyên cũng thực mau ý thức được điểm này, bởi vì cá trong chậu hiện giờ đã đổi thành là bọn họ.
Người đã từng nguyện trung thành với Tần quân là Hoàng Hi, sau khi dẫn đầu vây được thủ đô thì lập tức trở mặt, không cho quân đội Triệu Tân Dương tiến vào,
Vương Di Xuyên vẫn luôn suy nghĩ, Dung Kính đến tột cùng dùng cách nào đểu giải quyết mấy chục vạn quân lính thề liều chết tử thủ thành đô, đến gần sáu ngày sau, Vương Di Xuyên nhìn thấy đằng sau cửa thành mở rộng là Dung Kính cùng những cỗ máy kì lạ cao lớn sau lưng nàng, hắn mới nhận ra.
Triệu Tân Dương bên cạnh hắn thực thản nhiên, “Chúng ta thua rồi.”
Bên này không có ai quan tâm đ ến tâm tình của Triệu Tân Dương,
Hoàng Hi đã kích động đến không kềm chế được, kính cẩn quỳ lạy hành lễ nói, “Cung nghênh điện hạ vinh đăng đại vị.”
Cho dù trải qua đủ đường ngang ngõ dọc, Vương Di Xuyên lần này tiếp tục không ngờ được, chủ nhân tiếp theo của thiên hạ lại là hậu duệ huyết thống vương thất nước triệu, người với cái tên cũng chưa bao giờ tiết lộ cho hắn, Cơ Cẩm Vinh.
Có lẽ nàng diễn quá tốt, không bại lộ nửa phần dã tâm muốn cướp lấy thiên hạ vào tay.
Cái gọi là kết minh, bất quá là làm áo cưới cho người.
“Ngươi như vậy, chung phi vương đạo, vị trí thiên hạ chi chủ chưa chắc có thể ngồi ổn.”
Không có trải qua từng bước gian nguy, mà bằng vào cường lực chinh phục, bình định thiên hạ, có khác gì Tần Chiêu Vương.
“Không sao, dù gì thì…” Cẩm Vinh cũng không tính toán ngồi lâu trên cái ghế này.
Chỉ là lời này, Cẩm Vinh cũng không muốn nói với hắn.
9 năm, nguyên nước Triệu vương nữ Cơ Cẩm Vinh trở thành chủ nhân thiên hạ.
“Ngươi nói xem, vì sao nhất định phải có vương?”
“Vương hầu khanh tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống?”
“Đúng vậy, ai không thể làm vua, ai có thể ngồi mãi trên vương vị?”
Đây là nội dung những cuộc đối thoại sau này của Cẩm Vinh và Vương Di Xuyên ở Học Cung. Cẩm Vinh sau đó không giết Vương Di Xuyên, mà vì hắn đặc xá cho Triệu Tân Dương, không vì tình nghĩa, chỉ vì Vương Di Xuyên giúp cô hiểu thêm một đạo lý, làm người rất dễ sa vào hưởng thụ, ở loạn thế này, muốn bảo vệ mình, chỉ có thể nỗ lực mạnh lên. Những việc Cẩm Vinh làm ban đầu chỉ càng têm thêm trói buộc cô, có nhiều năng lực như vậy, vì sao phải nghe theo quy tắc, trật tự của người khác, áp chế khả năng của chính mình. ( tác giả: Đã đủ thả bay ngươi )
Liền giống như hiện giờ, cho dù ai là vua, nhất thống thiên hạ cũng vậy, lịch sử ngàn năm sau vẫn sẽ tiếp diễn.
Dù sao lịch sử thế giới này đã bị sửa thành không ra gì, cũng không ngại lại thay đổi một ít, Cẩm Vinh liền càng lớn mật mà thả bay mình.
Sau khi bình ổn cục diện, để người dân bình phục về mặt kinh tế, liền từ bỏ hình tượng minh quân, mạnh mẽ thi hành cải cách, đặc biệt là về mặt tư tưởng, mà ai cũng không nghĩ tới, tiên phong cải cách tư tưởng chính là các vị đại hiền học cung mà mọi người cho rằng đã biến mất từ lâu.
Sau khi bị những cỗ máy cao lớn của Mặc Môn làm cho vỡ nát tam quan, người dân bắt đầu được đi học, tiếp nhận giáo dục, phổ biến các loại tư tưởng từ cũ đến mới.
Cẩm Vinh cảm giác mình thật là giống một bạo quân, thô bạo dùng thủ đoạn đi thay đổi thế giới, ai biết có thể thành công hay không chứ, nhưng không thử một lần, ai mà biết kết quả ra sao.
Dù sao không đến mười năm thời gian, sau khi Vĩnh Thánh nữ đế Cơ Cẩm Vinh nhường ngôi, đúng hơn là từ chức không làm, lúc sau, lúc sau…… Liền không xuất hiện hoàng đế thứ hai, bọn họ đổi sang một chế độ chính trị khác.
Tư tưởng, kiến thức như một ngọn lửa, cháy lan ra đồng cỏ.
Huống chi, Cẩm Vinh ở thế giới này hung hăng phóng hỏa, nhìn tiến trình lịch sử bị ngắn lại ngàn năm cũng không tồi.1
…………
(còn 2 phiên ngoại mai lên nốt nha, má tác giả có cái thói kỳ cục, end lâu rồi má đào lên viết phiên ngoại, mọi người nên quay lại đọc tg24 chu lang trước nhé)