Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính - Chương 35: Băng thanh ngọc khiết (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính


Chương 35: Băng thanh ngọc khiết (9)


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vệ Băng Thanh thấy ca ca nói như vậy, lập tức ngầm hiểu.

Những tên thổ phỉ này sao lại chọc tới ca ca rồi? Không biết lần này ca ca sẽ chỉnh bọn chúng thế nào đây? Trong lòng Vệ Băng Thanh dâng lên một chút chờ mong.

Bởi vì biện pháp mà mỗi lần ca ca đối phó với đám người này đều rất thú vị, nàng cũng nhịn không được mà muốn xem nhiều một chút.

“Dược liệu? Dược liệu cũng rất đáng tiền, để ta xem một chút xem bên trong là cái gì?” Tên thổ phỉ kia nghe nói bên trong xe ngựa này toàn là dược liệu thì không thể nào tin được, người này nhìn như một tên công tử yếu ớt, chắc chắn không thể chỉ mang theo mỗi dược liệu đi đường được.

“Toàn bộ chỉ là dược liệu thôi.” Vệ Chiếu được Vệ Băng Thanh đỡ xuống xe ngựa, “Đều không đáng giá bao nhiêu tiền, dược liệu quý giá để lâu sẽ không có dược lực, cho nên chúng ta đều không mang. Nếu như mấy vị không tin, có thể lên xem một chút.”

“Lão Tam, không phải người hiểu biết dược liệu à? Ngươi đi lên xem một chút đi.” Một tên thổ phỉ chỉ huy.

“Dạ.”

Một tên thổ phỉ đi tới, quan sát đồ vật trong chiếc xe ngựa này, phát hiện trong đó vậy mà chỉ toàn là một đống dược liệu không hề đáng tiền, lập tức đen mặt lại.

Bệnh lâu thành lương y, Vệ Chiếu biết mình cần loại dược liệu nào, những thứ hơi quý thì sẽ trực tiếp để Vệ Băng Thanh lên núi hái, còn những thứ để trong xe ngược lại là những dược liệu có vẻ phổ biến ở bên ngoài, nhưng thật ra được người ta kỳ công chế biến.

“Đại ca, đúng là một tên nghèo kiết xác.” Thổ phỉ có tên là lão Tam xuống xe ngựa, rất là phiền muộn.

“Không sao, lão Tam, chiếc xe ngựa này của bọn chúng cũng không tệ, có thể lấy đi.” Một thổ phỉ khác chỉ vào xe ngựa nói.

“Cái này… Nếu mấy vì hảo hán mang xe ngựa đi, giữa rừng núi hoang vắng, có khác gì giết chết chúng ta đâu?” Vệ Chiếu cười khổ nói, “Xin hảo hán thả cho chúng ta một con đường.”

“Chúng ta là thổ phỉ, không phải là hòa thượng làm từ thiện, nếu như bây giờ ngươi xéo đi, thì chúng ta sẽ không giết ngươi. Còn nếu ngươi cứ tiếp tục lải nhải, thì bây giờ ta sẽ lập tức giết ngươi!” Thổ phỉ kia quát.

Vệ Chiếu than thở vịn bả vai Vệ Băng Thanh chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa thấp giọng nói, “Cũng không biết con đường làm ăn vận tải đường thủy của phụ thân bên kia thế nào rồi, ta yếu như vậy, sợ là phải chết ở chỗ này, cái gia nghiệp to như thế chỉ có thể để lại cho đường đệ.”

“Thiếu gia, ngài là người hiền tự có thiên tướng.” Vệ Băng Thanh cơ linh nói, “Lão gia nhất định sẽ không bỏ rơi ngài.”

“Chờ một chút!”

Mấy tên thổ phỉ kia nhĩ lực bất phàm, Tất nhiên nghe thấy đoạn đối thoại của đôi chủ tớ này, lúc này nhìn nhau vài lần, quyết định không thể bỏ qua cho con dê béo này như thế được.

“Nhà các ngươi, làm gì?” Thổ phỉ đầu lĩnh cười lạnh nói.

“Chính… Chính là trồng trọt bình thường.” Thân thể Vệ Chiếu lung lay, nói ra một lời thoại giả đến không thể giả hơn.

“Trồng trọt mà da mịn thịt mềm như vậy sao? Lừa gạt ai đây!” Thổ phỉ đầu lĩnh quát lớn, “Lão Tam lão Tứ, trói hai người bọn chúng lại cho ta, chúng ta mang bọn chúng về, để nhà hắn lấy tiền đến chuộc người, bằng không thì sẽ giết chết con tin!”

“Vâng!”

“Không cần các ngươi trói, ta và thiếu gia sẽ đi theo các ngươi.” Vệ Băng Thanh làm sao có thể để mấy tên thổ phỉ này dùng dây thừng trói ca ca nàng được?

“Các ngươi thành thật một chút cho ta!” Thổ phỉ bày đao ra, “Nếu ngươi dám lắm miệng chúng ta liền giết ngươi, dù sao người chúng ta cần cũng là thiếu gia của ngươi.”

“Hảo hán đừng động thủ, người này chuyên sắc thuốc cho ta.” Vệ Chiếu vội vàng nói, “Gia phụ… Gia phụ là thủy bang thủy vận, bỏ ra một ngàn lượng cũng không có vấn đề.”

Một ngàn lượng?!

Lần cướp được nhiều nhất của mấy tên thổ phỉ này cũng chỉ được ba trăm lượng, không nghĩ tới một tên nhóc như thế này mà lại có giá trị tới một ngàn lượng?

Không không không, nói không chừng có thể đòi ba ngàn lượng nha!

“Ngươi cùng với người hầu của ngươi, Dù thế nào cũng phải có ba ngàn lượng, một ngàn lượng đừng mơ mà thương lượng với chúng ta.” Thổ phỉ đầu lĩnh cười to, “Chờ ngươi đến chỗ chúng ta, lập tức viết thư cho người nhà ngươi!”

“Vâng vâng.” Vệ Chiếu tựa hồ rất sợ hãi, mặt mũi trắng bệch.

“Ha ha, tiểu bạch kiểm.”

Bọn thổ phỉ đắc chí vừa lòng, chỉ cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc như bây giờ.

Ba ngàn lượng nha, đều là bạc trắng.

Vệ Băng Thanh nghi hoặc nhìn ca ca nàng một chút, phát hiện trên mặt Vệ Chiếu vẫn mang theo nụ cười chắc chắn, lập tức nhấn hết những sự lo lắng kia xuống đáy lòng.

Nàng vẫn nên lo lắng cho những tên thổ phỉ này đi.

Bọn chúng cũng không giống như Tiêu Như Phong có hậu đài là Dược Thần cốc, chết thì chết thôi.

Hai người Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh bị đưa lên núi, ném vào trong kho củi.

“Tiểu Thanh, tới đây, ca ca thương lượng với muội một chút…” Vệ Chiếu cười tủm tỉm vẫy gọi, “Chúng ta chơi một trò chơi thú vị trước đã, gần đây cứ đi đường mãi cũng thật nhàm chán.”

Ánh mắt Vệ Băng Thanh sáng lên, vô cùng mong đợi trò chơi trong miệng ca ca.

“Muội nghe huynh nói…”

Ban đêm.

Lúc bọn thổ phỉ tề tụ một đường, uống rượu ngoạm thịt, đột nhiên bị một âm thanh làm cho giật thót mình.

“Cứu mạng cứu mạng! Công tử nhà ta té xỉu.” Vệ Băng Thanh xông đến đại sảnh, bắt lấy ống tay áo thổ phỉ đầu lĩnh, “Thân thể của công tử nhà ta vốn đã yếu, hiện tại lại bị các ngươi nhốt vào kho củi, hàn khí nhập thể, bây giờ đã thổ huyết, đều là do các ngươi.”

“Xéo đi, chết thì chết, liên quan gì đến chúng ta?” Thổ phỉ đầu lĩnh hết sức tức giận, “Xem ra bọn chúng không nhốt ngươi kỹ!”

“Ta nói cho các ngươi biết, nếu công tử nhà ta xảy ra chuyện gì, thì các ngươi đừng hòng có được ba ngàn lượng kia!” Vệ Băng Thanh rống to, “Lão gia nhà ta cũng có tiếng nói trên con đường vận tải đường thủy, nếu các ngươi hại chết công tử nhà ta, thì các ngươi cứ chờ quan phủ tới diệt trừ các ngươi đi!”

Chuyện này…

“Lão Đại, nếu không chúng ta đi xem một chút?” Một tên thổ phỉ nhẹ giọng nói, “Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ba ngàn lượng đó!”

“Đúng nha, lão Đại, gần đây chúng ta đang thiếu tiền, ba ngàn lượng…”

Bọn sơn tặc vẫn không nỡ bỏ một số tiền lớn như thế, thế là ngươi khuyên một câu ta khuyên một câu, toàn bộ đều đến kho củi.

“Các ngươi lập tức đổi chỗ khác cho công tử nhà ta ngay, ngươi xem đi, công tử nhà ta đã hôn mê bất tỉnh rồi ô ô ô.” Dáng vẻ giả vờ yếu đuối của một tráng hán như Vệ Băng Thanh quả thực là vô cùng đau mắt, nhưng Vệ Chiếu xác thực cũng đã hôn mê bất tỉnh.

“Lão Đại, ta đi xem một chút.”

Thổ phỉ tên là lão Tam kia đại khái cũng hiểu được chút dược lý, lúc này đi xem mạch đập của Vệ Chiếu, lập tức bị dọa.

Cái này… Mạch đập đã loạn thành thế này, phiếu thịt này tùy thời có thể chết đi đó.

“Lão Đại, nếu cứ tiếp tục như thế, người này thật sự sẽ chết.” Lão Tam sắc mặt khó coi.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Nhanh đặt công tử nhà ta lên giường, đưa chăn mền sạch sẽ hơn đến.” Vệ Băng Thanh đương nhiên nói, “Ai mà biết chăn mền ở chỗ này của các ngươi có những thứ không sạch sẽ làm gia tăng bệnh tình của công tử nhà ta hay không?”

“Ngươi!”

“Ô ô, lão gia, ngài hãy mau đến đây mà xem…” Vệ Băng Thanh bắt đầu ai thán.

“Ba ngàn lượng đó lão Đại.”

“Các ngươi đi thu thập một gian phòng đi!” Thổ phỉ đầu lĩnh khẽ cắn môi, bắt đầu phân phó thủ hạ.

“Công tử nhà chúng ta bị bệnh này rất lâu rồi, cần nhân sâm chữa trị.” Vệ Băng Thanh lau lau nước mắt, “Các ngươi tốt nhất nên tìm cây nhân sâm tới cho chúng ta, ít nhất cũng phải loại hai mươi năm.”

“Nhân Sâm đắt như thế!”

“Trừ Nhân Sâm, những thứ khác đều không được.” Vệ Băng Thanh thẳng thắn hùng hồn nói, “Cho dù các ngươi muốn đòi bạc của lão gia nhà ta, thì cũng phải để công tử nhà ta hoàn hảo không chút tổn hại. Nếu không phải bị các ngươi hù dọa, thì công tử cũng không cần nhân sâm.”

“Lão Đại…”

“Đi tìm nhân sâm cho bọn họ, nếu như không có thì đi mua ngay!” Thổ phỉ đầu lĩnh oán hận nói, “Nếu đến lúc đó không có bạc, lão tử lăng trì các ngươi.”

“Hừ, ba ngàn lượng, lão gia chúng ta xuất ra nổi.” Vệ Băng Thanh cao ngạo nói, “Nếu không phải thiếu gia nhà ta lén chạy ra ngoài, thì không biết có bao nhiêu hộ vệ đi theo, các ngươi đến một chút tư cách nhìn thiếu gia nhà ta cũng không có.”

Bọn thổ phỉ thật sự lấy được nhân sâm ra, đồng thời bắt đầu thúc giục Vệ Chiếu viết thư cho người nhà, nhưng giá cả tăng lên, lần này đổi thành bốn ngàn lượng.

Vệ Chiếu viết một nửa, lại nôn một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh, phong thư này tất nhiên không thể dùng.

“Công tử của ta ơi, ngài đã bao giờ phải ăn uống khổ sở như thế này đâu?” Vệ Băng Thanh lại kêu rên, “Mỗi ngày đều là củ cải rau xanh, ngay cả một miếng thịt cũng không có, thế mà còn phải ăn cháo gạo lứt? Công tử nhà chúng ta làm sao có thể nuốt trôi được?”

Vệ Băng Thanh đưa ra yêu cầu mới.

Mỗi ngày ít nhất phải có thịt gà hoặc là thịt heo, cháo phải dùng loại gạo trắng tinh tế tốt nhất chậm rãi mà nấu, hơn nữa còn phải thêm chút thịt cá tôm gì đó vào.

Bọn thổ phỉ đương nhiên không vui.

Đây là tìm được một cái phiếu thịt hay là tìm được tổ tông? Bọn chúng cũng chưa từng được ăn ngon như vậy đâu.

Thế nhưng họa vô đơn chí, rất nhanh, kho của sơn trại bọn chúng bị người dùng một mồi lửa đốt tan, những thứ vàng bạc tiền tài kia cơ hồ đều biến thành than đen (thực tế là bị Vệ Băng Thanh giấu đi rồi), trong vòng một đêm, nhiều năm cố gắng của sơn trại bọn chúng đều biến thành con số không.

Cơ hồ tất cả thổ phỉ đều điên cuồng.

Nếu tiếp tục như thế, bạc trong sơn trại bọn chúng chỉ đủ để chống đỡ đến cuối năm, hơn nữa còn phải bớt ăn bớt mặc.

“Lão Đại, vào thời điểm này, đội ngũ thương nhân cũng phải chờ tới sang năm mới có thể đến, gần đây người đi ngang qua đều là những người tham gia đại hội võ lâm, vừa nghèo lại vừa khó gặm, chúng ta không cướp được bao nhiêu bạc, mà ngược lại huynh đệ bị đả thương rất nhiều.”

“Đúng rồi, còn có một số danh nhân trên võ lâm, chẳng những chúng ta không thể đánh cướp được, mà còn phải đưa cho người ta một phần, nếu cứ tiếp tục như thế, sơn trại của chúng ta sợ là sẽ không chống đỡ được.”

“Tên tiểu thiếu gia kia đâu, hắn còn chưa viết thư à?”

“Hắn nói, nếu như hắn không thể ăn ngon uống ngon, thì sẽ tình nguyện cứ như thế mà chết đi, dù sao thân thể của hắn cũng có số mạng yểu mệnh, trước khi chết không thể thỏa mãn tâm nguyện liền đập đầu chết, cũng tiết kiệm chút tiền cho nhà mình.” Một thổ phỉ rất là phiền muộn đáp.

Cái thân thể nát này của Vệ Chiếu, cũng không thể dùng hình, chỉ sợ bọn họ vừa dọa một cái là đã chết mất rồi, căn bản không dám nói nặng lời.

Bây giờ Vệ Chiếu càng giày vò hơn, đổi gian phòng lại ghét bỏ không có ánh nắng, chiếm đoạt luôn căn phòng tốt nhất trong sơn trại, mỗi ngày còn phải tìm một ít tiểu đệ đi săn thú bắt cá cho hắn ăn, thật sự là dụng tâm hầu hạ.

“Hắn nói cũng có đạo lý, người như hắn, chắc chắn là không sợ chết, nếu như chúng ta không thể thỏa mãn hắn, thì hắn sẽ không chịu viết thư.” Một thổ phỉ khác nói, “Không bằng chúng ta ra giá cao một chút, năm ngàn lượng thế nào?”

Năm ngàn lượng nha!

Số này gần bằng hơn phân nửa số tiền bọn họ tích góp.

“Đòi sáu ngàn lượng.” Thổ phỉ đầu lĩnh hung hãn nói, “Muốn làm thì phải làm cho lớn, phải lấy lại từ trên người tên này số tiền tài chúng ta đã mất! Về phần yêu cầu của hắn, tận lực thỏa mãn hắn, trước dỗ dành hắn viết thư rồi tính tiếp.”

“Dạ.”

Hiện tại tất cả mọi người chỉ còn lại chút bạc sinh hoạt.

Vào giữa trưa rốt cuộc Vệ Chiếu cũng nhận được một phần đồ ăn không tệ, có cá có thịt, cháo cũng nấu không tồi, xem ra những tên thổ phỉ này đã hết cách.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Băng Thanh: Ca ca, sau đó chúng ta phải gì?

Vệ Chiếu: Đòi một cây linh chi gặm đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN