Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính
Chương 41: Băng thanh ngọc khiết (15)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vệ Chiếu cảm thấy muội muội nhà mình vẫn tương đối không tự giác.
Nàng đích xác là nhân vật nữ chính không sai, nhưng ở trong thế giới này, nhân vật nữ chính như nàng không có gì khác biệt so với trùm phản diện.
“Ca… Sẽ không dọa người như thế chứ.”
Nhìn một cái, Vệ Băng Thanh còn cảm thấy là đang dọa nàng?
“Không có gì là không thể dọa người.” Vệ Chiếu nhe răng cười, “Yêu nữ trong miệng muội chắc chắn là dược nhân, bằng không thì sao nàng ta có thể gây nên đại loạn giữa hai nước? Vì sao Dược Thần cốc lại muốn nghiên cứu dược nhân? Chính là bởi vì có một hình mẫu như nàng ta ở phía trước, cho nên Dược Thần cốc mới gắt gao níu lấy dược nhân không buông.”
Ngẫm lại, dược nhân có thể gia tăng công lực, có thể nhiễu loạn hai quốc gia, nếu như có thể bị bọn họ nắm giữ trong lòng bàn tay, thì trong thiên hạ này muốn cái gì mà không có được?
Thế giới nhiệm vụ không chỉ là thế giới nhiệm vụ mà thôi.
Nhìn từ thế giới trước mà nói, quan niệm của bản thân thế giới kia đã rất có vấn đề, cho nên mới sáng tạo ra một nữ chính như Vệ Tâm Bảo. Mà thế giới trước nữa, vì lễ nhạc sụp đổ, phải nhanh chóng thống nhất, cho nên dù là một nữ bảy nam cũng có thể thành công thực hiện, ngươi có muốn đổi thời đại Minh Thanh thử một lần không?
Đừng nói một nữ bảy nam, xem như một nữ và nhiều nam nhân hơn nữa cùng gặp mặt thì cũng không thành vấn đề!
Kiểu thế giới gì thì sẽ tạo ra dạng nữ chính ấy.
Tương tự, trong thế giới thịt văn này, cũng không có khả năng chỉ có một nhân vật nữ chính.
Nhân vật nữ chính thời trước bị Kỳ Phi Diễm giết, cho nên mới có thế giới an ổn. Chỉ là có thể bởi vì Kỳ Phi Diễm giết nữ chính này quá lưu loát, cho nên lần này liền đổi một Vệ Chiếu làm việc nhu hòa hơn đi vào thế giới này, bảo hộ nữ chính.
Mặc dù những chuyện này chỉ là Vệ Chiếu suy đoán, nhưng cũng phải đúng đến tám chín phần.
Vệ Băng Thanh bị dọa đến run lên, nghĩ nghĩ, vẫn là tính mạng của mình quan trọng hơn, “Vậy muội không đi nữa?”
“Không đi ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi. Chúng ta cùng đi cảm tạ xong là được rồi.” Vệ Chiếu vỗ vỗ đầu của muội muội, nếu như có thể, hắn còn muốn đi tìm Chu Khải Ngọc này hỏi một chút chuyện về dược nhân lúc trước, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết.
“Ca, nhưng chúng ta bây giờ nghèo rớt mồng tơi, đưa cái gì tới đây?” Vệ Băng Thanh lại đưa ra một vấn đề tương đối thực tế.
Bây giờ bọn họ nghèo đến mức chỉ có mười lượng bạc trong tay, muốn mua gì cũng không đủ.
Vệ Chiếu ngừng tay lại.
Lập tức chuyển đổi đến vấn đề hiện thực, hắn cũng có chút luống cuống.
“… Mua ít thức ăn, muội lại đi săn thêm một chút, huynh xuống bếp nấu cơm, đưa một chút đồ ăn lên, lễ nhẹ nhưng tình nặng.”
“Vậy thì không thành vấn đề!” Đối với tay nghề của ca ca nhà mình, Vệ Băng Thanh tương đối tự tin.
Thừa dịp Vệ Băng Thanh sử dụng Tuyết Vực thảo, Vệ Chiếu bắt đầu chuẩn bị một nồi canh.
Trong canh này ẩn chứa các loại tư vị, nhưng dáng vẻ thì không khác gì nước bình thường cho lắm, chỉ có nếm vào trong miệng mới có thể cảm nhận được tuyệt đỉnh của món ăn.
Chỉ là làm nồi canh này cần thập phần kiên nhẫn, chỉ cần một chút sai lầm sẽ dẫn đến khó mà hiện ra được màu sắc của nước trong. Mặc dù Vệ Chiếu rút trúng kỹ năng “Trù nghệ”, nhưng cũng chưa từng khiêu chiến với độ khó cao như vậy, lần này vừa xem như luyện tay nghề một chút.
Dù sao Vệ Băng Thanh sử dụng Tuyết Vực thảo, muốn triệt để tiêu hóa được dược lực của nó thì cũng phải mất từ tám đến mười ngày.
Mười ngày sau.
“Ca, ca, cái gì vậy, thơm quá, thơm quá đi!” Vệ Băng Thanh nhập định xong xuôi, còn chưa kịp kiểm tra xem thân thể của mình có gì thay đổi, lập tức nghe thấy một cỗ mùi thơm khó thể hình dung.
Mấy ngày nay nàng cơ hồ đều là uống nước lã gặm lương khô, trong bụng một chút chất béo cũng không có, bây giờ đang là tuổi lớn, sao có thể chịu được đói như thế?
“Muội có thể tự mình tìm xem.” Vệ Chiếu mỉm cười nhìn Vệ Băng Thanh nói.
Vệ Băng Thanh lập tức chui vào phòng bếp.
Trong phòng bếp mùi thơm phá lệ nồng, nhưng trừ một cái bánh bao khô ra thì không có gì nữa, trong nồi cũng chỉ có một nồi nước nóng.
Hay thật, ca ca giấu đồ ăn ngon đi đâu mất rồi?
“Ca, muội không tìm được.” Vệ Băng Thanh nhịn không được xin giúp đỡ, “Muội thật sự rất đói rất đói.”
“Ở đây.” Vệ Chiếu cũng không đùa muội muội nữa, múc từ trong nồi ra một chén nước đưa tới trước mặt muội muội, “Muội nếm thử.”
“… Muốn dùng nước nóng đuổi muội à?” Vệ Băng Thanh vẻ mặt cầu xin, nàng còn tưởng rằng sau khi đi ra có thể ăn tiệc đó?
Nhưng mà chén đã đưa tới bên miệng, không uống không được.
Vệ Băng Thanh nhẹ nhàng uống một ngụm, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng bưng chén lên ực ực uống vào, cũng không mang theo vẻ tức giận nữa.
Sau khi uống xong, còn nhịn không được liếm miệng một cái, ánh mắt không ngừng nhìn vào trong nồi, “Ca, đây là thứ gì, thật sự rất ngon.”
“Không có gì đặc biệt, chính là bỏ tất cả những vật liệu muội có thể nghĩ đến vào mà nấu thôi.” Vệ Chiếu khẽ cười, đối với thành quả của mình cũng coi như hài lòng, “Muội lấy một cái hộp đến đây, chúng ta lắp đặt thành một thùng rồi trực tiếp đưa lên.”
“Phải đưa nhiều như vậy à?” Vệ Băng Thanh nghĩ nghĩ đến độ lớn của hộp cơm, còn có chút không nỡ.
Nhiều như vậy cũng không đủ một mình nàng uống đây này, đưa hơn phân nửa ra ngoài nàng còn uống gì nữa?
“Muội muốn uống thì về sau huynh làm cho muội, hiện tại cũng không phải lúc muội dở tính tình đâu.” Vệ Chiếu lườm nàng một cái, “Còn có, huynh vừa mua cho muội một bộ y phục, son phấn bột nước đều có, còn có một cây trâm, muội mang hết đi, đừng làm mất mặt chúng ta.”
Người không biết còn tưởng rằng hắn ngược đãi muội muội nhà mình đó!
“Ca, chúng ta chỉ có mười lượng bạc, huynh lấy đâu ra tiền?” Vệ Băng Thanh sợ ngây người, những thứ son phấn bột nước không rẻ đâu.
“Chủ yếu là bỏ ra chín lượng mua cây trâm Phỉ Thúy, những thứ khác cơ hồ là huynh tự mình làm. Bột nước là dùng hoa nhài mài ra, son phấn là dùng hoa hồng chưng ra, những thứ này trong sách đều có ghi, huynh chỉ mua chút vật liệu.” Vệ Chiếu hờ hững nói.
Hiện tại Phỉ Thúy không đắt lắm, so với ngọc mà nói thì sẽ kém hơn, nhưng đối với một mỹ nhân như Vệ Băng Thanh, hiển nhiên Phỉ Thúy trong suốt màu xanh biếc càng thích hợp hơn so với Bạch Ngọc.
“Ca.”
“Ừ?”
“Nếu huynh là tỷ tỷ của muội, thì chỉ sợ muội muốn giết hết nam nhân trong thiên hạ này mất.” Vệ Băng Thanh thật tâm thật ý nói.
May mà ca ca không phải nữ nhân.
Bằng không thì xinh đẹp như vậy, lại biết làm cơm, còn biết làm cả son phấn bột nước, thế thì không phải ai cũng muốn đến cướp đoạt với nàng sao?
“Đi, ca ca mà muội cũng dám trêu chọc.” Vệ Chiếu cười mắng một câu, “Còn không đi thay y phục đi? Chúng ta thua người không thua khí thế, hiểu không?”
Bọn họ vốn đã không có thể lực để khiêu chiến với Côn Luân cung, nếu như cách ăn mặc còn mộc mạc, thì người không biết còn cho là bọn họ đi cướp đấy!
Vệ Băng Thanh ngoan ngoãn trở về trang điểm.
Kỳ thật cũng không thể nói là trang phục long trọng cỡ nào, chỉ là đơn giản tô thêm chút phấn, nhìn càng thêm tinh tế mà thôi. Cây trâm Phỉ Thúy này rất là mộc mạc, chỉ điêu khắc một con hồ điệp đơn giản ở đầu trâm mà thôi, hồ điệp cũng không phải sinh động như thật, mà nhìn có mấy phần non nớt.
Nhưng mặc kệ đồ trang sức lộng lẫy xinh đẹp cỡ nào cũng khó mà cướp đi sự nổi bật của Vệ Băng Thanh, cây trâm này chỉ là làm cho trên đầu nàng không đến mức cái gì cũng không có mà thôi.
Vệ Chiếu chuẩn bị cho Vệ Băng Thanh một kiện y phục màu đen.
Y phục này kiểu dáng rất xinh đẹp, cũng là bởi vì màu sắc không đủ sáng rõ, cho nên không dễ bán, người có thể mặc được váy áo màu đen hoa lệ đến thật đẹp cũng chỉ có số ít mà thôi, hơn nữa loại y phục này may eo hơi nhỏ, người bình thường cũng không mặc được.
Ngược lại là tiện nghi cho Vệ Băng Thanh.
Nàng thay đổi y phục, trang điểm xong, đi từ trong phòng ra, đến cả Vệ Chiếu đối với sắc đẹp của muội muội nhà mình đã miễn dịch từ lâu cũng không khỏi kinh diễm một phen.
Nhìn xem da dẻ trắng hồng này, nhìn xem tư thái khí chất này, tất cả đều là hắn bồi dưỡng mà ra.
Vệ Chiếu dám đánh cược, muội muội mình nuôi chắc chắn xinh đẹp hơn nhiều so với Vệ Băng Thanh trong thế giới ban đầu.
“Ừ ừ, không tệ, mang theo hộp cơm, chúng ta đi thôi.” Vệ Chiếu cười tủm tỉm nói.
Vệ Băng Thanh nhìn ca ca một chút, “Vẫn là muội ôm ca ca bay đi, tương đối nhanh, miễn cho canh này lạnh hết.”
… Ta sai rồi.
Vệ Băng Thanh trong thế giới ban đầu mặc dù có thể không xinh đẹp như hiện tại, nhưng tuyệt đối sẽ không đâm tâm ca ca như thế!
Ai bảo Vệ Chiếu bây giờ là một con ma bệnh?
Cũng may Vệ Băng Thanh vẫn biết giữ lại mặt mũi cho ca ca, khi sắp đến Côn Luân cung liền buông ca ca ra, sau đó cùng đi qua.
Các đệ tử của Côn Luân cung từ rất xa đã nhìn thấy có hai người đang đi về phía này, lập tức có mấy đệ tử chủ động đi qua thăm dò một chút.
Nhưng sau khi đi qua, thì đám còn lại lại nhìn thấy những đệ tử kia đứng im ở bên đó giống như bị người ta điểm huyệt vậy.
“Chú ý, có địch nhân!” Một đệ tử trong đó hô lên.
Mọi người không khỏi rút kiếm ra.
Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh càng đi càng gần.
“Tại hạ Vệ Chiếu, trước đó vài ngày may mắn được Chu tiền bối của Côn Luân cung chiếu cố xá muội, cho nên lần này đặc biệt đến nói lời cảm tạ.” Vệ Chiếu mỉm cười chắp tay, “Mong mấy vị thiếu hiệp vào thông báo một tiếng.”
Các đệ tử Côn Luân cung không có phản ứng.
Cả đám bọn họ đều nhìn đến ngây người.
Vệ Băng Thanh yên lặng đứng bên cạnh Vệ Chiếu, không hề làm gì, nhưng vẫn không ngăn trở được lực hấp dẫn của bản thân nàng.
Các đệ tử Côn Luân cung đều lấy chuyện bái nhập Côn Luân cung làm vinh, bọn họ ở bên ngoài cũng là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có dạng mỹ nhân gì mà chưa từng gặp qua? Nhưng mà chờ tới bây giờ nhìn thấy Vệ Băng Thanh, mới phát hiện những mỹ nhân trước kia từng gặp căn bản không xứng được gọi là mỹ nhân, xách giày cho mỹ nhân trước mắt này cũng không xứng!
“Thiếu hiệp, thiếu hiệp.” Vệ Chiếu cất cao thanh âm.
“Hả? A, chuyện gì.” Mấy đệ tử lấy lại tinh thần, vội vàng thu liễm mình, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng bay sang chỗ Vệ Băng Thanh.
“Chúng ta muốn nói lời cảm tạ với tiền bối Chu Khải Ngọc, cố ý đến đây, xin hãy thông báo một tiếng.”
“Được, được, ta đi ngay.” Người đi còn lưu luyến không rời nhìn Vệ Băng Thanh, trong lòng lặng lẽ ai thán.
Người này dường như là đến tìm vị thái sư tổ bối phận vô cùng cao kia của bọn họ? Tướng mạo này, khí chất này…
Dù bọn họ lặp đi lặp lại nói với chính mình rằng bình tĩnh phải bình tĩnh, thì cũng đều có chút ghen ghét không chịu được.
Vị thái sư tổ nay cũng quá tốt số, đây quả thực là thiên tiên hạ phàm!
Chu Khải Ngọc đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy một đệ tử Côn Luân cung vội vội vàng vàng tới mời hắn đến đại điện, nói là có người đến tìm hắn.
“Là ai?” Chu Khải Ngọc cảm thấy có chút kỳ quái, hắn lâu năm không ra ngoài, chưa từng kết giao với ai.
“Là một đôi nam nữ. Nam nhân kia nói ngài chiếu cố muội muội của hắn, cố ý tới nói lời cảm tạ.” Đệ tử thành thành thật thật nói.
“Hóa ra là tiểu nha đầu đầy bùn.” Chu Khải Ngọc nghĩ tới cười nói, “Vậy thì đi gặp một lần đi.”
Vừa mới dứt lời, Chu Khải Ngọc phát hiện sắc mặt của đệ tử này dường như có chút không đúng lắm.
“Sao thế?” Chu Khải Ngọc không khỏi hỏi nhiều một câu, “Có vấn đề gì à?”
“Không, đệ tử chỉ đang nghĩ, thái sư tổ ngài nói, cô nương kia là tiểu nha đầu bùn sao?” Nói ra bốn chữ này, đệ tử cảm thấy mặt rất đau.
“Đúng là tiểu nha đầu.” Chu Khải Ngọc ho khan một tiếng, “Là ta già rồi.”
Nói xong, Chu Khải Ngọc liền đứng dậy tiến đến đại điện bên kia, lưu lại đệ tử đến báo tin đứng tại chỗ.
“… Tướng mạo kia mà còn nói là tiểu nha đầu? Thái sư tổ quả nhiên kiến thức phi phàm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!