Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện


Chương 13


Bách Thần mau thu hồi ánh mắt, cùng Băng Nhi một đường hướng lên lầu.

Lầu hai chỉ có một gian phòng cho chủ nhân và phòng cho nha hoàn ở ngoài hành lang, tinh mỹ có thừa, đại khí không đủ. Như thế khẳng định tiểu nhân chuẩn bị nơi này không phải cấp cho “chính thê” của Tiêu Lẫm mà là xem hắn như tiểu thiếp hoặc là nha đầu thông phòng sau này được thăng cấp làm thiếp để ở.

Cân nhắc một lát, hắn có chút rõ nguyên nhân tại sao Ngọc Yên lại làm trò gì đó mờ ám. Ước chừng ả từ nhỏ là nha đầu thông phòng với thân phận dự bị cho Tiêu Lẫm mà tồn tại. Vương phủ từ trên xuống dưới đều cam chịu sự thật này. Nhưng từ hình thức, biểu tình tới động tác của hai người bọn họ thì có thể đoán rằng cô nương Ngọc Yên này cách mạng chưa thành công.

Nghe Băng Nhi nói, thời điểm Tiêu Lẫm ngã ngựa rớt nhập huyền nhai cũng đã đầy mười chín. Mười chín tuổi, tuổi tác này đối với cổ nhân cũng không tính là còn nhỏ, nếu làm việc kia mau thì giờ cũng có thể có con nhỏ đi mua nước tương được rồi. Vậy mà y đã mười chín tuổi lại chưa thu Ngọc yên đối với y nhất vãng tình thâm vào trong túi?

Nghĩ đến mặt than băng sơn cấm dục kia, Bách Thân chặn lại cái suy đoán lớn mật đó.

Ngay sau đó hắn lại tự trách mình đời trước phá án nhiều nên bệnh cũ lại tái phát, lắc đầu, không hề bát quái về cái người nửa người dưới nhàn sự.

Bách Thần đi vào phòng, nơi này một mảnh hồng còn chưa dọn dẹp, vẫn giữ không khí tân hôn vui mừng.

Vốn định cho Băng Nhi tháo hết mấy cái bố trí cho hôn lễ, nghĩ lại thôi, đại trượng phu co được dãn được, lại nhẫn nhịn thêm hai ngày.

Đang chuẩn bị thay y phục màu đỏ thẫm thành thường phục, lại nghe Băng Nhi nói:

“Tiểu thiếu gia, tủ quần áo đã chuẩn bị rất nhiều y phục mới.”

Bách Thần đi qua, Băng Nhi chỉ cho hắn xem, “Tiểu thiếu gia người xem, đều là xiêm y thật xinh đẹp. Mặt lụa đều là tơ lụa thượng đẳng từ “Cẩm thái trang”- trang tơ lụa tốt nhất kinh thành, Hầu gia và đại phu nhân có vài bộ xiêm y đều do nơi đó làm.”

Ở Hầu phủ thì chỉ có hai vợ chồng Bình Tây Hầu mới có thể mặc tốt như vậy, ở Khang Vương phủ tân nhân tùy tiện cũng có thể mặc, của cải mạnh yếu vừa nhìn liền biết.

Bách Triển Nguyên là Bình Tây Hầu đời thứ hai, cha gã là lão Bình tây Hầu kiêu dũng thiện chiến, là nguyên lão lúc khai quốc lập hạ vài chiến công hiển hách, vì thế được Sùng Nguyên Đế sắc phong Hầu tước.

Bách Triển Nguyên thì không có bản lĩnh như cha gã, gã chỉ là kế tục tước vị ở kinh thành mà thôi. Nói cách khác, gã hiện tại không có chức quan, cũng chẳng có quyền, chỉ có công huân và thân phận quý tộc. So với Khang Vương quyền cao chức trọng, tay cầm trọng binh thì hoàn toàn không cùng một cấp.

Bình Tây Hầu này có chút thông minh nhưng không có chí lớn. Bách Thần muốn tập tước đại ca văn thải võ lược đều phi thường giống nhau, chặt đứt quan hệ với bọn họ chưa chắc là không có lợi.

“Tiểu thiếu gia, có cần thử y phục mới không ạ?”

Băng Nhi hỏi, “Nếu mặc không vừa ta sẽ đi sửa lại.”

“Không cần thử.” 

Người Khang Vương phủ làm việc rất thỏa đáng, vì vậy kích cỡ sẽ không tính sai. Bách Thần nhìn qua tủ quần áo có năm sáu bộ y phục, phân phó cho Băng Nhi, “Đem ngăn tủ đóng lại đi.”

Dù cho kích cỡ có đúng đi chăng nữa hắn cũng không mặc những bộ y phục này. Hắn thích mộc mạc nên y phục đều có hình thức đơn giản, còn trong ngăn tủ này đều là y phục xa hoa có hoa văn phiền phức, thậm chí còn có hai bộ y phục màu trắng nạm trân châu đá quý, chuế sa.

Hắn ở trong lòng lắc đầu, quyết định tiếp tục mặc y phục của mình.

Băng Nhi nghe lời mà đem cửa tủ quần áo đóng lại.

“Ngươi vội thì đi đi.”

Bách Thần biết còn nhiều việc đang chờ Băng Nhi, “Tới giờ ăn trưa thì kêu ta, ta nghỉ ngơi một lát.”

“Vậy tới giờ cơm trưa Băng Nhi sẽ đến kêu ngài, ngài nghỉ ngơi tốt ạ.”

Băng Nhi sợ chậm trễ Bách Thần nghỉ ngơi, nói xong liền mau chóng đi ra khỏi phòng.

……

Bách Thần đẩy cửa sổ ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài thế nhưng có một ban công nhỏ, chỉ là đường đi ra ban công bị một cái bình hoa đặt ở trên giá chặn lại, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Hắn thích nơi rộng thoáng nên liền đem cái giá dời đi, mở cửa, đi ra ban công.

Ban công bày biện rất nhiều Nguyệt Quý đủ loại màu sắc, Huyến Lệ nhiều màu.

Bách Thần dùng ngón tay quét nhẹ lên lan can, thấy có một tầng bụi mỏng.

Nguyệt Quý sinh trưởng tốt như vậy thì ngày thường hẳn là có người chăm sóc, lan can cũng không quá dơ, ít nhất là hai, ba ngày trước nơi này đã có người dọn dẹp qua.

Vì sao lại đột nhiền dùng giá gỗ chặn lại, chẳng lẽ có liên quan đến hôn lễ hấp tấp này?

Đôi tay hắn chống lên lan can, nhìn về nơi xa xa. Thị giác mặc dù có chút giới hạn nhưng vẫn nhìn thấy viện phòng Vương phủ đan xen, xa hoa khí phái.

Một trận gió thối qua, bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm. Bách Thần ngẩng đầu, thấy một mảnh mây đen thổi qua che khuất mặt trời.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (*), trong đầu hắn bỗng toát ra một câu như vậy.

(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu (trích trong thơ Hàm Dương thành đông lâu 咸陽城東樓) 

Phong Vũ Lâu, tên không đại cát đại lợi, nhưng thật chuẩn xác.

……

Phòng Bách Thần gia cụ này đó có đầy đủ hết, nhưng đều dựa theo nữ tử mà trang trí. Bàn trang điểm cũng có, trên mặt bàn đặt hộp trang sức và các loại chai lọ, vại bình, tất cả đều là thứ hắn không biết.

Còn có kệ sách, phía trên chỉ bày mấy quyển sách.

Trái phải không làm việc gì, hắn quyết định đọc sách, có thể hiểu thêm một ít tri thức của thời đại này.

Xem được ba quyển đều là thơ từ, văn tập, hắn không có hứng thú.

Đến quyển thứ bốn, mắt Bách Thần sáng ngời.

Quyển sách này là tri thức về triều đại rất giống tiểu bách khoa, bên trong có tân triều thành lập, tiên đế khai cương thác thổ, hoàng đế và đủ loại quan thành lập nên các hạng chế độ, nội dung phong thổ Hạ Quốc, đối với nhu cầu cấp bách muốn học bù của Bách Thần không thể nghi ngờ khi nói là mưa đúng lúc.

Tiên đế lật đổ tiền triều bạo, khai cương thác thổ cả hai đều giống với tin tức mà hắn đã nghe lúc trước, thời điểm nhìn đến các loại lễ nghi, chế độ của tân triều hắn có phát hiện trọng đại.

Tân triều có chế độ khoa cử, giống như đúc các triều đại khác, nhưng con đường khoa cử này đối với người xuyên qua như hắn không thích hợp. Một là hắn không thể nào trong thời gian ngắn mà học nhiều tri thức để kiểm tra thi hương, còn nữa, từ nhỏ thành tích đọc sách của hắn cũng vô cùng bình thường, bất quá cũng gian khổ học tập làm thư sinh mười mấy năm.

Tân triều đối với cấp bậc tương đối nghiêm, tỷ như quy định chỉ có con vợ cả mới có thể kế thừa thân vương, hầu tước, nhưng đối với quan viên và nhà huân quý tam phẩm trở lên thì con vợ lẽ cũng có cơ hội kế thừa.

Thư trung viết: Chỉ cần phụ thân cho phép, cho dù là thân phận con vợ lẽ cũng có thể tham gia nông lịch tháng 11 do Lại bộ tổ chức triệu tập dự thi. Lại bộ cho điểm, hoàng đế sẽ căn cứ vào điểm của thí sinh khảo thí và sở trường đặc biệt, sau đó tự mình đem con em quý tộc trúng tuyển tiến vào các bộ khác nhau.

Thư trung chỉ đề ra một câu như vậy, nhưng căn cứ vào quy luật từ xưa đến nay, bên trong triệu tập dự thi tự nhiên so với thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc khoa cử thì đơn giản rất nhiều.

Bách Thần cơ hồ lập tức nỗ lực tìm kiếm, hắn muốn tìm cách tham gia đợt dự thi lần này.

Chính mình có sự nghiệp mới có thể sổng yên ổn, khi đó hắn mới có thể rời khỏi Vương phủ, một lần nữa bắt đầu sống cuộc sống của hắn.

Mà cần phụ thân cho phép, Hầu phủ bên kia sẽ không có khả năng cho phép. Hiện tại hắn đã vào Vương phủ, Khang Vương chính là phụ thân hắn, chỉ cần Khang Vương gật đầu là hắn có thể tham gia khảo thí.

Nhưng muốn Khang Vương đồng ý chỉ sợ là chuyện không dễ dàng.

-- ít nhất, yêu cầu phải cùng Tiêu Lẫm duy trì danh nghĩa “Phu quân”, nếu không chỉ cần y nói một câu “Không hy vọng phu nhân xuất đầu lộ diện”, Khang Vương liền giết toàn bộ hy vọng của hắn.

Tiêu Lẫm so với Khang Vương, càng là một cái xương cứng.

Nghĩ tới điều này, Bách Thần có chút đau đầu, khoảng cách triệu tập dự thi mùa đông chỉ còn nửa năm, hắn phải nỗ lực mới được.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không quan hệ tiểu kịch trường

Bách Thần: Người này hơn phân nửa có bệnh, tấm tắc.

Người họ Tiêu: Có bệnh hay không, về sau ngươi sẽ biết.

——————

Cảm tạ tiểu thiên sứ nhóm tưới

Người đọc “Sơ diên _chuyan”, tưới dinh dưỡng dịch +5

Người đọc “Ấm áp Như Ý”, tưới dinh dưỡng dịch +1

Người đọc “Soán vị không soán vị”, tưới dinh dưỡng dịch +20

……….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN