Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện


Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Bách Thần đi vào đại sảnh thấy Tiêu Lẫm đang uống trà.

Như cũ tiêu chí y phục của y là mà thân văn hắc y, cổ áo nạm chỉ vàng, đỉnh đầu đeo ngọc quan tinh xảo. Làm y càng thêm phong thần tuấn lãng, quý khí bất phàm.

Tiêu Lẫm phiết mạt trà, động tác nhẹ nhàng lại chậm chạp thanh thản. Khí trà bốc hơi lên tầng khí mờ mịt, bên trong là một cặp con ngươi đẹp hơi nheo lại.

Có chút giống……. Một con báo đen nhìn như chậm chạp, lười biếng nhưng kỳ thật tùy thời lúc nào cũng có thể mạnh mẽ nhào vào con mồi.

Bách Thần cũng không hiểu được vì cái gì mà đột nhiên trong đầu lại toát ra hình ảnh như vậy, mặc dù người này hiện tại hành động không tiện. Nhưng đây là cảm giác đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Tiêu Lẫm ngồi uống trà.

Ngọc Yên luôn bên cạnh phục hầu Tiêu Lẫm chẳng thấy bóng dáng đâu mà thay vào đó là Lâm Phi Vân đứng bên cạnh y.

Bàn nhỏ đã được bày ra vài món ngon tinh mỹ, ngoài chén đũa còn đặt một bầu rượu nhỏ.

Bách Thần dở khóc dở cười, cái nha đầu Băng Nhi này! Nhất định là nàng thấy Tiêu Lẫm chủ động tới đây ăn cơm, tưởng rằng tình cảm hai người có chuyển biến tốt. Bởi vậy cố ý thay bọn họ chuẩn bị một bầu rượu trợ hứng.

“Thuộc hạ kính chào tiểu phu nhân.” Lâm Phi Vân tháy Bách Thần đi vào, lập tức chào hỏi.

“Lâm thị vệ không cần đa lễ.” Bách Thần đi đến cạnh Tiêu Lẫm, không nói đề mặt khác, chỉ tùy ý nói: “Đã để Tiêu công tử đợi lâu, bây giờ ăn cơm?”

Tiêu Lẫm: “Được.”

Đối với nhân dân Hoa Hạ mà nói, từ xưa đến nay bàn chuyện hợp tác trên bàn cơm đều Tỷ Can ba ba đàm phán rất hiệu quả. (Ta không biết Tỷ Can ba ba là cái gì, thứ lỗi ta giữ nguyên Q_Q)

Ngồi xuống, hai người mặt đối mặt. Lần này là lần thứ hai bọn họ cùng ăn cơm với nhau kể từ ngày thứ hai sau khi thành thân đến giờ.

“Lâm thị vệ lại đây ăn chung đi.” Thấy Lâm Phi Vân đứng như cây cột bên cạnh làm sao người hiện đại Bách Thần đây thích ứng được, vì vậy liền rủ cậu ta ăn chung.

Lâm Phi Vân lập tức lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đứng ở chỗ này là được rồi ạ. Thỉnh tiểu thiếu gia và tiểu phu nhân dùng bữa.”

Bách Thần:……

“Tùy hắn đi.” Tiêu Lẫm nhàn nhạt mở miệng, “Chúng ta ăn.”

“……. Được.”

Nói ăn cơm, Tiêu Lẫm thật sự ăn cơm, không hề nói thêm bất cứ câu nào nữa. Khi ăn y cũng văn nhã, ưu nhã, làm Bách Thần không thể không cảm thán người với người vì cái gì mà chênh lệch lớn như vậy.

Hắn làm không được loại thao tác ăn cơm với tiến độ không chậm mà lại rất văn nhã này, độ khó rất cao.

Bách Thần đang tự hỏi làm sao mới vào được đề tài muốn nói, không ngờ Tiêu Lẫm chủ động mở miệng.

“Nghe nói buổi sáng ngươi cùng với Hà Văn Quang luận bàn võ nghệ?”

Hỏi bằng tên thật không có chút kiêng kị nào, xem ra Tiêu Lẫm và vị biểu ca này của y quan hệ thật sự không tính là quá tốt.

“Ừ, hắn muốn lãnh giáo, ta liền phụng bồi.” Bách Thần gấp một khối gà thái hạt lựu bỏ vào trong đĩa, mang theo thâm ý nói, “Công phu hắn còn không bằng người mới học như ta nha.”

Không cần hắn nói rõ, Tiêu Lẫm nhất định sẽ hiểu rõ ý trong lời nói của Bách Thần.

Tiêu Lẫm buông đũa: “Trầm miến tửu sắc, thân mình trống rỗng.”

Tuy rằng Tiêu Lẫm vẫn là khuôn mặt vô biểu tình ấy, nhưng Bách Thần cũng nhìn ra khinh thường nồng đậm từ những lời này.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một tia sáng. Khó trách lúc mới vào Vương phủ Tiêu Lẫm lại chán ghét hắn đến như thế, khó trách y vẫn luôn không tới tìm hắn.

Lấy năng lực của Tiêu Lẫm làm sao lại không biết được nguyên chủ cùng Tiêu Xuyên, Hà Văn Quang có gút mắt về tình cảm. Thậm chí việc nguyên chủ tự sát, hôn mê có khả năng là y cũng biết.

Tòa băng sơn này vẫn cho rằng hắn luôn hướng về phía Tiêu Xuyên và Hà Văn Quang, bởi vậy y mang theo địch ý đối với Bách Thần.

Chỉ sợ là hồi sáng Tiêu Lẫm cũng thấy một màn hắn không chút lưu tình nào mà thu thập Hà Văn Quang kia, nên mới lâm thời đổi ý.

Cho dù là vậy thì hiện tại khẳng định Tiêu Lẫm không có trăm phần trăm tin hắn.

Cũng được, vô luận y tin hay không, ít nhất đây vẫn là một cái bắt đầu tốt đẹp.

“Ta nói với hắn là đầu ta đã từng bị thương, không còn nhớ rõ sự tình trước kia. Vậy mà hắn không tin.” Nếu Tiêu Lẫm đã nói trắng ra như thế, Bách Thần cũng không dấu diếm làm gì, “Còn nói một ít lời làm người khác không thoải mái, không có phong phạm của quý công công nên có, vì thế ta dùng hắn để luyện tập.”

“Ừ.” Tiêu Lẫm cầm lấy bầu rượu rót cho chính mình một ly rượu, giương mắt quét về phía Băng Nhi.

Bách Thần hiểu ý, “Băng Nhi, ngươi đi ăn cơm đi, nơi này có Lâm thị vệ là được rồi.”

Băng Nhi ý thức được các chủ tử có chính sự muốn nói, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Đợi cho Băng Nhi đi khỏi, Lâm Phi Vân tiến lên đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa sổ, làm một bảo tiêu tận chức tận trách.

“Bồn hoa kia có độc.”

Không có người khác, Tiêu Lẫm lập tức nói thẳng, không hề nói một câu vô nghĩa.

Bách Thần nói: “Không sai.”

Tiêu Lẫm tâm tư kín đáo, nhất định đã lấy bồn hoa đi làm thực nghiệm.

“Sao ngươi biết được?” Tiêu Lẫm giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ba phần tò mò, bảy phần hoài nghi.

Bách Thần đã sớm nghĩ kỹ lý do, “Bồn hoa ngày đó ở chỗ Vương phi nhìn quen mắt nên mang về trồng. Sau đó cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng trước sau không nhớ ra nổi. Thẳng đến mấy ngày sau ta từ trong mộng tỉnh dậy, nhớ tới một đoạn chuyện cũ trước kia.”

Tiêu Lẫm không chen vào, chờ Bách Thần nói tiếp.

“Hồi đó ta ham chơi, thấy cái gì thú vị cũng đều muốn chạm vào.” Bách Thần làm ra bộ dáng nhớ lại chuyện cũ, “Có một ngày ở thành nam, ta gặp được một du y đến từ Tây Vực. Hắn ở chân tường thành bày quán bán thảo dược, bên cạnh có đặt một chậu cây giống như cây trong bồn hoa kia. Hắn nói với ta cái cây này kêu là Nam Thiên trúc, từ lá đến hoa đều có độc, nếu ăn lầm sẽ lập tức bị mất mạng.”

Tiêu Lẫm: “Nhưng ta không có ăn nó.”

“Tiêu công tử có điều không biết.” Bách Thần nói, “Vào buổi tối cành lá của Nam Thiên trúc sẽ tản ra một loại độc tố vô sắc vô vị, khônh thích hợp để dưỡng trong nhà. Nếu bản thân có thương tích, bệnh trong người thì khi ngửi phải loại độc tố này đau đơn sẽ tăng thêm, bệnh cứ kéo dài không khỏi.”

Tiêu Lẫm cau mày, tay phải siết chặt, chỉ nghe một tiếng giòn vang, ly rượu trong tay y nhất thời chia năm xẻ bảy.

Y mở tay ra, mảnh nhỏ rơi xuống đầy đất.

Bách Thần làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Nhưng nếu Nam Thiên trúc dưỡng ở bên ngoài, bị ánh mặt trời chiếu lên, bị gió nhẹ thổi qua, loại độc tố này có phát tán cũng không tổn hại đến con người. Đây cũng là lý do ta bảo Tiêu công tử đem bồn hoa đặt bên ngoài.”

Tiêu Lẫm vỗ vỗ tay, đem mảnh sứ vỡ trên tay phủi rớt xuống mặt đất. Biểu tình khôi phục như ban đầu.

Tay không bóp nát ly rượu vậy mà tay y không hề bị thương, đã vậy đỏ cũng chẳng thèm đỏ một tí.

Bách Thần nghĩ tòa băng sơn bày võ công không dưới Lâm Phi Vân, như vậy lúc trước y ngã ngựa bị thương………

Không được nghĩ đến! Càng nghĩ kỹ thì càng thấy kinh khủng.

“Thì ra là thế.” Tiêu Lẫm buông đũa, chuyển câu chuyện, “Nhưng vì sao ngươi lại nhắc nhở ta?”

“Biết rõ có người muốn hại người, thấy chết mà không cứu, ta làm không được.” Bách Thần cười cười, “Đương nhiên, thẳng thắn mà nói, còn có một nguyên nhân khác. Ta muốn cùng ngươi hợp tác.”

Tiêu Lẫm không ngờ Bách Thần lại nói trắng ra như thế, y có chút bất ngờ, nhướng mày hỏi: “Hợp tác?”

“Đúng vậy.”

Bách Thần ở trong lòng sắp xếp lại từ ngữ, không biết những lời này đến cùng có thể thuyết phục Tiêu Lẫm đạt thành ý đồ hợp tác của hắn không nữa.

Hắn nhìn về phía Tiêu Lẫm, lời ít mà ý nhiều nói: “Hôn nhân không riêng gì lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nếu là phu phu hai người không có cảm tình, chỉ biết ghét nhau như chó với mèo, chung thành oán lữ. Trận này hôn sự, ngươi ta hai người kỳ thật đều là người bị hại, ta muốn cùng Tiêu công tử vứt bỏ thành kiến, đứng ở mặt trận thống nhất. Chúng ta cùng nhau, thay đổi cục diện này.”

Tiêu Lẫm bất động thanh sắc, “Ý của ngươi là……”

“Hôn nhân không phải là trò đùa, chúng ta đều phải tìm được người chân chính mình thích làm bạn cả đời.” Bách Thần hạ giọng, tận lực sửa giọng điệu của mình có vẻ chân thành hơn, “Hy vọng cho đến ngày ấy, ngươi có thể cùng ta hợp ly, cho phép ta rời khỏi Vương phủ.”

Ánh mắt luôn bình tĩnh của Tiêu Lẫm rốt cuộc cũng có một tia dao động. Con ngươi màu đen lóe lên, đánh giá trên dưới Bách Thần một phen: “Nếu hợp tác, phải có một hướng tính toán mới, ngươi có thể giúp ta cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói: Trải qua đại sự ngày hôm qua làm cho Weibo tạm thời tê liệt. Các thiếu nữ, các người ổn chứ, tác giả cho các người một cái ôm, ôm cái nà~╭(╯3╰)╮

Dưới là một cái thông tri: Cùng biên tập thương lượng qua đi, áng văn này chuẩn bị ở số 11 nhập v lạp ~ cảm tạ đại gia cho tới nay duy trì, gõ chữ không dễ, hy vọng tiểu thiên sứ nhóm duy trì chính bản, bồi ta vẫn luôn đi xuống đi, moah moah. Ngày mai đình càng một ngày tích cóp bản thảo, hậu thiên buổi sáng đưa lên tam chương hợp nhất 9000 tự phì chương, tiểu thiên sứ nhóm buổi sáng 10 giờ lúc sau tới xem liền ok, v chương bình luận trước 8 vị tiểu thiên sứ sẽ đưa lên bao lì xì một phần, nho nhỏ tâm ý, hy vọng đại gia thích. Lại lần nữa cảm tạ đại gia ╭(╯3╰)╮

……….

Thịt gà thái hạt lựu:

images

Nam Thiên trúc: 

images

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN