Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư - Chương 45: Thẳng thắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư


Chương 45: Thẳng thắn



Chương 45: Thẳng thắn

Edit + Beta: Snail

“Tỉnh rồi.” Tiêu Kình Phong thấy Tiêu Cảnh Đình thức dậy kiếm ăn thì trêu ghẹo nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: “Đúng vậy!”

“Cảm giác thế nào hử?” Tiêu Kình Phong hỏi.

“Muốn thành tiên luôn!” Tiêu Cảnh Đình rất thật thà nói, đời trước thật sự là hắn lỗ nặng rồi, làm xử nam cả đời.

“Hay ho! Đệ ấy sao rồi?” Tiêu Kình Phong hỏi.

“Còn đang ngủ, dường như em ấy đã đột phá đến Luyện Khí tầng bốn rồi.” Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong nhíu nhíu mày, hỏi: “Thăng cấp ư?”

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, đáp: “Đúng vậy! Em ấy ngủ hơi sâu, đệ không gọi em ấy.”

“Đang yên đang lành, vì sao đệ ấy lại trúng xuân dược được?” Tiêu Kình Phong khó hiểu hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu, đầy phiền não gãi đầu nói: “Đệ cũng không biết! Chỉ có thể chờ Mộc An tỉnh lại rồi hỏi thử xem.”

Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông đi ra từ trong phòng, tối qua hai tên tiểu quỷ ngủ trong căn phòng mà Tiêu Cảnh Đình nhường cho Tiêu Kình Phong, bởi vì tình hình chiến đấu bên Tiêu Cảnh Đình quá kịch liệt, Tiêu Kình Phong cũng ngượng ngùng qua đó lấy giường nhỏ nên đành để hai đứa nhóc ngủ trên giường, hắn và Mộc Thư Vũ ngủ dưới đất.

Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu, đầy hoang mang nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình vẫy vẫy tay với Tiêu Tiểu Phàm, hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, dường như có hơi khó xử hỏi: “Phụ thân, có phải hôm qua người ức hiếp mẫu phụ không ạ?”

Tiêu Cảnh Đình lập tức tịt ngòi.

“Mẫu phụ cứ luôn kêu đau kia kìa.” Tiêu Tiểu Phàm rầu rĩ nói.

Tiêu Cảnh Đình: “Con nghe lầm rồi…”

Tiêu Tiểu Phàm đầy mất hứng lẩm bẩm: “Cứ bảo con nghe lầm, nhưng rõ ràng bảo bảo nghe thấy mẫu phụ kêu đau cơ mà.”

Tiêu Cảnh Đình: “…” Đứa nhỏ chết bầm này, nói cứ như kỹ thuật của hắn nát lắm ấy.

Tiêu Tiểu Phàm đầy oán niệm nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình bị Tiêu Tiểu Phàm nhìn đến có hơi chột dạ.

“Mẫu phụ đâu ạ?” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

“Ở trong phòng ấy.” Tiêu Cảnh Đình đáp.

“Con đi xem mẫu phụ.” Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu bảo: “Được, có điều mẫu phụ con còn đang nghỉ ngơi, con phải nhẹ nhàng chút.”

Tiêu Tiểu Phàm chạy bịch bịch bịch vào phòng rồi nằm úp sấp bên giường Hứa Mộc An, gọi một tiếng: “Mẫu phụ.”

Hứa Mộc An nhắm hai mắt giả bộ ngủ, không để ý tới tiếng gọi của Tiêu Tiểu Phàm, kỳ thật Hứa Mộc An đã dậy từ lâu, chỉ là, Hứa Mộc An còn nhớ rõ hôm qua mình bị chẩn đoán là trúng xuân dược thế nào, rồi lại quấn quít lấy Tiêu Cảnh Đình cầu hoan ra sao, y cảm thấy thật sự rất mất mặt, bèn dứt khoát giả làm đà điểu luôn.

“Mẫu phụ, người có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?” Tiêu Tiểu Đông hỏi.

Mặt Hứa Mộc An đỏ lên, đứa con nhỏ không rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng đứa con lớn thì lại hiểu hết.

“Đúng vậy! Mẫu phụ, hôm qua người làm gì vậy? Thoạt nhìn trông người mệt chết được, cứ như còn mệt hơn săn thú ấy.” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

Hứa Mộc An đỏ mặt nói: “Mẫu phụ không có mệt chết mà.”

Mộc Thư Vũ, Tiêu Kình Phong dẫn theo hai bảo bảo đi ruộng, trong nhà chỉ còn lại hai người Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.

“Em tỉnh rồi?” Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An, mỉm cười hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Tiêu Cảnh Đình bưng cho Hứa Mộc An một chén canh gà, nói: “Ta nấu canh gà cho em này, uống nhanh đi.”

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình hồi lâu rồi khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nói: “Kỳ thực huynh không phải Tiêu Cảnh Đình.”

Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, rồi đặt canh gà lên bàn, cũng không phản bác: “Sao em nhìn ra được?”

“Kỳ thực rất dễ để nhìn ra! Chỉ có điều ta vẫn luôn lừa mình dối người mà thôi, tính tình một người có lẽ sẽ dần thay đổi, nhưng sẽ không thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong một đêm, huống chi Tiêu Cảnh Đình thật sự căn bản không biết nấu ăn, lại càng không biết ủ rượu, huynh và hắn chênh lệnh nhiều lắm…” Tiêu Cảnh Đình thật sự luôn tự tư tự lợi, căn bản sẽ không quan tâm đến sống chết của kẻ khác.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An, nghiêng đầu nở nụ cười, hỏi: “Vậy em thích tên Tiêu Cảnh Đình kia, hay là thích ta?”

Hứa Mộc An cúi đầu, trầm mặc một lúc mới mở miệng đáp: “Đương nhiên là huynh.” Nếu không phải Tiêu Cảnh Đình đột nhiên đổi thành người khác thì lấy tính cách của Tiêu Cảnh Đình kia, cái nhà này của bọn họ sẽ nhanh chóng lụi bại, dù Tiêu Cảnh Đình không tệ bại đến vậy thì chờ khi chuyện tiền phạt vì bỏ hoang ruộng đất tới, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.

Hứa Mộc An nhắm mắt lại, mặc kệ người trước mắt này là ai, có mục đích gì thì người này cũng là cứu rỗi duy nhất của y.

Tiêu Cảnh Đình cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Huynh là ai, sao lại đoạt xá Tiêu Cảnh Đình?” Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình có hơi hoang mang hỏi lại: “Đoạt xá?”

“Huynh không biết ư? Vậy làm sao huynh tiến vào thân thể này?” Hứa Mộc An hỏi.

“Ta cũng không biết nữa! Ta không phải là người của thế giới này, ta chết đuối ở thế giới kia của mình, khi tỉnh lại liền biến thành Tiêu Cảnh Đình, lúc ta tiến vào thân thể này thì dường như Tiêu Cảnh Đình kia đã chết rồi.” Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An có hơi nghi hoặc nhìn Tiêu Cảnh Đình hỏi: “Là như thế sao?”

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: “Đúng vậy! Ta cảm thấy tên Tiêu Cảnh Đình kia hẳn là ăn tiêu dao tán quá liều nên ngủm luôn.”

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: “Ta không biết loại tình huống này của huynh có tính là đoạt xa hay không, nhưng huynh tuyệt đối đừng nói với người khác chuyện này, thế giới này quản lý cực nghiêm với việc đoạt xá, một khi phát hiện sẽ bị xử tử.”

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: “Ta biết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN