Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư
Chương 82: Tiểu Phàm đổ thạch (*)
Edit + Beta: Snail
(*) đổ: đánh bạc, đánh cược; thạch: đá. Đổ thạch là hoạt động mua các khối đá được khai thác từ mỏ ngọc về rồi cắt ra để lấy ngọc bên trong. Các khối đá (bên Trung gọi chúng là nguyên thạch) đều có vẻ ngoài tương tự nhau, chỉ khi cắt ra mới biết chính xác là có ngọc bên trong hay không. Nói là đổ thạch vì người mua phải dựa vào ánh mắt, kinh nghiệm và nhất là vận may của bản thân, nếu mua một khối đá về mà bên trong có ngọc tốt thì lời to, còn ngược lại thì mất trắng. Tỷ lệ cược trúng vô cùng thấp (nhưng chắc sẽ cao hơn mua Vietlot nhiều = ]]).
Đám người Tiêu Cảnh Đình đang ở nhà ăn sủi cảo thì cửa bị một cước đạp mở ra, người cả phòng đồng thời nhìn về phía cửa.
“Đại ca, sao huynh lại tới đây?” Tiêu Kình Phong hỏi.
“Các ngươi thật hào hứng ha!” Tiêu Thanh Nham lạnh lùng chế giễu.
Tiêu Tiểu Phàm cắn chiếc đũa, nói: “Đại bá cũng đến ăn sủi cảo ư, nhưng tụi con ăn gần hết rồi, không còn nữa đâu.”
Tiêu Tiểu Phàm vừa nói vừa ôm chén vào ngực, lúng túng hoảng hốt mà nhét đám sủi cảo còn sót lại trong chén vào miệng.
Tiêu Tiểu Đông nhìn dáng vẻ che chở thức ăn của Tiêu Tiểu Phàm thì khẽ xùy một tiếng, “Ngốc chết được.” Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Cái ông Tiêu Thanh Nham này tự cho là tài trí hơn người, lẽ nào người như vậy lại đi ngấp nghé mấy miếng sủi cảo ăn còn dư lại của Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm còn chảy nước miếng vào chén nữa chứ, thật không có tiền đồ mà.
Tiêu Tiểu Phàm ở đó vùi đầu ăn, cũng không để ý đến vẻ trào phúng của Tiêu Tiểu Đông.
“Đại ca, huynh ngồi đi.” Tiêu Cảnh Đình dời một cái ghế đến, nói.
“Đừng làm ra cái vẻ này trước mặt ta, hai người các ngươi, ai chạy đến trước mặt cha mẹ nói lời ong tiếng ve hả?” Tiêu Thanh Nham hung hăng hỏi.
Tiêu Cảnh Đình vội đáp: “Ta không có!”
Ánh mắt Tiêu Thanh Nham đảo một vòng trên người Tiêu Kình Phong cùng Tiêu Cảnh Đình, nói: “Hai người các ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng tưởng mấy chiêu trò không ra hồn kia của các ngươi có thể dùng được, cũng đừng nghĩ rằng giờ các ngươi có thể kiếm được chút bạc là ghê gớm lắm.”
Tiêu Cảnh Đình: “…”
Tiêu Thanh Nham đến hùng hổ, đi hấp tấp, lưu lại một phòng đầy người đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Tiêu Kình Phong, hỏi: “Nhị ca, huynh đi tìm phụ thân mẫu thân à?”
“Không có.” Hắn đâu có rảnh như vậy, huống chi người phụ mẫu thích nhất chính là Tiêu Thanh Nham, hắn tính là gì so với Tiêu Thanh Nham chứ. Nếu hắn chạy đến trước mặt phụ mẫu nói chuyện này, hơn phân nửa cũng bị cho rằng đang châm ngòi ly gián, dù cả đời này Tiêu Thanh Nham dừng lại ở Luyện Khí tầng sáu thì e rằng trong lòng phụ mẫu, địa vị của Tiêu Thanh Nham vẫn cao hơn hắn chút ít.
“Đệ cũng nghĩ vậy.” Tiêu Cảnh Đình gật đầu.
“Tính tình đại ca ghê gớm thật đấy!” Mộc Thư Vũ có chút châm chọc nói.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Kình Phong, hỏi: “Nhị ca, hôm nay huynh cãi nhau với Chu Khang Tề ở trước cửa tiệm đồ uống ư?”
Tiêu Kình Phong gật đầu: “Đúng thế!”
Hứa Mộc An cười cười, nói: “Vậy tin tức kia truyền đến tai phụ mẫu cũng không có gì lạ! Nếu không truyền ra mới kỳ quái ấy.” Tiêu Kình Phong và Chu Khang Tề cãi nhau ngay trước cửa tiệm đồ uống, nơi đó người đến người đi, tin tức đương nhiên truyền ra cực nhanh! Tên Tiêu Thanh Nham kia, vừa xảy ra chuyện liền nhận định là hai đệ đệ mình làm, thật sự là không ra gì mà.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: “Đúng vậy!” Phụ mẫu nguyên chủ cũng không phải kẻ hiền lành gì, bằng không khi vừa trở về sẽ không lập tức dạy dỗ đại phòng thành dễ bảo thế kia, phụ mẫu dũng mãnh như vậy, hẳn là mạng lưới tình báo cũng rất hoàn thiện.
Tiêu Tiểu Phàm nghe người lớn nói chuyện, đôi mắt xoay tròn, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Tiểu Phàm, con muốn nói gì à?” Mộc Thư Vũ hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm giơ chén lên: “Hết đồ ăn rồi, có thể cho con thêm chén nữa không?”
Tiêu Cảnh Đình: “…”
“Được, cha cho con thêm, hình như trong nồi còn một ít.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Tiểu Phàm giơ tay lên, nói: “Ca ca cũng ăn không đủ, huynh ấy muốn thêm nữa ạ.”
Mặt Tiêu Tiểu Đông hơi đỏ lên, nhưng không phản bác lời của Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình nhìn thoáng qua Tiêu Tiểu Đông, cười cười, nói: “Tiểu Đông chưa no à, vậy thêm cho cả hai nhé.”
Tiêu Tiểu Phàm cắn sủi cảo, nghiêng đầu nói: “Cha ơi, đại bá trông thật gắt gỏng nha! Nghe nói, mấy người cắn thuốc đều nóng nảy vậy á!”
Tiêu Cảnh Đình: “…”
“Đại bá của con không có cắn thuốc, con đừng ăn nói lung tung.” Hứa Mộc An cảnh cáo.
“Mẫu phụ, con nghe thấy hết rồi, người còn gạt con.” Tiêu Tiểu Phàm bĩu môi.
Tiêu Cảnh Đình: “…”
“Ăn nhanh đi, ăn nhiều vậy cũng không chặn được miệng con.” Hứa Mộc An tức giận nói.
…
Tiêu Thanh Nham đi lòng vòng trong phòng, tâm tình rất ư là khó chịu.
Trịnh Bội Nhi nhìn Tiêu Thanh Nham, hỏi: “Huynh không sao chứ?”
“Không sao.” Tiêu Thanh Nham đáp.
Gương mặt Tiêu Thanh Nham trông khá âm u, vốn hắn cảm thấy dùng dùng đan dược cũng chả có gì, cho dù sẽ lưu lại tai họa ngầm nhất định, nhưng dù sao hắn cũng tấn cấp rồi! Dù phụ mẫu có biết cũng không sao cả, nhưng Tiêu Thanh Nham phát hiện mọi chuyện không hề phát triển như hắn tưởng tượng, thái độ của phụ mẫu với hắn đã lạnh nhạt đi nhiều.
Người trong gia tộc vốn đang tâng bốc hắn tấn cấp Luyện Khí tầng sáu giờ lại trốn sau lưng nói hắn tầm nhìn hạn hẹp, khi không lãng phí tiền đồ một cách vô ích.
Tiêu Thanh Nham cắn răng, tuy hắn cảm thấy mình làm không sai, thế nhưng nhìn cục diện trước mắt, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.
“Việc làm ăn ở cửa hàng của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong thật sự tốt lắm ư?” Tiêu Thanh Nham hỏi.
Trịnh Bội Nhi gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Trước khi trở về học viện, Tiêu Thanh Nham đã khẳng định cửa hàng của Tiêu Cảnh Đình chắc chắn sẽ sập tiệm, sau đó Trịnh Bội Nhi lại gửi thư nói việc buôn bán của cửa hàng vô cùng tốt, Tiêu Thanh Nham cũng có chút thẹn quá thành giận, liên tục mấy phong thư của Trịnh Bội Nhi đều trần thuật với Tiêu Thanh Nham rằng Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình lợi hại như thế nào, cửa hàng kiếm được tiền ra sao, vậy nên trong cơn tức giận, Tiêu Thanh Nham không thèm xem thư của Trịnh Bội Nhi nữa.
“Ta đến cửa tiệm kia nhìn xem.” Thời thế thay đổi, thái độ của phụ mẫu với hắn thay đổi rất nhiều, hai đệ đệ kia của hắn lại có tiền đồ hơn trước nhiều, hắn phải đi thám thính ngọn nguồn của hai đệ đệ mới được.
“Nếu không, huynh đi xin lỗi phụ thân mẫu thân trước đi.” Trịnh Bội Nhi cẩn thận đề nghị.
Trịnh Bội Nhi nhìn ra được, từ mấy hôm trước sau khi Tiêu Thanh Nham cùng Tiêu Lâm Phong, Vương Lộ cụt hứng bỏ về, thái độ của phụ mẫu đối với Tiêu Thanh Nham đã lạnh nhạt đi nhiều, sự nghiệp của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong như mặt trời ban trưa, hết đợt này đến đợt khác, nếu như lúc này mất đi sự nuông chiều của cha mẹ thì hậu quả khó mà lường được.
“Xin lỗi gì, ta có lỗi gì đâu mà xin, thật chẳng hiểu nỗi.” Tiêu Thanh Nham không cho là đúng.
Trịnh Bội Nhi nhìn dáng vẻ cố chấp của Tiêu Thanh Nham thì thầm than trong lòng, Tiêu Thanh Nham từ nhỏ đã xuôi chèo mát mái, lại bị Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ làm hư rồi, muốn hắn cúi đầu, thật sự là…
Kỳ thật Tiêu Thanh Nham cũng có chút hối hận vì lần trước bướng bỉnh với Tiêu Lâm Phong, chỉ là làm cũng làm rồi, Tiêu Thanh Nham không buông mặt mũi xuống được nên không thể làm gì khác hơn là ương ngạnh tới cùng.
…
Cửa hàng đồ uống.
Tiêu Tiểu Phàm đứng trước quầy, rầu rĩ nói: “Hôm nay buôn bán không được tốt lắm nha!”
Tiêu Kình Phong bất đắc dĩ nói: “Hôm nay trời mưa, ít khách chút cũng không kỳ quái.”
Tiêu Tiểu Đông nghiêng đầu, nói: “Nhị bá, lát nữa chúng ta kết thúc công việc rồi đi dạo phố đi!”
“Con muốn dạo phố à?” Tiêu Kình Phong hỏi.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, đáp: “Đúng ạ! Con được chia nhiều tiền hoa hồng lắm, con muốn mua chút đồ tặng cho phụ thân với mẫu phụ, sắp đến sinh nhật mẫu phụ rồi ạ.”
Tiêu Kình Phong xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Đông, nói: “Con có lòng, đủ bạc không? Không đủ cứ bảo với nhị bá.”
Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: “Không cần, con có rồi ạ.”
Tiêu Tiểu Phàm nhoài người lên cửa sổ, không ngừng nhìn ra phía ngoài.
“Tiểu Phảm, con nhìn gì vậy?” Tiêu Kình Phong hỏi.
“Vừa nãy hình như con thấy đại bá, đại bá với đại bá mẫu giống nhau thật đấy, đều thích đứng ở ngoài lén lút nhìn qua đây, quái thật, khó trách mọi người đều nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa.” Tiêu Tiểu Phàm nói.
Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm: “Đệ không nhìn lầm chứ, sao ta lại không thấy được.”
Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu: “Ca ca, huynh toàn thấy bạc thôi, sao mà thấy được đại bá!”
Tiêu Tiểu Đông: “…” Tiêu Tiểu Phàm có ý gì hả? Nói nhóc thấy tiền sáng mắt ư?
Tiêu Kình Phong cười cười, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay cho tụi con nghỉ sớm chút, dọn dẹp chút đi, chúng ta đi dạo chợ nào.”
Tiêu Tiểu Đông vội gật đầu: “Được ạ! Được ạ!”
…
Tiêu Cảnh Đình đi vào nha, nhìn Hứa Mộc An hỏi: “Gối ôm ở đâu ra vậy?”
“Là Tiểu Đông mua, nhóc tặng quà sinh nhật cho ta, bên trong có bông lót có tác dụng an tâm ngưng thần, nhóc còn tặng huynh một cái đó.” Hứa Mộc An đáp.
“Tiểu Đông có lòng, Tiểu Phàm có tặng gì không?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu: “Tặng rồi, tặng rất nhiều đá.”
“Đá ư?” Tiêu Cảnh Đình kinh ngạc nói. Không phải thằng nhóc Tiêu Tiểu Phàm thích ăn nhất sao? Vốn hắn tưởng rằng nhóc con kia sẽ tặng đồ ăn vặt, không ngờ lại tặng một đống đá, từ khi nào nhóc con này lại thích đá vậy nhỉ.
“Ở đằng đó hết kìa.” Hứa Mộc An chỉ chỉ đám đá có lớn có nhỏ, hình dạng không đồng nhất nằm ở góc nhà.
“Đây là nguyên thạch?” Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu: “Đúng vậy! Tiểu Phàm nhìn thấy một cửa hàng đổ thạch, thấy người ta đi vào đổ thạch thì đi theo.”
Tiêu Cảnh Đình: “…” Không nhìn ra, con trai ngốc ngốc nhà mình lại có sở thích sang quý như đổ thạch.
“Không phải nhị ca trông giữ bên cạnh ư?” Tiêu Cảnh Đình hỏi. Hẳn là Tiêu Kình Phong rất phản đối loại chuyện như đánh cược này chứ nhỉ.
Hứa Mộc An gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhị ca nói khi Tiểu Phàm muốn vào cửa hàng, huynh ấy chỉ xem như trẻ nít muốn tiếp xúc với các mặt của xã hội nên dẫn nhóc tiến vào, sau khi đi vào, Tiểu Phàm chọn một đống đá, huynh ấy cũng không để tâm lắm, cuối cùng Tiểu Phàm nói muốn mua, huynh ấy mới phát hiện Tiểu Phàm thật sự muốn chúng.”
“Lúc đầu nhị ca định cự tuyệt, nhưng Tiểu Phàm lăn lộn khóc lóc trên đất, còn ôm đùi nhị ca thút thít, nhị ca không còn cách nào.”
Tiêu Cảnh Đình: “…” Vãi, hắn cứ tưởng nhị ca rất có bản lĩnh, kết quả là ngay cả một đứa bé cũng không giải quyết được.
Tiêu Kình Phong không hề khách khí với nguyên chủ như vậy đâu! Trong ấn tượng, biết nguyên chủ đánh bạc, Tiêu Kình Phong còn mắng nguyên chủ đến máu chó xối đầy đầu, nếu như Tiêu Kình Phong lấy quyết đoán khi đối phó với nguyên chủ ra để xử lý Tiểu Phàm, Tiểu Phàm nhất định sẽ bị dọa lui.
“Để ta cắt ra xem.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: “Được.”
…
Trong đại sảnh.
Tiêu Tiểu Phàm ngồi trên chiếc ghế cao cao lắc lư đôi chân, miệng gặm bánh bao, ăn đến say sưa.
“Ca, sao huynh lại nhìn đệ như vậy? Có phải huynh cũng muốn ăn không?” Tiêu Tiểu Phàm giơ bánh bao hỏi.
Tiêu Tiểu Đông lắc đầu: “Đương nhiên không phải, ta chỉ thấy kỳ quái, vậy mà đệ lại đi tặng mẫu phụ một đống đá.”
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, nói: “Đám đá kia vuốt rất thoải mái đó.”
Tiêu Tiểu Đông khó hiểu: “Thoải mái chỗ nào?”
“Thì là thoải mái đó! Có điều mẫu phụ lại không khen đệ tiếng nào.” Tiêu Tiểu Phàm có chút tủi thân nói.
“Đệ đi mua một đống đá vụn còn trông mong mẫu phụ khen đệ ư?” Tiêu Tiểu Đông tức giận.
Tiêu Tiểu Phàm đen mặt, nói: “Đá của đệ làm sao, đá của đệ còn mắc hơn gối ôm của huynh ấy.”
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, đúng là mắc hơn thật, “Tiền không phải để xài phung phí như vậy.”
Tiêu Tiểu Đông quay mặt đi chỗ khác: “Đệ không muốn nói chuyện với huynh nữa, bánh bao cũng không cho huynh ăn đâu.”
Tiêu Tiểu Đông: “… Đệ còn thiếu ta ba ngàn lượng đấy, nhớ phải cộng thêm lãi.”
Tiêu Tiểu Phàm có chút ấm ức nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: “Biết rồi, chờ đệ kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ trả lại cho huynh.”
…
Trong phòng, Tiêu Cảnh Đình nhìn từng khối đá được tách ra mà nuốt một ngụm nước bọt, ôi má ơi! Con trai nhà mình có số gì vậy! Mỗi một tảng đá được tách ra đều có đồ bên trong, thứ không đáng tiền nhất cũng là một ít linh ngọc trung phẩm.
“Cái này hình như là linh châu.” Hứa Mộc An cầm một viên châu tròn vành vạnh nói. Linh khí trong một viên châu như này đã ngàng bằng với mấy trăm khối linh ngọc thượng phẩm rồi, con trai nhà mình có vận số gì thế không biết.
“Sớm biết con trai chúng ta có bản lĩnh như vậy, chúng ta cần gì phải khổ cực buôn bán thế kia!” Tiêu Cảnh Đình có phần ngỡ ngàng nói.
Hứa Mộc An đưa linh châu cho Tiêu Cảnh Đình, nói: “Bỏ vào linh tuyền đi.”
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: “Được.”
Linh châu vừa vào trong linh tuyền, linh tuyền lập tức bắt đầu sôi lên ùng ục, hồi lâu mới yên ả lại. Tiêu Cảnh Đình múc một muôi nước linh tuyền uống thử, chỉ cảm thấy một luồng linh khí nồng đậm tràn vào thân thể, Tiêu Cảnh Đình lập tức khoanh chân, bắt đầu hấp thu linh lực.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Rất tốt, tu luyện một ngày như vậy ngang bằng với công lao mười ngày rồi, ta lấy nước linh tuyền biến dị tưới lên Hòa Tước Lan bên cạnh, hoa lan kia lớn lên với tốc độ nhanh hơn nhiều, xem ra không bao lâu nữa là có thể trưởng thành.” Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Cảnh Đình xoa mũi, tu luyện chính là cần tài nguyên! Nếu linh châu như vậy nhiều đến mấy viên thì lo gì không cách nào tấn cấp chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!