Xuyên qua làm cửu vương phi - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Xuyên qua làm cửu vương phi


Chương 13


“Vương gia là đang thương hại ta hay sao?”
“Thương hại? Ngươi xứng sao?”
“…” Nàng không nói gì chỉ cười trừ, biết hắn sẽ nói vậy nhưng trong lòng lại không tránh nổi cảm giác chua xót. Nàng làm sao thế này?
Hắn rời khỏi phòng, hắn không thương hại nàng. Nhìn cánh cửa vừa đóng lại, nước mắt theo dòng chảy xuống, nàng hình như đã thích hắn rồi!
*Thụy Vương phủ*
Mộ Dung Tiêu nhìn cửu đệ, hôm nay đệ ấy bị sao vậy? Mới sáng ra đã đến thăm phủ hắn còn hiên ngang đến hầm rượu của hắn lấy bao nhiêu bình rượu quý của hắn ra uống.
“Cửu đệ có chuyện phiền lòng à?”
Mộ Từ chẳng thèm để ý đến y, hắn cũng không biết bản thân có đang phiền lòng hay không.
“Diệp Mộng Y…”
“Huynh có vẻ để tâm đến nàng ta nhỉ?” Hắn lạnh lùng nhìn huynh đệ của mình.
“Ta thích nàng.”
Hắn bất động vài giây, nhìn gương mặt thường ngày thích đùa giỡn của Mộ Dung Tiêu nay lại vô cùng nghiêm túc bày tỏ, y thích nàng?
Mắt của y hẳn là có vấn đề mới nhìn trúng nàng ta. Một người như nàng ta sao xứng đáng được thích?
“Dù hận nàng nhưng nàng ta vẫn là vương phi của ta, huynh tốt nhất vẫn nên từ bỏ nàng.”
“Từ bỏ? Hai từ này nên dành cho đệ.” Y đưa ly rượu lên uống cạn, nở một nụ cười nhìn cửu đệ: “Đệ hưu thê (bỏ vợ) đi! Nhường nàng ấy lại cho ta. Ta tin ở bên ta nàng ấy sẽ hạnh phúc!”

Nàng mở mắt tỉnh dậy, nàng ngủ lâu như vậy sao? Trời tối rồi.
“Các ngươi…” Nhìn đám tùy tùng đang dọn dẹp đồ đạc của nàng liền có chút nghi vấn. Đây là phòng của vương gia sao lại để đồ của nàng? “Các ngươi sao lại đem đồ ta chuyển vào đây?”
“Vương gia hạ lệnh, vương phi sau này sẽ ở cùng phòng với vương gia.”
Ở cùng hắn? Trong căn phòng này?
“Không được, mau dọn đồ ta về phòng của ta.” Nàng tức giận quát lớn. Nàng không muốn ở cùng hắn…
“Chúng thuộc hạ chỉ phụng mệnh của vương gia!”
“Nhưng ta cũng là vương phi- là chủ nhân Cung vương phủ!”
“Lệnh của vương gia cao hơn người!”
Khốn khiếp!
“Tiểu thư, đừng giận nữa, lệnh của vương gia không ai dám kháng lệnh đâu.” A Loan từ cửa bước vào nhìn tiểu thư khẽ lắc đầu. Vương gia muốn ở cùng tiểu thư nếu là trước đây nàng sẽ cho rằng đó là chuyện tốt nhưng khi chứng kiến cảnh tượng tiểu thư thân tàn ma dại từ căn phòng này trở về khiến nàng không khỏi lo lắng.
“A Loan, chiếc hộp gỗ đâu?” Thôi cứ mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm. Nàng sớm đã mệt mỏi rồi! Việc duy nhất khiến nàng bận tâm lúc này đó chính là chiếc hộp gỗ kia.
“Đây.” A Loan cần hộp gỗ đưa cho tiểu thư.
“Được rồi. Tất cả ra ngoài đi!”
Căn phòng mấy chốc trở về vẻ yên tĩnh vốn có, đưa tay gõ vào mặt hộp, nên mở hay không?
“Ngươi cầm gì?”
Nàng giật mình theo bản năng cất giấu chiếc hộp, nhìn tên nam nhân đang tựa cửa.
“Vương gia cho người dọn đồ của ta đến đây có ý gì? Không lẽ ngài lại tìm ra cách thức mới để trút hận lên ta?” Nàng nhìn hắn khẽ nhếch môi cười nhạt.
Hắn không nói gì, đi lại chỗ nàng, trong mắt nàng ta hắn là kẻ chỉ biết mỗi hận thù thôi sao?
“Ngài muốn làm gì?” Nàng vô thức lùi lại, hắn không lẽ lại muốn quan hệ ư?
Nhìn nàng run rẩy sợ hãi khiến lòng hắn có chút nhói. Nàng sợ hắn lắm sao?
“Ngươi sợ bổn vương?”
“Ta không sợ ngài… ta sợ hành động của ngài!”
Hắn đè nàng xuống, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào ánh mắt nàng: “Diệp Mộng Y, bổn vương cấm ngươi sợ bổn vương!”
“Người đẩy ta vào Mai Viện lạnh lẽo là ngài, người khiến ta tự tử cũng là ngài, người đưa ta ra khỏi Mai Viện cũng là ngài, người hung hăng cưỡng bức ta cũng là ngài, tất cả mọi việc xảy ra với ta đều liên quan đến ngài. Ha… Ngài hận ta? Ngài hận ta bao nhiêu thì lòng ta hận ngài bấy nhiêu!”
“Diệp Mộng Y, ta cấm ngươi dám hận ta!” Hắn tức giận quát lớn. Hắn là người hận, nàng là người bị hận, hắn không cho phép nàng dám hận hắn. Một chút cũng không!
“Ngài không có quyền cấm ta!” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Ta có quyền.” Hắn hung hãn hôn lên cánh môi nàng, đôi môi mềm mại lại mang vị ngọt thuần khiết khiến hắn đắm chìm không muốn dứt. Nàng dám nói hắn không có quyền cấm nàng? Hắn là trượng phu nàng, là vương gia của Vệ Quốc, trong tay hắn có tất cả sao dám bảo hắn không có quyền?
Hơi thở lạnh lẽo của hắn lại khiến trái tim nàng thổn thức, rõ ràng người này năm lần bảy lượt tìm kế ngược đãi nàng nhưng sao nàng lại vì hắn mà rung động? Nàng bị làm sao thế này? Không được, nàng hận hắn!
“?… Ngươi dám cắn bổn vương?” Hắn rời khỏi đôi môi kia, trừng mắt nhìn nàng.
“Vương gia, lời vương gia nói, một chữ ta cũng không dám để ngoài tai. Ta biết sai rồi!”
“Sau này còn dám sợ bổn vương không?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu.
“Bổn vương có quyền cấm ngươi?”
Nàng gật đầu.
“Còn dám trái lệnh của bổn vương không?”
Nàng lắc đầu.
“Bổn vương nói gì ngươi cũng nghe?”
Nàng gật đầu.
“Bổn vương hôn ngươi còn dám cắn nữa không?”
Nàng lắc đầu.
“Ưm…??” Hắn dám bẫy nàng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN