Xuyên qua làm cửu vương phi - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Xuyên qua làm cửu vương phi


Chương 2


Mộ Lị Bắc nhìn chiếc vòng được trưng bày trong tủ kính kia, cô từng nhìn thấy không ít vòng tay được làm ra từ nhiều loại đá quý có màu đen nhưng màu đen từ chiếc vòng này thật khiến cô có cảm giác kì lạ. Chỉ lần đầu nhìn thấy sao cô lại có cảm giác như thể đã gặp từ lâu, cảm giác quá chân thực, quá gần gũi lại còn xen lẫn chút thương đau không tài não tả nổi.
“Hạ Đồng, vòng tay này của ai?” Cô không còn kiên nhẫn để thực hiện chút lịch sự vì căn bản loại cáo già như lão không xứng đáng nhận được lịch sự từ cô.
“Chiếc vòng này được tìm thấy ở khu khảo cổ phía Nam…”
“Tôi cho phép ông dài dòng?”
“… Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là của một vị vương phi bị thất sủng.” Khốn kiếp, sống đến từng tuổi này lại bị một con nhỏ hỉ mũi chưa sạch làm mất mặt trước nhiều người.
“Sao còn chưa mở ra? Luyến tiếc ư?” Cô nhướng mày tỏ vẻ khó chịu. Vương phi bị thất sủng? Mấy từ này khiến tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.
Hạ Đồng nhìn rõ sự tức giận của cô liền sai người mở khoá cửa kính, cô cầm lấy chiếc vòng, ngắm nghía sơ lược rồi đem vào tay.
“Một lát sẽ cho người đem tiền đến cho ông.” Lời nói vừa dứt, cô xoay người kiêu hãnh rời khỏi buổi đấu giá trước nhiều mắt nhìn của những người được cho là tiền bối.

Mộ Lị Bắc trở về Mộ gia liền thay đổi sắc mặt, suốt cả đường đi cô vẫn luôn không ngừng suy nghĩ. Một vương phi sao lại có thể không lưu tên vào sử sách? Bị thất sủng đến mức lãng quên? Chỉ cần nghĩ đến mấy từ đó liền khiến đáy lòng có chút đau nhói.
“Nghe nói nhị tiểu thư nhà ta vừa ghé qua phiên đấu giá của Hạ gia, lại còn hiên ngang đem Mộ gia ra đe doạ Hạ Đồng sợ đến tái mặt.” Mộ Thành vừa thấy cô bước vào ngay lập tức đã lên tiếng đá xéo.
“Chứ nhà có quyền chỉ dùng để trang trí à?” Cô hờ hững đáp lại.
“Tiểu Bắc à, em xem em kìa, một chút dáng vẻ của tiểu thư cũng không có.”
“Em muốn đi ngủ.”
Cô bước vào thang máy nhấn số lầu của mình. Không hiểu vì sao từ lúc rời khỏi phiên đấu giá cả người cô liền trở nên mệt mỏi. Vừa vào phòng cô đã ngả lưng lên giường nệm ngủ. Chưa bao giờ cô mệt mỏi và buồn ngủ đến mức chưa kịp thay đồ tẩy trang đã nằm vội lên giường.

Trong không gian vô định, Mộ Lị Bắc như bị chìm trong bóng tối. Đây là đâu? Giấc mơ ư?
“Hóa ra cùng một thời điểm xảy ra, ta và ngươi lại trùng phùng nơi đây.”
Ai đang nói vậy? Hàm ý trong câu nói này có ý gì? Cô đưa mắt nhìn xung quanh màn đêm như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Ta từng nghe sư phụ nói, sự giao thoa giữa quá khứ và tương lai vốn dĩ rất mơ hồ, chỉ cần ta của kiếp này cùng đồng điệu với ta của kiếp sau sẽ mở ra một cánh cổng không gian. Ta cứ nghĩ điều đó vốn rất viễn vong nhưng không ngờ lại là sự thật hiếm thấy.”
“Ai đó?” Cô lên tiếng hỏi lớn. Người đó đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Cánh cổng không gian? Nghe thật hoang đường!
“Ta? Ta là Diệp Mộng Y, là tiền thân của ngươi, là người sở hữu chiếc vòng ngọc kia.” Ánh sáng bỗng chốc chiếu rọi lên tấm thân của một cô gái, nước da trắng, gương mặt vài phần giống với gương mặt cô nhưng lại có một vết xẹo lớn trên mặt.
Mộ Lị Bắc nhìn chằm chằm người kia, cô ta nói cô ta là kiếp trước của cô? Chiếc vòng kia là của cô ta? Vậy cô ta chính là vị vương phi bị thất sủng kia sao?
“Hậu thân của ta, nếu như ông trời đã muốn cho ta và ngươi gặp nhau ắt có nguyên do riêng. Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Sống tiếp phần còn lại của ta- làm một Diệp Mộng Y vô ưu vô lo…”
“Sao ta có thể là ngươi? Ta là Mộ Lị Bắc!” Cô tức giận nói lớn. Sao có thể ép cô trở thành một người khác? Huống hồ đối tượng lại là một người của quá khứ.
“Ngươi vốn dĩ không có lựa chọn khác. Ngay khi ngươi mở mắt thì ngươi đã không còn là Mộ Lị Bắc, ngươi tỉnh dậy sẽ trở thành Diệp Mộng Y, sẽ sống trong thế giới của Diệp Mộng Y.”
“Sao có thể vô lí như vậy?”
Diệp Mộng Y khẽ cười.
“Ta bất mãn tìm đến cái chết ngươi cùng lúc lại đem vòng tay của ta. Ta không thể sống dậy mà ngươi cũng chẳng thể trở về tương lai, hai ta sớm đã hòa là một. Mộ Lị Bắc trước khi ngươi tỉnh lại ta muốn nói với ngươi vài điều, Diệp Mộng Y ta là con gái út nhà Diệp thừa tướng nhưng có mẫu thân là nha hoàn, bản thân ta từ nhỏ đã chịu phải sự ghẻ lạnh của bọn họ, mẫu thân giao ta lại cho một vị cao nhân ở núi Thiên Sơn chăm sóc rồi cũng biệt tăm tung tích, sư phụ ta là bậc thầy về y thuật ta theo ông học hỏi không ít cách chữa bệnh lạ. Năm ta tròn 15 tuổi bị phụ thân bắt về ép gả cho một vị vương gia, chàng là người tài giỏi vì tài giỏi nên khiến hoàng thượng sợ hãi liền ban hôn cho ta để hạ thấp thanh danh chàng. Khi ta vừa làm vương phi lập tức bị chàng đem đến Mai Viện giam cầm đến nay đã được 2 năm.”
“Thân phận ngươi ngoài làm vương phi ra còn có y thuật chữa bệnh… Ta thì không biết y thuật sao có thể thay ngươi?” Cuộc đời cô gái kia quá khốn khổ, tuổi còn nhỏ lại bị giam cầm không có lối thoát. Một vương phi bị ruồng bỏ như vậy thảo nào không một ai nhớ đến…
“Ta nói rồi, chúng ta tuy hai nhưng lại là một. Ta là Diệp Mộng Y ngươi cũng là Diệp Mộng Y và ngược lại. Chúng ta tất thảy đều giống nhau chỉ khác duy nhất một điểm đó là ta có hồi ức quá khứ còn ngươi có ký ức tương lai. Diệp Mộng Y, còn nhiều chuyện về sau vẫn nhờ vả vào ngươi.”
Bóng dáng nhỏ bé của Diệp Mộng Y biến mất giữa màn đêm. Gương mặt cô ấy lúc tan biến vẫn luôn giữ trên môi nụ cười. Một chiếc vòng tay kết nối hai kiếp người lại với nhau nghe vô lí nhưng lại là sự thật mà chính cô là người đang trải nghiệm. Từ đây về sau sẽ không còn Mộ Lị Bắc của Mộ gia, cô sẽ sống với cái tên Diệp Mộng Y?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN