Nàng mở mắt, rời khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy nàng, hơi ấm của hắn cho nàng một cảm giác an toàn cực độ. Nàng ra ngoài tìm củi khô sẵn tiện tìm thêm một vài cây thảo dược. Hắn ta hiện tại vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, vết thương đang nhiễm trùng mà nàng lại không có tủ thuốc chuyên dụng, trong người nàng chỉ có hai lọ thuốc cầm máu không thể giúp ích gì nhiều. Hắn vì nàng mà ra nông nỗi này…
Mở nắp chiết hỏa tử ra mùi gỗ đàn hương thơm nhàn nhạt xộc vào cánh mũi, thổi hơi vào đầu hỏa tử, lửa nhanh chóng hiện ra. Nàng làm ướt khăn tay, nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt hắn. Nhiệt độ trên người hắn lúc nóng lúc lạnh chắc hẳn nhiễm trùng ngày một nặng rồi.
“Vương gia, ta xin phép mạo phạm ngài…”
Hắn mở mắt nhìn nàng khẽ nhếch môi: “Nương tử cởi đồ phu quân cũng cần xin phép à?”
“…”
Nàng cởi áo hắn, tháo băng vải ra, bôi thuốc cầm máu lên vết thương. Vén tà váy xé một mảnh vải dài, lại con suối nhỏ nhúng khăn vải xuống nước rồi vắt khô.
“Ngươi bị thương ở chân, sao không tự chữa?” Hắn nhìn cách đi khập khễnh của nàng thật khiến hắn không vừa bụng. Thân là một đại phu sao không tự chữa trị cho bản thân mình?
“Trật khớp không đáng quan trọng, vết thương ngài mới quan trọng.” Nàng lấy mớ thảo dược vừa rửa cho vào tay vò rồi đưa vào miệng nhai. Thảo dược có hương thơm nhưng lại mang vị đắng nguyên thuần khiến cơ mặt nàng có chút nhăn lại. Nhai xong, nàng nhổ bả thuốc lên tấm vải.
“Ngươi nhai vào sẽ không sao chứ?” Hắn chưa từng dùng qua chữa trị này bao giờ, tuy là người từng xông pha chiến nhiều năm bị thương nặng nhẹ không hề ít nhưng chỉ sử dụng dược liệu đã qua chế biến chưa từng sử dụng qua cách nguyên bản thế này.
“Không chết nổi.”
Nàng ướm tấm vải có thảo dược lên vết thương của hắn, nếu ở tương lai thì vết thương này phải khâu mấy chục mũi chỉ. Nàng thật sự khâm phục sức chịu đựng cũng như cách trị thương của người xưa.
“Ta không chắc sẽ rời khỏi đây khi nào nên ngài cần phải hết sức chú ý đến vết thương của bản thân một chút. Đừng cử động mạnh!” Cột đầu mút lại vết nhau, nàng nhìn hắn căn dặn.
“Người của Mộ Dung Tiêu sẽ nhanh chóng đến đây.” Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều vẫn nằm trong dự liệu của hắn.
“Ngài và Mộ Dung Tiêu quả là hảo huynh đệ.”
“Vậy sao? Ta và đệ ấy vẫn luôn đấu đá với nhau đấy!”
Giọng nói của Mộ Dung Tiêu vang vọng vào bên trong khiến nàng mình, cái tên bát vương gia này tai cũng thính thật.
Nàng dựa người vào xe ngựa, mấy ngày này thật sự quá mệt rồi!
Mộ Dung Tiêu nhìn vết thương trên người cửu đệ rồi nhìn sang nàng khẽ cười.
“Tiểu Diệp Diệp, vừa nãy bế nàng ta cảm thấy nàng quá gầy rồi. Nếu Cung vương phủ không nuôi nổi nàng thì nàng đến Thụy vương phủ của ta đi, ta bảo đảm nàng sẽ béo lên như một con heo.”
“Hồng phúc của ngài lớn quá ta nhận không nổi.” Nàng tức giận nhìn hắn ta. Tên Mộ Dung Tiêu này muốn dùng cách nuôi heo để nuôi nàng à?
“Nàng nhận nổi.” Hắn cười cười khẳng định, cửu đệ may mắn có được nàng- đó là hồng phúc của đệ ấy, hắn không có được hồng phúc thì hắn sẽ cho nàng hồng phúc, hồng phúc của hắn nàng không muốn nhận cũng phải nhận.
Trở về Cung vương phủ, bọn họ lần này vào phủ bằng cửa sau để tránh tai mắt của hoàng thượng. Tả Lâm đứng ở trước cửa nhanh chóng nghênh đón.
Nàng lại bị Mộ Dung Tiêu mượn trật khớp để bế nàng. Tuy không ghét hắn ta nhưng nàng thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ từ người này!
Nàng nhìn Tả Lâm: “Vết thương trên người Tả thị vệ đỡ hơn chưa?”
“Nhờ có vương phi mà vết thương của hạ thần đang nhanh chóng bình phục.” Tả Lâm cúi đầu nhìn nàng trả lời sau đó lại xe ngựa dìu chủ tử đi xuống.
“Thả ta xuống!” Nàng cau có nhìn Mộ Dung Tiêu.
“Sao phải thả nàng?” Y nhìn nàng cười hỏi.
“Ngươi…” Nàng cứng họng, tên này đầu óc nhanh nhạy nếu nàng dùng danh phận cửu vương phi để đối phó hắn thì hắn sẽ dùng danh xưng phu huynh để đối đãi với nàng.
Sau khi thay y phục khác, nàng đến phòng của Mộ Từ, vết thương của hắn bị nhiễm trùng nặng sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê. Ở tương lai, nếu có người bị thương nghiêm trọng như vậy thì sớm đã chết vì mất máu chứ đừng nói đến việc nhiễm trùng hôn mê. Sức chịu đựng của người xưa quả thật rất phi thường!
Nàng cởi y phục hắn, cởi luôn tấm vải đang băng bó trên người hắn. Những thứ này sớm đã có vi khuẩn nếu không mau cởi sẽ ngày một trở nặng.
“Ta biết đệ ấy sẽ bị thương nhưng không nghĩ đến sẽ nặng như thế này.” Mộ Dung Tiêu đứng bên cạnh nhìn vào vết thương của đệ đệ, ngoài bả vai bị chém sâu còn có thêm một vết đâm ở bụng. Xem ra đám sát thủ lần này thân thủ không tệ.
Nàng cụp mi, giọng nói ngày một run rẩy: “Nếu không có ta cản trở ngài ấy thì có lẽ ngài ấy sẽ không ra nông nổi này.”
“Ta ra ngoài, nàng ở trong chăm sóc cho đệ ấy đi.”
Tiếng cửa đóng lại, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hắn. Nàng đổ rượu lên khăn, không vắt mà lau trực tiếp lên vùng da thịt xung quanh vết thương. Người xưa, ngoài việc dùng rượu để uống họ còn dùng rượu để khử trùng vết thương.
Cả cơ thể hắn đau rát run lên từng đợt, gương mặt ngày một tái nhợt. Tay hắn nắm chặt tay nàng, điều này khiến nàng rất bất ngờ. Hắn sao lại…
“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau đớn nữa.” Nàng hôn nhẹ lên trán hắn để trấn an. Còn nhớ lúc trước, mỗi khi nàng trở bệnh, mẹ nàng luôn dùng cách này để trấn an tinh thần nàng.
Hắn ta tuy rơi vào hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của nàng. Nhiều lần bị thương, hắn luôn cố gắng chịu đựng và che giấu, chưa từng lơ là mất cảnh giác, nhưng đối với lần này, có nàng ở bên cạnh hắn liền trở nên mất cảnh giác, cảm nhận sự ấm áp này hắn liền chỉ muốn vết thương cứ như vậy mà duy trì, duy trì để hắn cảm nhận được sự chăm sóc của nàng, cảm nhận được sự ấm áp của nàng. Hắn ta điên rồi… thật sự điên rồi!
Mẹ Đường ngoài thích ngược ra còn rất thích mấy dòng bình luận của các bạn nữa đó! ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!