Xuyên Qua Ngàn Năm
Chương 11: Bốn nước Đông, Tây, Nam Bắc
Nếu nói vì sao tìm được vùng đất này và ai là người tìm thấy đầu tiên thì không ai biết được. Nơi này hầu như không tìm thấy người bản địa, đều là người bị trôi dạt hay xuyên lạc đến đây từ các thời không khác nhau. Luôn xuất hiện đủ mọi loại người, đủ loại tiếng nói ngôn ngữ lạ. Hình thành nhiều đối tượng người không thống nhất, không đồng điệu mọi thể loại văn hóa.
Các nhóm người đủ mọi thành phần được Thần biển đưa đến vùng đất này nương nhờ ngày càng nhiều. Cuộc sống dần trở nên đông đúc và nhộn nhịp. Cũng không rõ ai với ai đến trước, và đến từ thời điểm nào? Chỉ biết nơi này đã có sẵn bốn nhóm người tự xưng Vương, chiếm lấy bốn khu vực xung quanh dấu cộng, theo thời gian chia thành bốn đất nước riêng biệt, ranh giới là vùng biển.
Lấy tên nước theo hướng Đông, Tây, Nam, Bắc để phân biệt. Trải qua thời gian sinh sống, bốn nước đều đồng hóa phong tục, tập quán, văn hóa giống nhau, tất cả người dân đều dùng chung một loại ngôn ngữ, một loại chữ viết như hiện tại.
Cho đến ngày nay, để chứng minh dòng họ nào lâu đời nhất ở nơi này, hầu như cũng không ai chứng minh được. Chỉ biết bốn vị Vương hiện tại thuộc dòng họ lâu đời nhất, dù đã từng cướp ngôi vị do tranh đấu hay được truyền lại cũng không ai biết, cũng không ai dám đi mà hỏi.
Nếu có ai đó cố tình đi chứng minh, tìm các bô lão già nhất của bốn nước để hỏi về gia tộc của các vị Vương, thì từ lúc các bô lão biết đến giờ vẫn là bốn dòng họ đó chưa từng bị thay đổi.
Dù sống ở thời đại nào và vào thời điểm nào, bản tính nguyên thủy về sự ganh đua hay tham vọng vẫn tồn tại. Tất nhiên! Có người có cũng sẽ có người không. Nếu tất cả mọi người sống trên đời này đều không có, thì những căng thẳng, mâu thuẫn, xung đột, sẽ không có cơ hội bùng phát để đi đến chiến tranh gây ra đau khổ, chết chóc hay chia ly.
Ở vùng đất màu mỡ này, sự bình yên chỉ tồn tại qua mấy đời vương triều thuộc tổ tiên, cha ông cai trị. Đến thời con cháu thì sự ganh đua, cạnh tranh đã manh nha hình thành. Cả bốn nước không hề muốn che dấu về điều đó, bốn ông Vương từ âm thầm đến ngang nhiên công khai việc họ chuẩn bị sẵn sàng khai chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Vì vậy, việc xảy ra chiến tranh chỉ là sớm hay muộn, đôi khi chỉ cần một cái cớ nho nhỏ như vịn vào một vài lời nói so sánh hơn thua, cũng có thể bùng phát lên bản tính hư ảo của bệnh sĩ.
Hô biến những con người nhân nghĩa được xem là thành phần trí thức với trái tim nóng cái đầu lạnh, hay những con người đạo đức được ca ngợi là mạnh mẽ, uy phong, lẫm liệt bỗng chốc trở thành những người có lòng tự trọng dễ bị tổn thương.
Trái tim đau khổ vì tự ái của bản thân bị sỉ nhục, họ cảm thấy thật yếu đuối mong manh khi danh dự bị động chạm. Và họ quyết tâm thề với lòng, hết thảy những cảm giác không vui đó cần phải được chấm dứt.
Phải chứng tỏ cho đối thủ của họ thấy rằng anh cao một thước thì tôi sẽ cao một trượng.
Bốn nước không tìm thấy tiếng nói chung, nước nào cũng tự xưng là mạnh nhất. Lâu dần mâu thuẫn phát sinh và xảy ra xung đột về lợi ích.
Bốn nước bắt đầu so kè từng vùng ranh giới, hơn thua lẫn nhau từng gốc cây ngọn cỏ. Nước nào cũng tự cho là đúng, mâu thuẫn ngày càng nhiều, thù địch ngày càng sâu dẫn đến chiến tranh bùng nổ là điều không tránh khỏi.
Nhiệm vụ chính mỗi ngày của dân chúng bốn nước lúc bấy giờ đều liên quan đến việc chuẩn bị cho chiến tranh, gây tổn thất nặng nề cho nền kinh tế chung của bốn nước.
Nhưng hầu như bốn ông Vương đều không quan tâm đến điều gì, ngoài việc thống nhất bốn nước thành một nước mạnh nhất và duy nhất cho vùng đất nơi này.
Ba ngày một trận lớn, bốn ngày một trận nhỏ, nhà cửa bị đốt cháy, ruộng đồng tan hoang tiêu điều. Người dân chạy nạn khắp nơi, dân chúng có khổ cũng chỉ ngậm bồ hòn vì dù có than trách cũng không ai để ý đến.
Vào một ngày mà mọi người dân bốn nước đều cho rằng âm u và tăm tối nhất, khi bốn ông Vương tập hợp sẵn sàng cho cuộc chiến một mất một còn cuối cùng, thì một điều mà không ai có thể lý giải, đã xảy ra tại vùng biển được xem là ranh giới giữa bốn nước lúc bấy giờ.
Và trong cuộc sống thiên biến vạn hóa những ẩn số mà con người không lường trước được cái gọi là thiên ý. Bốn ông Vương sau khi hẹn cùng nhau đàm phán kín trong một chiến thuyền, mà không dẫn theo bất kì thủ hạ nào.
Người dân bốn nước không biết họ đàm phán những gì, nhưng tất cả mọi người dân đều biết bốn ông Vương đem đến đau khổ cho họ đều đã bỏ mình hy sinh trong tư thế đang ngồi, với bốn kiếm xuyên người theo vòng tròn lần lượt.
Dù phải thể hiện là đang đau buồn, tiếc thương nhưng tất cả người dân bốn nước lại vụng trộm ăn mừng liên tục mấy ngày liên tiếp.
Và cái chết bí ẩn này đến mấy thế kỷ rất lâu về sau cũng không ai biết là do đâu, như thế nào và vì sao? Chủ đề này luôn được lén lút nhai đi nhai lại khuyên răn cho con cháu trong gia đình: Người đang làm Thần đang nhìn đấy!
Sau khi bốn người con của các Vương hợp kín một lần nữa dưới sự hộ tống của hơn trăm binh lính của bốn nước. Họ đi đến hiệp nghị thống nhất, hòa bình được ký kết để cùng phân chia những lợi ít tốt nhất. Các nước yếu phải cống phẩm cho nước mạnh nhất.
Muốn biết lấy gì để phân biệt cái gọi là mạnh ở nơi đây, đó chính là có thật nhiều người tài, được xếp hạng cấp một đứng đầu tất cả các loại ngành nghề. Lấy thời điểm bốn năm một lần, các nước thay phiên nhau tổ chức cuộc thi mang tên “Cấp” thật qui mô, để tìm ra những người tài đứng đầu nhiều nhất của nước nào thì nước đó sẽ là nước mạnh nhất. Và luật lệ này đã duy trì được hơn hai thế kỷ.
Ở vùng đất này, điều kiện để được xưng Vương chỉ nói bằng thực lực. Ai giỏi nhất! Mạnh nhất! Nhiều tài nguyên và nhiều người ủng hộ nhất! Thì anh là Vương. Nhưng đừng tưởng anh là Vương thì anh là người giỏi nhất, sẽ có người giỏi hơn anh, ghế này anh chỉ là ngồi tạm.
Còn mọi người muốn được làm Vương như họ ư! Được thôi! Nếu ai tự thấy bản thân mạnh hơn họ, hội đủ điều kiện thì có thể khiêu chiến. Cuộc khiêu chiến sẽ diễn ra công khai và được người dân cả nước công nhận.
Những người được xem là tài giỏi nhất cũng thế, năm nay anh được công nhận là đứng thứ nhất, nhưng năm sau biết đâu anh sẽ bị đánh bại. Vòng luẩn quẩn này cứ xoay tròn từ năm này đến năm khác, từ thế kỷ này đến thế kỷ khác.
Nếu mọi người hỏi: Sống vậy không thấy mệt sao!? Không đâu! vì cái giá họ được trả chính là tuổi thọ họ được nhận. Ngọc thể nơi này rất khó để có thể tìm được, và chỉ có các Vương ban tặng thì mọi người mới có.
Không phải ai cũng đều có thể lặn sâu xuống đáy biển, những người có thể lặn được của bốn nước chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Và cũng thật xui xẻo cho người dân nơi này, lắm người xuyên không đến nhưng chưa từng có ai tinh thông vấn đề này. Tương lai có hay không thì không biết trước được, còn hiện tại đây là vấn đề các ông Vương đang đau đầu nhất.
Đa phần những thành phần trí thức thuộc những thế giới tương lai, vô tình xuyên đến đây đều được hoan nghênh và săn đón. Những người xuyên không này chính là chất xúc tác dẫn đến mọi người dân nơi này từ khi sinh ra, đến khi lớn lên đều phải trải qua quá trình học tập, huấn luyện khắc nghiệt nếu muốn trở thành thành phần trí thức, được xếp hạng và được Vương công nhận.
Và những thành phần trí thức xuyên không đến nơi này cũng không ngoại lệ, họ cũng bị hấp dẫn với tuổi thọ, họ lao vào tranh đấu trong vòng luẩn quẩn đó để được trọng dụng.
Vì sự khắc nghiệt đó mà luôn luôn không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn. Bốn ông Vương hiện tại của bốn nước đều bị áp lực từ các vị tướng tài giỏi của mình, nếu muốn họ phục ít ra mình phải giỏi hơn họ, để cho họ không có cơ hội lăn tăn nghĩ đến cái ghế mình ngồi. Và cũng như bốn vị Vương, các vị tướng tài giỏi đó cũng nghĩ y như vậy với những người tài giỏi khác.
Có thể hiểu và thấy được niềm đam mê và sự khao khát với tuổi thọ nơi này khủng như thế nào rồi nhỉ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!