Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 115: Gọi Nàng
Trong lúc Hàn Phong Vũ rối rắm suy nghĩ thì Hữu Ly bỗng lên tiếng đưa ra biện pháp: “Thổi một khúc đi, biết đâu con bé có phản ứng.”
“Ý người là khúc nào?” Hàn Phong Vũ quay đầu hỏi lại, Hữu Ly vừa lấy ra chiếc lá chuẩn bị sẵn vừa đáp: “Lần cuối cùng con bé ở Giang Hà, thổi khúc từ biệt con.”
Lời rơi xuống, Hàn Phong Vũ lập tức nhìn Hữu Ly, ánh mắt hắn chất chứa tình cảm khó nói, trong đầu lại vô thức nghĩ về trước đây.
Hắn và nàng chẳng phải chưa từng thích nhau, nhưng khi chưa bắt đầu Hữu Ly đã nhắc nhở hắn rằng nàng không thuộc về Giang Hà, càng không thể bên hắn được lâu.
Hàn Phong Vũ không hiểu vì sao, chỉ là lời của Hữu Ly luôn văng vẳng bên tai, khiến mọi ý định lúc ấy rời rạc.
Triệt để không còn khi nàng ngừng thổi khúc từ giã, rời thôn Giang Hà.
Hắn không ngờ hôm nay mình phải thổi khúc ấy, đánh thức nàng tỉnh.
Hàn Phong Vũ suy nghĩ đến quyết định, hít sâu một hơi rồi đứng lên nhận lấy chiếc lá trong tay Hữu Ly, có điều đúng lúc này tiếng sủa kinh thiên động địa làm người giật mình, “Gâu gâu gâu!”
Tiếng sủa quen thuộc, theo sau bóng dáng cao lớn của Đại cẩu lướt qua hai người trong phòng, nhanh chóng đến bên cạnh giường.
Đại cẩu không chờ cho ai kịp phản ứng, nó tức thì giơ chân về hướng Tân Phương Phương cào cào xuống, miệng sủa liên tục: “Gâu gâu, gâu gâu.”
Hành động tựa như gọi nàng dậy.
“Dừng lại súc sinh, đừng động đến nàng ấy!” Hàn Phong Vũ tỉnh táo xông lên, ngăn chặn Đại cẩu làm loạn.
“Gừ…” Đại cẩu nhe răng, hai mắt âm trầm nhìn Hàn Phong Vũ, nó hoàn toàn biểu hiện không thích hắn, nhất là khi người này gần nữ nhân kia!
Đây là của chủ nhân nó! Không phải nó nghe lén chủ nhân nói chuyện thì chắc chẳng biết nữ nhân bị sao.
Hôm nay ắt phải gọi nữ nhân này dậy!
Đại cẩu với chiếc não nhỏ nghĩ là làm, miệng lần nữa sủa liên hồi, không chỉ inh ỏi không gian phòng, mà còn vang dội cả khoảng trời.
To đến mức Hàn Phong Vũ bịt tai, Hữu Ly cau mày, ông ta lấy ra mũi kim, giơ tay định hạ thủ, khoảng khắc tay chuẩn bị động, đột nhiên Tân Phương Phương trên giường thức tỉnh, nàng bật dạy quay đầu qua, ánh mắt mơ hồ nhìn, hé miệng nói: “Cái gì mà… Á đù! Sao đại ca đen lại ở đây!” Giọng nàng từ khàn khàn không rõ cho đến giật mình, vẻ mặt bừng tỉnh, đôi mắt xinh đẹp mở to, trông Đại cẩu to xác trước mặt mình.
Tại sao mỗi lần nàng nghỉ ngơi là con Đại cẩu mất nết này tới phá chứ!
Nhưng có gì đó không đúng mấy.
Tân Phương Phương chưa kịp để ý gì, Đại cẩu bên kia luồn lách qua Hàn Phong Vũ, ngang ngược xông tới, mõm cẩu sủa hăng say, thành công ép nàng rời giường.
“Ấy ấy, bình tĩnh Đại cẩu đẹp trai ơi, có gì ngồi xuống ăn đùi gà làm miếng trà, A!” Tân Phương Phương sợ hãi, mải trấn an Đại cẩu, lại vì vừa khỏi bệnh, sức còn yếu, chân trụ không vững liền ngã xuống, nhưng mắt thấy Đại cẩu vẫn điên cuồng không nghe gì, lao sang đây, nàng hết cách cố đứng dậy, chạy ra ngoài.
“Hữu Ly thúc, mau cứu muội ấy!” Hàn Phong Vũ trông thấy một người một cẩu ra ngoài, hắn vội gọi Hữu Ly, Hữu Ly từ trong kinh ngạc thức tỉnh, ông ta luống cuống tay chân chạy theo cứu người.
Có điều Hữu Ly mới đi được mấy bước, bên tai Hàn Phong Vũ như có như không nghe tiếng nhiều người vọng lại.
Hắn vô thức đưa mắt về phía xa, đập vào mắt là cảnh Thừa Tướng dẫn một nam nhân đi qua, chính lối Tân Phương Phương chạy.
Riêng Tân Phương Phương hiện tại chạy thục mạng, thi thoảng quay đầu nhìn Đại cẩu, mỗi lần quay đầu như thế Đại cẩu đều sủa hăng hơn.
Thời khắc nàng không biết làm sao nhất, những người phía trước lọt tầm mắt nàng, đầu tiên là Thừa Tướng.
Tân Phương Phương không nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy qua núp sau lưng Thừa Tướng, mếu máo kêu lên: “Phụ thân, cứu nữ nhi với, hu hu, rõ ràng người bảo lấp lỗ bịt tường rồi, sao Đại cẩu chui vào được?”
Thừa Tướng lớ ngớ, cảm nhận nữ nhi lâu ngày không tỉnh đã trở lại, hơn nữa bá vai bá cổ mình, lòng ông vui mừng khôn siết, tiếc rằng nghe nữ nhi kêu la, mừng rỡ giảm đi một nửa, khó hiểu nâng mắt nhìn Đại cẩu, xong xoay người nhìn qua Huyền Uyên Thành bên cạnh.
Huyền Uyên Thành nhướng mày, sớm nhận thức tình hình bây giờ, chàng hé môi mở miệng: “Đại cẩu, đủ rồi.”
“Gâu? Gâu gâu!” Đại cẩu năm năm có một, gan cẩu to lên, cãi lại Huyền Uyên Thành, lần đầu gặp chủ không mừng, ngược lại hung hăng chạy ra sau Thừa Tướng, thêm lần dồn ép Tân Phương Phương, lần này nó dứt khoát ép nàng nhào vào lòng chàng.
Như vậy chưa đủ, Đại cẩu nhảy lên đẩy Tân Phương Phương sát gần Huyền Uyên Thành hơn, sau xem xem hai người khăng khít ôm nhau, Đại cẩu thôi sủa, an tĩnh như không có gì ngồi xuống, đuôi cẩu vẫy vẫy.
Tuy nhiên vẻ mặt nó thể hiện rõ vui vẻ, thỏa mãn.
Tình thế xảy ra, mọi người trố mắt nhìn nhau, người hiểu biết đồng loạt ngấm hiểu ý, che miệng cười tủm tỉm, trong ấy có Thừa Tướng.
Nhưng người trong cuộc Huyền Uyên Thành và Tân Phương Phương lại ngỡ ngàng, nàng đỏ mặt, chàng đỏ tai, giữa hai người ngượng ngùng, nơi ngực trái tim đập thình thịch.
[Đại cẩu: Ngày trước xông vào Tân phủ, chủ nhân được nữ nhân kia ôm nên không phạt nặng, lần này có vẻ nó sẽ được thưởng!]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!