Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 128: Mọi Thứ Chỉ Chờ Thời Điểm Tới.
Huyền Uyên Thành thở dài gật đầu, bỗng chàng nhắc đến chuyện khác: “Ôn Khanh đã gửi thư về, bên phía Đông gần như ổn thỏa rồi.”
“Vậy là tìm ra nguồn nước khác hay làm sạch được nguồn nước trước đó?” Tân Phương Phương tò mò hỏi lại.
Việc phía Đông chàng nói đến ngay lúc hai người bắt đầu, không nhũng thế, nàng cảm giác chàng hầu như tin tưởng, kể nàng nghe điều xung quanh cuộc sống ngày thường, hiện tại.
Tiên Quốc bây giờ, phía Đông lẫn phía Tây đều xảy ra biến cố cùng lúc, nơi mưa lũ nước dâng lụt nhà, chỗ nắng nóng cạn nước hồ sông hạn hán, trải ngược nhau lại cùng làm người dân mấy tháng dòng lâm vào khổ sở.
Chung quy thời nào khổ theo thời đó.
Cơ mà nhắc phía Tây, trước đã đây có cách khắc phục thành công, Thừa Tướng phụ thân có bảo chính nàng đưa ra cách giải quyết lũ lụt phía Tây ở thời khắc đó, sau cùng đem cho phụ thân tâu lên triều đình, Thừa Tướng phụ thân còn bảo nàng từng từ chối công lao, kêu ông ấy giấu giếm trước Hoàng Thượng.
Đáng tiếc cái chuyên này nàng không mấy ấn tượng, nhưng nghĩ cũng tốt, tính tình nàng thất thường, thực sự chẳng có giỏi giang, bất quá chắc là ăn may giúp thành.
Một lần nhỏ không muốn bị chú ý, an bình làm tiểu cô nương gả đi liền được rồi.
Huyền Uyên Thành không hay biết thiếu nữ trước mặt có suy nghĩ gì, chàng chỉ tự nhiên giải đáp thắc mắc của nàng: “Là xử lí sạch nguồn nước ban đầu, vả lại phía Đông có hiện tượng mưa, tin rằng không lâu nữa sẽ xuất hiện mưa lớn.”
Trong thư Ôn Khanh không viết rõ tình hình, chỉ nói vấn đề nguồn nước tạm giải quyết xong và khi trở về mới có thể nói cặn kẽ.
Mặc dù là tin tốt, mà chàng vẫn không yên tâm, bởi lẽ nơi xa lạ luôn tồn tại hiểm nguy, chỉ là bên cạnh Ôn Khanh có Tiêu Huỳnh bảo vệ, lo lắng trong lòng giảm bớt phần nào.
Chỉ mong tất cả bình ổn.
Huyền Uyên Thành nghĩ nghĩ, bên tai nghe Tân Phương Phương nói: “Được như vậy là quá tốt rồi, hi vọng người dân, cả Mặc công tử ở phía Đông đều bình an vô sự.”
Chàng gật đầu tán thành, mỉm cười trông nàng.
Tân Phương Phương cong môi cười theo, nụ cười nàng rạng rỡ tựa hoa mới nở, đủ sắc đằm thắm, nhưng cũng mong manh yếu ớt chọc người nâng niu, vừa khiến lòng chàng lay động.
Trí óc âm thầm đưa ra quyết định bảo hộ nàng.
Nàng là nữ nhân của chàng, từ giờ trở đi sẽ ở trong vòng tay mình…
Sẽ không cho bất kì ai tổn hại nàng, cũng đem những kẻ trước sau từng thương tổn nàng ra tính sổ một lần một.
Một tháng sau.
Phía Đông và Phía Tây truyền về tin tức tốt, cả hai bên toàn bộ là khởi sắc.
Đông có mưa dài thấm đất ẩm ướt hết đi hạn hán, Tây nắng chói khô mát, nước lũ lui dần, hầu như dân chúng trở về yên ổn ban đầu.
Tiên Quốc lần nữa về quỹ đạo.
Đúng lúc này Kinh Thành cũng sắp diễn ra lễ thành hôn của Ôn Vương và Tân nhị tiểu thư, sính lễ liên tiếp đưa đến Tân phủ, đèn lồng đỏ treo trước cửa lớn hai bên cùng chữ song hỉ dán trên tường.
Xung quanh mọi người trông thấy tráng cảnh, bắt đầu thay phiên nhau bàn tán:
“Không phải chứ? Ôn Vương Gia thật sự lấy tiểu thư Tân phủ có thanh danh không tốt đó?” Người dân thứ nhất vô cùng kinh ngạc thốt lên.
Người dân thứ hai ngồi cạnh lắc đầu: “Trước đó ta nghe nói vị tam tiểu thư của Tân phủ không biết giữ lấy mình, lẳng lơ đi tới Nam Quán, ngủ với nam nhân ở đấy… Không biết cái nhị tiểu thư kia có vậy không.”
Người thứ ba chậc chậc hai tiếng, khinh thường hai kẻ kia nói: “Các người không nghĩ tới Ôn Vương Gia là ai? Sao có thể tùy tiện chọn loại nữ nhân không giữ nổi trong sạch, còn có mối lương duyên này ít nhiều được Hoàng Thượng phía trên hạ chỉ, chúc phúc, nên vị Tân nhị tiểu thư ắt không tệ đâu.”
Người thứ tư xen vào: “Kể ra Ôn Vương cũng thực biết chọn thời gian, chờ thiên tai qua mới cùng mỹ nhân thành hôn.”
…
Tân Phủ.
Tân Cầm Nhi tay cầm hai lá thư, vội vàng lướt qua hàng người bận rộn trang hoàng trong phủ, bước chân hướng nơi Tân Phương Phương ở.
Tân Phương Phương đang ngồi cùng Tân Diệu Liên nói chuyện, cả hai tự nhiên mà vui vẻ cười, bỗng nghe tiếng Tân Cầm Nhi từ xa vọng lại: “Nhị tỉ!”
“Làm gì mà đi nhanh vậy?” Nàng hơi nghiêng đầu, xem Tân Cầm Nhi lao tới, bộ dạng rối bời lại thở hổn hển.
Tân Cầm Nhi bất đắc dĩ giơ lá thư trong tay lên đưa nàng, sau vừa thở vừa đứt quãng nói ra: “Thư của Ôn Khanh gửi tỉ, nói là khá quan trọng.”
Tân Phương Phương cầm lấy thư, không vội mở, ngược lại khó hiểu hỏi: “Bình thường không phải Mặc công tử gửi thư cho muội thôi sao? Sao nay có cả của ta?”
“Tỉ sắp gả cho Ôn Vương Gia rồi, nên Ôn Khanh có vài lời muốn nói với tỉ.” Tân Cầm Nhi nhẹ nhàng nói, do bị nhắc đến thư riêng, gò má thiếu nữ ửng đỏ.
“Là thế hả, vậy ta biết rồi.” Tân Phương Phương nhướng mày, cười như không cười, lòng suy nghĩ riêng biệt.
Mặc Ôn Khanh, người này nàng nghe qua, là bằng hữu tốt nhất của Huyền Uyên Thành, đồng thời là người âm thầm giải quyết chuyện phía Đông.
Hơn nữa còn từng có công cứu nàng.
Chung quy không có Mặc Ôn Khanh trợ giúp, có lẽ lễ thành hôn phải đợi thật lâu.
Chàng và y là bằng hữu thân thiết, chắc rằng y muốn nhắc nhở nàng vài điều.
Suy nghĩ một hồi, Tân Phương Phương thấy Tân Diệu Liên kéo Tân Cầm Nhi ngồi xuống, tư thế đại tỉ xưa, hỏi han muội muội: “Chuyện muội cùng Mặc công tử kia đi tới đâu rồi?”
“Tới… tới đâu là tới đâu?” Tân Cầm Nhi né tránh, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm từ đại tỉ nhà mình, đành e thẹn nói tiếp: “Giữa hắn và muội không có gì, muội chỉ định theo hắn học y thuật thôi.”
Tân Diệu Liên nhíu mày, “Đây là ý nghĩ thật của muội?”
Tân Cầm Nhi nghe, theo bản năng cúi đầu, lưỡng lự đáp trả: “Nếu muội không đánh mất mình, có thể sẽ sẵn sàng phơi bày điều mong muốn trong lòng, nhưng cả đời người không có chữ nếu này.” Lời nói mang sự xót xa, làm người nghe đau lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!