Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 137: Trách Nhiệm Của Ta.
Màn u tối bao phủ cả Kinh Thành phồn vinh, từng những ngôi sao lấp lánh giăng đầy khoảng trời, cộng thêm ánh trăng sáng ngời lan tỏa xung quanh. Như tô điểm nét đẹp cho bầu trời đêm nay.
Phủ Ôn Vương.
Tân Phương Phương cùng Huyền Uyên Thành vẫn còn ở hậu viện trò chuyện, Huyền Uyên Thành lúc này nhắc đến Hữu Ly bên kia: “Ta đã cho người đi thôn Giang Hà, chỉ là tin tức nhận về không có cái nào hữu dụng, hầu như rằng Hữu Ly che giấu rất tốt, đến mức người xung quanh đều không biết gì.”
Chuyện bắt đầu từ khi gặp Hữu Ly, chàng đã phái người theo sau ông ta về thôn Giang Hà, mục đích là tìm kiếm thứ liên quan tới loại độc mà Phương Phương trúng, đáng tiếc quanh đi quẩn lại chỉ có một số không. Nếu như có thể thu hoạch chút nguyên dược liệu mà Hữu Ly sử dụng chế độc thì mới dễ cho Ôn Khanh tìm ra thuốc giải.
Tân Phương Phương bên này nghe thế, phút chốc thở dài nói: “Thực ra thiếp cũng không nhớ nổi Hữu Ly dùng loại dược gì nữa, những lần bị ông ta xóa bỏ kí ức kia chắc chắn là có chuyện hữu ích, chả qua thiếp hoàn toản không thể khôi phục lại. Trừ khi…” lời đến miệng nàng hơi ngừng lại, bởi lẽ trong đầu bỗng nghĩ đến nam chính Hàn Phong Vũ.
Trong truyện Hàn Phong Vũ rất được Hữu Ly tin tưởng, có thể nói ông ta chỉ tin tưởng mình nam chính này, ngoài ra ở nội dung sau, Hữu Ly cũng được xếp vào hàng ngũ cánh tay đắc lực của Huyền Quân Quân. Nên để mà nói khả năng Hàn Phong Vũ biết về Hữu Ly rất cao.
Tuy nhiên việc nhờ cậy đến Hàn Phong Vũ, nàng chưa từng nghĩ sẽ được gì, vì ngày Tân Phương Phương bị độc phát đến mất nửa mạng cũng chẳng hề thấy Hàn Phong Vũ có động thái gì, hoặc là chính hắn không hề biết về chuyện độc dược, hoặc tất cả do nam chính lúc ấy ốc không mang nổi mình ốc, bận lo cứu thân nhân ở chỗ Thượng thư kia.
Còn một khả năng nữa, là bà tác giả muốn cho nhân vật nữ phụ ăn hành.
“Huyền Uyên Thành không biết Tân Phương Phương có suy nghĩ nào, chỉ thấy nàng suy tư, nên chàng khẽ hỏi lại: “Có gì khó nói sao?”
“Khó thì không phải, chẳng qua vương gia còn nhớ Hàn Phong Vũ không, người đó có lẽ biết, vì từng đi bên cạnh Hữu Ly học y thuật và hay chăm sóc thiếp khi thiếp phát độc. Có điều Hàn Phong Vũ bây giờ đang có chuyện riêng, e rằng không thể giúp thiếp đâu.” Nàng nói xong mím môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Huyền Uyên Thành nhướng mày, ngược lại cất giọng nói: “Ta nghĩ dựa vào phần tình cảm của hai người, có thể Hàn Phong Vũ sẽ đồng ý.”
“Mới không dám có tình cảm đâu, dù sao Hàn Phong Vũ cũng đã thành Đoan vương phi, vương gia nghĩ rằng Đoan vương sẽ đồng ý cho vương phi nhà mình hồng hạnh vượt tường sao?” Tân Phương Phương vừa nói vừa lắc đầu.
Huyền Uyên Thành bỗng bật cười thành tiếng, không nhịn được hỏi dò: “Nàng xem một nam nhân như Hàn Phong Vũ thành dạng gì rồi? Với cả ta nhìn hắn rất để dành tâm ý cho nàng, không có đến mức tuyệt tình, tuyệt nghĩa.”
Việc liên quan đến Hàn Phong Vũ chàng không biết quá nhiều, kể cả việc đối phương qua lại cùng Huyền Quân Quân, tuy nhiên lần trước va chạm, chàng thấy rõ hắn để ý nàng, trong đôi mắt ấy chứa lưu luyến từ một chữ tình mà bị ngăn cách bởi sự thấu tỏ. Có lẽ do người này sớm biết nàng sẽ phải gả cho người khác.
Cơ mà chàng không nghĩ tới đối phương còn tình mà nàng lại muốn cắt nghĩa, lời nói thản nhiên chẳng cần suy nghĩ không khác phũ bỏ là bao.
“Vương gia, người đang lạc chủ đề đó, chúng ta đang bàn về làm sao để tìm ra thuốc giải độc!” Tân Phương Phương kéo Huyền Uyên Thành về chính sự, hoàn toàn không muốn lại bàn chuyện tình cảm cũ.
Đùa chắc, nói sau lưng nam chính nhiều là sẽ bị hào quang nhân vật chính chói lóa quật cho mù con mắt đó!
Càng đừng nghĩ chi đến nương tình nhờ vả người ta, cái thân phận nữ phụ này một khi dính tới nhân vật chính là xa thời gặp vận đen ngay.
Nàng đây trốn không kịp nè, thế mà chàng còn xúi bậy!
Huyền Uyên Thành trông Tân Phương Phương xụ mặt xuống, chàng liền nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không phải vẫn bàn sao? Nếu nàng nói Hàn Phong Vũ gặp chuyện riêng, chắc dính líu đến sự tình hắn giả nữ thay nữ nhi thượng thư gả sang phủ Đoan vương? Chúng ta mà thay Hàn Phong Vũ giải quyết vướng bận, lúc ấy Hàn Phong Vũ về tình về lý ắt phải tình nguyện theo chúng ta.”
Tân Phương Phương dùng ánh mắt phức tạp đặt lên người chàng, sau thấp giọng hỏi: “Vương gia, đây có quá phiền phức hay không? Để tìm ra thuốc giải mà người phải làm thêm nhiều thứ thế này, thật sự không đáng đâu.”
“Ta đã hứa sẽ giải hết độc trong người nàng, đây là trách nhiệm của ta, nàng đừng nghĩ ngợi rằng không đáng hay là làm ta phiền.” Huyền Uyên Thành tự nhiên giơ tay điểm nhẹ sống mũi nàng, Tân Phương Phương hơi nghiêng đầu, nàng có thể thấy tại bên trong hai mắt chàng phản chiếu dáng hình mình, bao quanh ấy là sự dịu dàng quen thuộc.
Hình như trái tim nàng lại muốn đập thêm vì chàng rồi.
…
Tân Phương Phương cùng Huyền Uyên Thành muốn trước khi rời Kinh Thành có thể điều tra ra chút tin tức hữu ích, nên không tiếp tục lãng phí thời gian, ngay lập tức bắt tay vào chuyện này.
Huyền Uyên Thành thu thập bên Thượng thư, Tân Phương Phương hẹn gặp Hàn Phong Vũ ở ngoại thành.
Phần Hàn Phong Vũ cũng bất ngờ khi nhận được lời hẹn từ nàng, có điều hắn vẫn đồng ý gặp gỡ, đi đúng thời gian, đến đúng điểm hẹn.
Quang cảnh ngoại thành vắng lặng không người, vì vậy trên con đường nhỏ mỗi Hàn Phong Vũ bước đi, chẳng biết nâng được bao nhiêu bước chân hắn mới thấy bóng dáng Tân Phương Phương phía xa.
Nữ tử mang huyền y kín đáo, áo choàng rông che phủ dáng người nhỏ nhắn, cơn gió trời trôi nổi đúng lúc nàng xoay người, vạt áo vì thế tung bay, lẫn vài sợi tóc mềm nhảy múa theo. Cảnh tượng phía trước khiền Hàn Phong Vũ nhớ đến năm xưa, thời niên thiếu giữa hai người cũng như vậy, là Tân Phương Phương chờ hắn tới cùng đi hái thuốc trên núi.
Nhưng hắn hiểu rõ nàng hiện tại khác rồi, hắn càng khác xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!