Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 152: Tiến Hành Kế Hoạch.
Huyền Uyên Thành mím môi, chần chậm trả lời: “Người của ta đang truy tìm dấu vết năm xưa của mẫu phi tại hoàng cung, xem xem liệu mẫu phi có để lại đồ vật gì không, phần những gì nàng nói ta đã từng nghĩ qua cũng điều tra, đáng tiếc không có kết quả gì cả, ta nghĩ có lẽ Nhân Tộc và Thần Linh rất quan trọng với mẫu phi nên dù cho sắp tạ thế, bà ấy vẫn đem nó thành di nguyện gửi gắm đến ta.”
Mẫu phi của chàng không khác gì ba kẻ Trưởng lão tại Nhân Tộc, từ lúc chàng sinh ra cho đến trưởng thành, đây là điều chàng thấy rõ nhất ở mẫu phi mình, bà sống vì Nhân Tộc, lúc chết cũng vì Thần Linh. Ngay từ việc lấy ân báo oán lửa Thừa tướng, hạ độc lên người một đứa trẻ vô tội mới sinh, quá đủ để hiểu rõ mẫu phi là hạng người tàn nhẫn thế nào.
Đáng tiếc chàng phận làm con, không thể chê trách bất cứ điều gì, mặc kệ mẫu phi ác độc đến đâu, chàng khẳng định phải nhắm mắt cho qua chuyện, đi hoàn thành di nguyện mẫu phi để lại, không phụ công sinh thành, nuôi dưỡng.
Chỉ là Phương Phương nói đúng lòng chàng, bản thân không hề mong muốn đời sau của mình phục tùng mù quáng kẻ tự xưng Thần Linh kia, những lần hiến tế của chàng với chúng trong năm năm qua là quá đủ, một lần kiểm soát có hạn, đừng nghĩ vô hạn hay đời đời.
Nghĩ đến đây Huyền Uyên Thành dần ấp ú một quyết định, Tân Phương Phương bên này không hay biết gì, chỉ thở dài tiếc nuối: “Mẫu phi chàng thật sự nghĩ tốt cho mỗi Nhân tộc thôi ư?”
Một người mẫu thân dùng hơi thở cuối cùng ép con mình vào thế khó xử, khiến người làm con như Huyền Uyên Thành phải chấp nhận mọi thứ, chàng không thể nào phản kháng, hay có quyền chê trách bất cứ điều gì về bậc sinh thành ra mình, hành động cùng suy nghĩ sai một ly là ngàn phần bất hiếu, mà tội bất hiếu không phải thứ một người bình thường có thể gánh vác.
E rằng trong chuyện này rất khó chấm dứt.
Huyền Uyên Thành vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, vừa bình tĩnh cất tiếng: “Nhân tộc là thân nhân mẫu phi, từng người một đều có công lao nuôi dưỡng bà ấy, Thần Linh kia lại như người bảo hộ họ bình an, về tình nghĩa bà ấy phải nghĩ cho bọn họ trước rồi đến ta. Dù sao đi nữa, ta cũng kết thúc tất cả nhanh thôi, nàng hãy yên tâm.”
Tân Phương Phương khẽ gật đầu thay lời nói tin nhiệm, sau vùi mặt vào lồng ngực Huyền Uyên Thành, nàng dùng ấm áp xua tan sự lành lạnh trên cơ thể chàng.
Lại nửa tháng trôi qua, thời điểm mùa Đông bắt đầu thì Mặc Ôn Khanh cuối cùng cũng tới thành Hà Dương, tuy nhiên điều không ngờ là sau lưng y lại có thêm cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ chạy sang hướng Tân Phương Phương, vui vẻ chào hỏi: “Nhị tỉ, muội nhớ tỉ lắm luôn!”
“Cầm Nhi? Sao muội tới đây?” Nàng ngạc nhiên nắm tay Tân Cầm Nhi, vị muội muội vốn dĩ nên ở Kinh Thành trong vòng bảo hộ của Thừa tướng, bởi lẽ sau khi xảy ra sự việc kia, Thừa tướng cật lực đem các nữ nhi nhà mình giấu đi, không cho họ lộ diện ra ngoài, là có ngoại trừ những nữ nhi đã xuất giá, được vòng tay trượng phu bảo vệ.
Lúc này Tân Cầm Nhi mỉm cười, đối diện với câu nàng vừa hỏi, tự nhiên đáp trả: “Muội theo đuổi tình yêu, nên mới đi đến đây.”
Một câu nói phát ra, thành công làm Mặc Ôn Khanh bên cạnh đen mặt, “Vậy mà dám lấy cớ là nhớ tỉ tỉ để ta cho đi cùng hả? Tân Cầm Nhi cô gạt người được lắm.”
“Sao, chẳng lẽ mỗi huynh được đi lửa gạt và lợi dụng người khác, còn muội thì không được?” Tân Cầm Nhi bĩu môi, liếc nhìn Mặc Ôn Khanh tức giận kia.
Huyền Uyên Thành cùng Tân Phương Phương lắc đầu, ânh mắt bất đắc dĩ xem đôi nam nữ cãi nhau nảy lửa.
…
Trong thư phòng, Mặc Ôn Khanh cau mày nhìn Huyền Uyên Thành, đôi mắt hoài nghi những lời bản thân vừa nghe được từ người huynh đệ của mình, y không nhịn nổi nói: “Huyền Uyên Thành, huynh bảo ta làm Tân Phương Phương giả hoài thai, để thu hút chú ý các trưởng lão kia, phần huynh nhân cơ hội này hủy diệt Thần Linh? Huynh nói nhẹ nhàng như thể thứ tà ma kia là khúc gỗ mục, bẻ cái nát tan luôn.”
“Ngày về Kinh Thành, ta đã đem tất cả thứ liên quan đến Thần Linh cho quốc sư xem, quốc sư nói rằng chỉ cần lập diệt huyết trận, gộp tất cả loại máu cần khi hiến tế làm mồi nhử, Thần Linh tham lam với máu như vậy sẽ trúng trận, đến khi ấy hoàn thành nốt trận pháp, Thần Linh ắt phải vong.” Huyền Uyên Thành kiên định trả lời, để có thể thoát khỏi kiềm chế này, chàng phải dùng năm năm chịu đựng mà tìm hiểu.
Chỉ đợi đến thời khắc thích hợp hôm nay, chàng biết lời nói dễ nhưng khó hành động, tuy nhiên nếu không thử một lần thì càng chẳng biết kết quả ra sao, là chàng hiểu trước khi bản thân đối chọi cùng Thần Linh kia, phải sắp xếp ổn thỏa người bên cạnh, ngộ nhỡ chuyện ngoài ý muốn xảy ra còn kịp ứng phó.
Mặc Ôn Khanh chép miệng, dường như rõ ràng ý định liều lĩnh của chàng, bắt đầu biểu hiện không đồng thuận: “Việc này không có bao phần chắc chắn thắng, ta sẽ chẳng theo, hơn nữa huynh nên nhớ trận đánh trên chiến trường năm xưa, huynh cũng đưa quyết định nông nỗi suýt mất mạng, bây giờ lại đánh cuộc thì mạng sống không thuộc về huynh nữa đâu, quan trọng nhất cũng mất đi mọi thứ hiện tại.”
Chàng đưa mắt nhìn thẳng y, mím môi nghe từng lời nói, chờ y nói xong rồi nghiêm túc mở miệng: “Đúng là ta có thể chọn cách chữa trị cho Phương Phương xong liền đem nàng ấy rời khỏi, sống một cuộc sống vui vẻ tự tại, có điều ta không làm được, ta không thể bỏ chuyện mình sang để người khác gánh, Thần Linh không chết, sẽ có càng nhiều người phải chịu dằn vặt hiến máu lên, phần Thần Linh kia tàn bạo ác độc, một ngày nào đó hút đủ máu, sức mạnh tăng cao, chẳng lường được sẽ tạo nên chuyện nghiệt ngã gì.”
“Huyền Uyên Thành, huynh không là thần tiên, không có trọng trách phải lo cho chúng sinh, huynh là một người bình thường, có quyền ích kỷ vì hạnh phúc của riêng mình, sao không thử nghĩ thêm ngày huynh gặp chuyện, thân nhân, bằng hữu, thê tử của huynh sẽ đau lòng, bi thương cỡ nào?” Mặc Ôn Khanh không vui khuyên nhủ, hoàn toàn phản đối cách chàng làm.
Huynh đệ của y, một kẻ luôn nghĩ về thiên hạ, thật ít lần vì bản thân mà tranh thủ, sáu năm trước đánh mất tình yêu vì quốc gia, sáu năm sau lại muốn làm rơi thê tử tình ái, để diệt trử thứ tà ma cho nhân gian yên bình. Y biết đây là hành động đẹp, nhưng nó không tốt đối với Huyền Uyên Thành.
Mặc dù Quốc Sư thần thông quảng đại, hiểu biết nhiều thứ, cách ông ấy bày cho khẳng định hiệu quả, cơ mà quá trình thực hiện chắc gì được như ý không nguy hiểm đây.
“Lần này ta sẽ chẳng chết, chắc chắn không bỏ lại mọi người đâu.” Huyền Uyên Thành đặt xuống lời hứa hẹn, thể hiện sự quyết tâm bản thân không thay đổi.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!