Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 155: Lễ Tế Dưỡng Thành Thánh Nữ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 155: Lễ Tế Dưỡng Thành Thánh Nữ.


Hai tháng sau.

Thời điểm Huyền Uyên Thành nhận được mật thư từ phía đông nam thôn Giang Hà, trong mật thư ghi rõ phương thuốc để giải độc cho Tân Phương Phương, đọc xong dòng chữ cuối cùng, chàng lập tức mỉm cười giao nó cho Mặc Ôn Khanh.

Mặc Ôn Khanh xem tất cả dược liệu để chế thuốc giải, hơi nhướng mày nói: “Xem ra ta đoán gần đúng hết tất cả loại thuốc trong này.”

“Ta biết Ôn Khanh huynh chỉ cần thời gian liền chữa được bách bệnh mà, lần này lại phải nhờ huynh điều chế thuốc giải tiếp.” Huyền Uyên Thành mở miệng vừa buông lời khen vừa nhờ cậy người.

“Được, việc của Tân Phương Phương cứ giao cho ta.” Mặc Ôn Khanh nhân tiện chuyển chủ đề: “Còn chuyện diệt trừ thứ kia ra sao rồi?”

“Đêm nay bọn họ sẽ đem Phương Phương đi làm lễ dưỡng thành thánh nữ, bọn họ muốn gọi thứ kia ra để dưỡng đứa bé trong bụng nàng ấy.” Huyền Uyên Thành nói đến đây, ánh mắt chàng đầy âm u.

Việc dưỡng thành thánh nữ có lẽ là điều chàng không lường được, nếu không phải hai tháng trước biết về di vật có bức thư mà mẫu phi viết, chàng khẳng định chẳng kịp trở tay.

Trong bức thư ấy là nét bút của mẫu phi, cùng những chuyện chỉ hai mẫu tử họ biết, quan trọng nhất là mẫu phi chàng nhiều năm trước đã từng tìm cách diệt trừ thứ Thần linh, nhưng mấy đời thánh nữ qua đi, bà ấy biết mình không đủ thời gian để làm việc đó, nên đã dùng hết sinh mạng lẫn máu mình, đổi lấy tín nhiệm của các Trưởng lão, gửi gắm di vật ở chỗ bọn họ mà chẳng hề bị nghi ngờ.

Bà ấy hiểu muốn diệt Thần linh thì phải đem tất cả loại máu ra dẫn dụ, cũng hiểu rõ cách thức dưỡng thành thánh nữ là gì.

Đúng, thánh nữ không phải tự nhiên mà có, là khi đứa bé trong bụng người mẫu thân tròn bảy tháng, đúng ngày trăng tròn đem cả hai lên tảng băng rồi làm lễ hiến tế.

Dùng máu của người âm huyết gọi Thần linh lên, Thần linh và những vị trưởng lão sẽ truyền một lực lượng vào hai mẫu tử, sau cùng bắt người mẫu thân ấy uống máu tươi của Thánh nữ đời trước, đây là nửa bước của lễ tế dưỡng thành thánh nữ.

Nửa bước sau đó đợi đứa bé ra đời, lập lại lễ tế ban đầu, chỉ thay đổi là phải bắt đứa bé uống máu tươi, phần mục đích của dưỡng thành thánh nữ là cho máu của đứa bé trở thành máu Thánh nữ thật sự.

Chuyện này được các trưởng lão che giấu rất cẩn thận, chỉ khi nào những Thánh nữ hoài thai tròn bảy tháng mới có thể biết.

Đời đời Thánh nữ tự uống máu bản thân, cùng cho hài tử mình uống, mà chàng là con vua, được che chở bao bọc, chưa từng bị bọn họ đem đi tế, đây mới là nguyên nhân thật sự việc chàng không có máu Thánh nữ.

Huyền Uyên Thành bỗng nghĩ tới viễn cảnh Tân Phương Phương cứ thế bị ép uống máu, đến đứa nhỏ nhuốm đầy máu tươi, muốn bao nhiêu ghê rợn là có bấy nhiéu, khiến lòng chàng ngày một lạnh lẽo đi.

Bọn họ tính sẵn đem thê tẻ cùng con chàng ra giày vò, xem đó như một chuyện đương nhiên mà chàng phải chấp thuận.

Đã vậy chàng để bọn họ toại nguyện, tương kế tựu kế, lợi dụng lễ tế này gϊếŧ chết kẻ tự xưng Thần linh ấy.

Mặc Ôn Khanh bên này cũng sớ biết cái gì gọi là lễ dưỡng thành thánh nữ, y thấp giọng nói: “Có cần giúp một tay không hả?”

“Huynh chuẩn bị một ít bột mê hồn, vài loại thuốc khác, đưa nó cho Phương Phương cầm, rồi hãy mang Tân Cầm Nhi rời đi tromg đêm, chúng ta sẽ hội ngộ tại Kinh Thành.” Chàng dặn dò Mặc Ôn Khanh, y gật đầu không phản đối.

Ban đêm.

Huyền Uyên Thành để Cung Tương, Cung Y dìu Tân Phương Phương đi, cùng đến nơi hiến tế, thời điểm đi tới liền trông thấy bốn vị Trưởng lão đã chờ sẵn.

Lúc này Lạc trưởng lão hướng mắt xem Huyền Uyên Thành, sau dừng lại Tân Phương Phương đang hôn mê nhắm nghiền mắt, ông ta hơi hỏi: “Thuốc mê đủ thời gian không? Đừng để nàng ta tỉnh dậy giữa chừng, thế thì rất phiền phức.”

“Cứ yên tâm đi, nàng sẽ không tỉnh đâu.” Huyền Uyên Thành vừa đáp vừa sai bảo Cung Tường, Cung Y đặt Tân Phương Phương lên tảng băng.

Huyền Uyên Thành để mọi chú ý dồn hết vào phía Tân Phương Phương, nhân lúc bọn họ lơ là, chàng lập tức di chuyển tới đánh ngất Lạc trưởng lão đầu tiên, tiếp diễn bóng dáng Tiêu Huỳnh xuất hiện, đồng thời chế trụ hai người Lạc công tử và vị quan kia, riêng Cẩm Ngọc chưa bị sao vẫn ngơ nghệch mở to mắt nhìn.
Hiển nhiên ngờ vực không hiểu sao chàng làm thế, nên ả mở miệng hỏi: “Huynh muốn làm gì, tại sao động thủ với họ như vậy?”

Chàng nghe, lại không hề để ý Cẩm Ngọc, hành động cởϊ áσ của Lạc trưởng lão ra mặc vào thân mình, Tiêu Huynh bên cạnh cũng làm theo, cởi hết y phục hai người kia, tay ném một bộ sang chỗ Cung Y.

Phần Cung Tường mang Tân Phương Phương rời khỏi đây.

Khoàng khắc đi đến cửa, Tân Phương Phương bỗng quay đầu, đôi mắt lay động nhìn về tráng cảnh đang biển đổi phía sau.

Máu tươi trải dài tảng băng, y phục cả ba người phát sáng, khí lạnh hơi sương mờ đen hội tụ, theo sau cảnh vật từ từ chuyển động, những hiện tượng kì dị ấy thay phiên xuất hiện, dần che lấp bóng dáng Huyền Uyên Thành.

Không nhìn được người, càng chẳng thấy ánh mắt dịu dàng mà đảm bảo kia, khiến lòng Tân Phương Phương nặng trĩu hơn, tuy nhiên nàng không hề chậm trễ bước chân mình, cứ đi theo Cung Tường ra ngoài.
Bởi vì chuyện bây giờ nàng cần thiết phải làm là giảm bớt lo lắng và gánh nặng cho chàng, chứ không thể lưỡng lự chậm chạp suy nghĩ miên man, dù cho kết quả cuối cùng ra sao, hôm nay nàng khẳng định làm chàng an tâm.

Cung Tường nghe theo lệnh của Huyền Uyên Thành, dẫn Tân Phương Phương đến nơi an toàn, nhưng hai người đi qua nửa đường rừng núi, thì vô tình phát hiện một đám hắc y nhân xa lạ, cả hai vội ẩn nấp, khẽ khàng nghe đám hắc y nhân nói chuyện: “Chủ nhân đã vào trong hang động rồi, kế hoạch lần này chấc chắn thành công.”

“Thời khắc những người kia mải hiến tế, là lúc người chủ nhân sắp xếp xông vào, chúng ta ở đây đề phòng người bên trong chạy thoát.”

“Đúng rồi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ diệt Huyền Uyên Thành, báo thù cho quốc gia mình.”

“Các ngươi đừng vội mừng như thế, vương gia nhà ta không phải loại dễ dàng gϊếŧ chết đâu.”
Lời cuối cùng thuộc về giọng nữ nhân, tuy xa lạ với Tân Phương Phương, nhưng Cung Tường lại vô cùng quen thuộc, vì đây là Dạ Âm, nữ ám vệ bị vương gia đuổi đi.

Cung Tường chưa từng nghĩ tới Dạ Âm phản bội Vương gia mà đi theo đám người khác, còn cùng chúng tính kế dồn Vương gia nhà mình vào chỗ chết thế này, chỉ là chủ nhân trong miệng bọn họ sớm trà trộn trong hang động, thế tại sao Tiêu Huỳnh và Vương gia không phát giác?

Trừ khi…

Tân Phương Phương lẫn Cung Tường nhìn nhau, chốc lát cùng thốt lên một cái tên: “Lạc công tử!”

Đúng vậy, nếu riêng một kẻ trộm, ngoài Lạc công tử đeo mặt nạ dễ dàng giả danh ra thì hoàn toàn không có kẻ thứ hai, cơ mà Dạ Âm bị trực xuất từ lâu, đâu có biết kế hoạch lần này, nên nếu ả ta nói, cũng chỉ tiết lộ được chuyện Nhân Tộc và Vương gia có ý diệt Thần linh.
Vậy có lẽ bọn họ biết được từ chỗ Lạc công tử.

Không, như vậy khi Vương gia đấu với Thần linh, chúng xông tới, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?

Cung Tường cau chặt mày, suy nghĩ đối sách ngăn chặn, Tân Phương Phương bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Cung Tường, hãy đi kêu người tới hỗ trợ vương gia.”

“Nhưng vương phi…” Cung Tường tính phản đối, nàng lập tức cắt ngang: “Ta ở đây chờ, thân thủ ngươi nhanh hơn ta mà, không cần lo lắng quá nhiều, đi nhanh về nhanh!”

Cung Tường nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của nàng, cảm nhận được nỗi lo lắng cho Vương gia, xen lẫn mạnh mẽ quả quyết, ít lâu Cung Tường gật đầu đồng ý: “Được! Vương pbi hãy chờ nô tì về đón người nhé.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN