Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 2: Tân Phương Phương
Trong thế giới tiểu thuyết huyền huyễn này.
Chốn kinh thành phù hoa, nhộn nhịp…
Hoàng cung nguy nga, tráng lệ.
…
Tân Phương Phương, tiểu thư Tân phủ, đích nữ, nữ nhi Thừa tướng, từ nhỏ bệnh nặng phải xa rời Tân phủ đến đông nam thôn Giang Hà, nơi ở của một thần y để chữa trị bệnh.
Tân Phương Phương ở thôn ấy sinh sống cùng thần y mười bốn năm, thời gian trôi qua, năm nàng mười lăm, đúng tuổi cập kê thì Tân phủ phái người đến đón nàng trở về.
Lúc đó nàng không chịu, nàng muốn mang một người theo cùng, người đó là người nàng thầm ái mộ từ lâu, cùng ở trong thôn.
Nàng kéo dài thời gian nhiều hơn, để có thể bày tỏ với nam tử ấy, cũng như cầu người Tân phủ chấp nhận mong muốn của nàng.
Nhưng cuối cùng không được…
Nàng bị ép trở về, trước khi rời đi, nàng chì kịp nói câu nghẹn ngào: “Muội thích huynh.” Với nam tử.
Bao nhiêu cảm tình, nàng lại phải chôn chặt nơi đáy lòng, chịu đựng trái tim mong manh đau đớn chẳng ngừng, nuốt nước mắt vào bên trong, Tân Phương khẽ gọi tên nam tử: “Hàn Phong Vũ…” Ba chữ vỏn vẹn, chất chứa cảm xúc bi thương, oán ai.
Phương xa là kinh thành hoa lệ, ở đây gần kề thôn Giang Hà, đoạn đường về chỗ gọi là Tân phủ, nhà nàng thật dài, cả quãng đường, nàng luôn vén màn xe ngựa lên, mắt ngắm nhìn xung quanh, từ từ nhận ra bản thân rời khỏi thôn rồi.
Trong đầu toàn hiện hữu kỉ niệm mười bốn năm trước.
“Phong Vũ ca ca, chúng ta chơi trốn tìm đi?”
“Phong Vũ ca ca, vì sao mọi người cứ nói muội với huynh là uyên ương vậy ạ?”
“Phong Vũ ca ca, bệnh của muội có lẽ chỉ đỡ chứ không khỏi được.”
“Phong Vũ ca ca, sau này chúng ta ở với nhau nha?”
Tân Phương Phương về Tân phủ nàng đã nghĩ, hết thảy qua rồi, từ đây nàng sẽ gặp những người khác, bắt đầu một cuộc sống mới, ngày cũ kia, nàng sẽ cố đem vùi lấp, không nhớ là không đau, chẳng gặp, chẳng khóc.
Là ngờ đâu, nàng gặp lại Hàn Phong Vũ, một thân giả nữ, chuẩn bị thay biểu tỉ hắn gả đi cho Đoan vương gia, một vị vương gia tàn phế; ngồi trên xe đẩy, người mà ngày trước cao cao tại thượng, phong quang vây quanh, là người thiên hạ tửng tung hô chiến thần, hâm mộ, xem trọng.
Đúng, mà là trước kia, sau lần chinh chiến ba năm về trước, chiến thần thành tướng bại, đôi chân tàn phế, bây giờ, bị coi như vô hình.
Nàng gặp hắn, Hàn Phong Vũ; rồi biết được họ Hàn nhà hắn ở Thôn Giang Hà có liên hệ với họ Hàn ở Kinh thành…
Hàn phủ, có người làm quan trong triều, là Thượng thư, Hàn Dương Tri, năm xưa Hàn Dương Tri còn là quan nhỏ, ông ta vô tình cứu Hoàng thượng khỏi hiểm nguy, có công cứu giá, lại có năng lực, từ đó Hoàng thượng coi trọng, sau ông ta thăng quan liêb tiếp, tiền đồ, danh tiếng lên như diều gặp gió, lảm người hoài nghi.
Biết ông ta có nữ nhi, Hoàng thượng liền ban hôn Đoan vương gia, Đoan vương gia khi đó vẫn là Chiến Thần vinh quang, bất bại, Hàn Dương Tri đương nhiên vui mửng nhận.
Giờ thì ông ta quay lưng, Đoan vương gia là phế vật, ông ta cho rằng không xứng đáng với nữ nhi mình, thế là Hàn Dương Tri đổi hôn, lớn mật đem một nam tử thế chỗ.
Tân Phương Phương biết mọi chuyện từ hắn, nàng dự định tố cáo thế nhưng hắn, Hàn Phong Vũ ngăn cản, bởi vì Hàn Dương Tri dùng người thân uy hiếp, dám làm bậy, người kia không xong.
Tân Phương Phương nhìn người mình thương khổ tâm, nàng đau lòng chết đi lại chẳng làm được gì giúp đỡ.
Ngày thành hôn Đoan vương, Tân Phương Phương khôing màng quy củ, uống rượu một cách điên cuồng, tinh thần theo rượu rót vào bay biển, trong tình trạng say mèm, Tân Phương Phương đến náo loạn hôn lễ, dưới ngỡ ngàng của quen khách, mặc kệ ánh mắt sâu thẳm Đoan vương, nàng kéo đi tân nương.
…
“Phương Phương, muội buông ta ra!” Giọng nói hoảng hốt lọt tai Tân Phương Phương, bàn tay bị nàng nắm lấy đang ra sức giãy giụa thoát khỏi nàng.
Ánh mắt mê li say sưa, nàng nhìn Hàn Phong Vũ giả nữ, thân hình hắn nhỏ nhắn do trời sinh, không khác nữ nhân; mang hỉ phục đỏ, gương mặt trang điểm vào, y như một tân nương hoàn mỹ, mắt đen sáng ngời, mi dài cong vút, mày lá liễu gọn ghẽ, sống mũi cao bé nhỏ, môi đò như hoa gạo, cả khuôn mặt thanh tú, trông xinh đẹp hơn nàng rất nhiều.
“Phong Vũ ca ca… muội thật tâm thích huynh, thật tâm…” Nàng mê man lên tiếng, tay mềm mại vuốt ve lên mặt hắn.
Hắn lắc đầu, quay đi, mạnh mẽ rút về tay mình, rồi hắn lùi bước chân, xa cách nàng: “Phương Phương, việc muội làm hôm nay, ta không trách, nhưng từ giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa, tạm biệt.”
“Phong Vũ ca ca… huynh đừng đi, đừng đi, ngày xưa huynh đồng ý cùng muội cả đời mà?” Nàng nghẹn lại, níu lấy góc áo hắn bi ai nói.
Hắn dừng lại chút, vẫn vô tình thu lại góc áo, nhẫn tâm đáp lại: “Muội hãy quên đi tất cả mọi thứ liên quan đến huynh, chỉ cần muội quên được, khi ấy sẽ nhận ra huynh không là gì hết.”
Nàng đờ đẫn, mắt nhìn theo bóng hắn dần xa, nàng bỗng cười, phút chốc bờ tường gần cạnh đập mắt nàng, nàng đột nhiên hướng bờ tướng kia đâm đầu vào.
Tâm can từng cơn đau trôi nổi, hắn không biết khi hắn nói ra câu nói Muội Quên Đi là đồng nghĩa đẩy nàng rơi vào tuyệt vọng.
Yêu, không ngừng.
Quên, chẳng thể.
Quên đi huynh? Muội chết còn hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!