Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 48: Biện giải?
Mọi người nghe, thay nhau gật đầu tán đồng cùng Thái tử: “Đúng thế! Không thể tự nhiên có gián! Có thể là do ai thả vào đó!”
Thừa tướng ở giữa những người hùa theo Huyền Trức Tuyên, ông nhíu mày, không đáp gì. Bởi Thái tử cố ý gây khó rồi, gần như che hết lí do ông nghĩ để nói, không ổn! Nhất định phải tìm đường đáp!
Suy nghĩ nhanh chóng, Thừa tướng nhìn con gián bị ném ngửa ra, đang ngọ nguậy vẫy cảnh lật người trước mặt, mắt ông bỗng lóe lên tia sáng, lựa chọn chậm rãi trả lời: “Thái tử, theo thần biết loài gián này không nhất thiết ở một chỗ phải bẩn, đôi khi chúng nó ở sạch sẽ. Là loài hay trốn chỗ nhỏ bé, khuất tầm mắt, rất khó phát hiện như tiêu diệt, và chúng di chuyển nhẹ nhàng mau chóng, cần thời gian lâu để nhận ra chúng, thêm ở đây có nhiều ánh mắt quan sát, nhưng người cũng đông, tầng lớp y phục tạo ra nơi trú ẩn đặc biệt, nên khả năng có cơ hội lẩn trốn vào chăng?”
Lời nói ra, mọi người đồng loạt nhìn nhau, không nói câu nào, tự nghi ngờ, tự soát người mình, hiển nhiên sợ gián đang ẩn núp trong y phục bản thân họ mang.
“Thừa tướng có vẻ am hiểu nhỉ? Nhưng bản Thái tử thấy lời các quan đại thần khác có lí hơn, biết đâu có người ghen tị ý đồ bất chính, hoặc trêu đùa thả gián hại bản Thái tử thì sao?” Huyền Trức Tuyên vừa nói vừa híp mắt, tay chỉ qua Tân Phương Phương sau lưng Thừa tướng.
Hắn nhếch môi, sâu xa nói tiếp: “Có người nói cho ta hay, Tân Phương Phương nhà Thừa tướng đại nhân hoàn toàn không sợ gián! Hơn hết còn biết bắt gián. Khi nãy con gián lại bắt nguồn trên người Tân Phương Phương, Thừa tướng còn bao biện thay như vậy, ta đang nghĩ có phải nàng ta làm ra không nha?”
“Hạ thần không biết là ai nói với Thái tử điều đó, nhưng Phương Phương nữ nhi của thần yếu đuổi nhát gan vô cùng, sinh ra lớn lên liền luôn nằm giường điều chữa bệnh, ít khi ra ngoài lâu thì sao quen mắt, tiếp xúc loài vật như con gián để bắt? Huống hồ con gián sở hữu hình dạng quái đản xấu xỉ dọa người, hầu hết người bị dọa sợ không dám nhìn, trong ấy có nữ nhi thần nữa!” Giọng Thừa tướng bảy phần chắc chắn, ba phần vang dội.
Người xung quanh trông Thừa tướng quỳ dưới, cùng Thái tử đứng cao ngạo giao thòa, cho đến giờ phút này không khí căng thẳng, hết thảy thứ trở nên nghiêm trọng, khiến cho người xem kịch cao hứng không thôi. Mong đợi kết quả ra sao.
Tân Phương Phương sau Thừa tướng, nàng im ắng dùng ánh mắt cảm động đặt tại người ông, lòng của một đứa con là nàng đây sớm cảm nhận ấm áp tình cha. Lần đầu tiên trải nghiệm phụ thần bảo hộ, mừng rỡ pha trộn bỡ ngỡ, nước mắt dường như dâng trào, biểu đạt biết ơn. Đối với nàng Dạ Tiền Tình thật hiếm hoi khi phần tình thân cha con đến bên mình.
Nói sao đây? Tuổi non nớt, kí ức tiểu cô nương không có hình dáng người phụ thân, người chẳng hiện diện trong bất kì hoàn cảnh nào, chứ đừng nói có thứ tình nghĩa như vậy tồn tại. Tình thân thiết cha con, nàng toàn bộ mượn hình ảnh của người khác để tưởng tượng ra thôi…
Thực tại chính mình thể nghiệm, không tránh khỏi rưng rưng nao lòng.
Ai… Không không! Bây giờ đâu thích hợp nghĩ việc linh tinh!
Quan trọng tên Thái tử biến thái kia kìa! Hắn nhìn ra mánh khóe của nàng, muốn lật tẩy nàng!
Hắn ta mà sai người lục soát là xong phim!
Giờ bình tĩnh tìm thời cơ thả tiếp gián ra ngoài làm loạn, thu hút ánh mắt, nhân cơ hội hỗn loạn vứt túi gián đi!
Tân Phương Phương nghĩ đơn giản xong, bản năng sờ túi gián bên hông, nàng sờ hoài, sờ mãi, rốt cuộc chả sờ thấy túi gián, phát giác túi gián mất tăm khi nào. Do Huyển Trức Tuyên đang nhìn, nàng ngược lại không hành động lộ liễu quá mức, tuy cơ ứng biến, lựa chọn nâng bước tiến lên, quỳ cùng Thừa tướng. Rụt rè lên tiếng: “Thái tử, tiểu nữ mạo phạm đến người, tiểu nữ bằng lòng nhận tội, nhưng ý câu nói của người là nghi ngờ tiểu nữ cố tình mang loài vật gián ra hại Thái tử? Không biết là vì đâu?”
“Vì đâu? Vì nàng quên mất khi nàng còn trong tay ta, tận mắt ta thấy nàng lục lọi bên hông mình, nàng hồi sau vờ kêu gào và ném con gián rác rưởi qua ta! À mà nàng có quyền chối bỏ…” Huyền Trức Tuyên nói đến đây cố tình kéo dài âm điệu, mắt phượng mở to, ánh mắt chứa nguy hiểm chằm chẳm nàng Tân Phương Phương, hạ giọng nói lời sau cùng: “… Bản Thái tử vẫn cho người soát nàng. Có chối bỏ thì cũng là vô ích.”
Tân Phương Phương nghe từng câu chữ Huyền Trức Tuyên tuôn khỏi miệng, giọng nói của hắn mềm mỏng đối nàng, trái ngược sự tức giận, âm lãnh với Thừa tướng.
Buồn thay hắn mềm mỏng, nàng toàn buồn nôn hơn!
Tên đáng hận Thái tử biết? Rõ là nàng mò gián hắn còn chưa quay đầu nhìn… Bà tác giả viết hắn thêm mắt sau gáy?
Bỏ đi, hiện giờ túi gián không ở chỗ nàng, nàng liều chết cá cược! Sống chết nhờ số! Không chừng được số đỏ!
Quất!
Nghĩ là làm, Tân Phương Phương hít sâu ngẩng đầu, mắt không gợn sóng, nghiêm túc nói: “Thái tử, người dựa vào hành vi mờ mịt này thôi à? Nếu người bây giờ soát người tiểu nữ mà không thấy tang vật gì thì người cũng không có chứng cứ, bằng chứng khác, chuyện sẽ thành nhầm lẫn vu cáo cho tiểu nữ! Thái tử hãy nghĩ lại chút?”
[Có ai nghĩ chương sau nam chính của chúng ta sẽ ra tay bảo vệ nữ chính hông nè?]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!