Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 57: Vương gia chọn được rồi!
Tiêu Huỳnh thấp giọng khẳng định nói thêm: “Vương gia đã quyết định đời này chỉ lấy một người, mà người đó phâi do đích thân vương gia tìm kiếm chứ không do ai tiến cử cả. Vương gia biết Thái Tử Phi có ý tốt, nhưng ngài ấy vẫn mong Thái Tử Phi thấu hiểu cho ngài ấy, để ngài ấy có lựa chọn riêng của bản thân.”
“Ta không ép Ôn vương gia nhất thiết nhận người, chỉ bảo ngài ấy cho người cơ hội thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng lựa chọn riêng của ngài ấy.” Diệp Tuyết Chi thản nhiên mà đáp lại.
Tiêu Huỳnh nghe, hắn nhíu mày lưỡng lự suy tư.
Vương gia tối qua căn dặn hắn nói câu trên, và nói làm sao để Thái Tử Phi dừng ý định làm mai kết nối lương duyên cho vương gia.
Nhưng từ chối không được rồi, giờ ngoài bảo vương gia có người khác để Thái Tử Phi dừng lại ra thì hắn quả thật chẳng còn cách nào tốt hơn. Mà không chỉ nói dối cho qua, hắn ta còn nói dối để Thái Tử Phi tin là thật! Vậy mới chấm dứt được chuyện này.
Có điều hắn ta lôi đâu ra một nữ tử hay thân cận với vương gia, nữ tử tất cả mọi người đều biết đây hả?
Khó giải quyết hơn cả xử lí thi thể hay giết người!
Rối rắm một lúc, Tiêu Huỳnh rốt cuộc nghĩ đến một người thích hợp, hắn ta lập tức lấy ra người: “Không được đâu Thái Tử Phi, vốn dĩ Tiêu Huynh không định nói, cơ mà vương gia đã sớm chọn được người, hiện tại chỉ chờ người đó chấp thuận.”
Lời vừa nói ra, Diệp Tuyết Chi chưa kịp phản ứng thì Mạc Kim Tân bên cạnh im lặng nãy giờ đã chen qua, mở miệng hỏi: “Đó là nữ nhân nào!?”
Không thể, Huyền Uyên Thành vừa mới về, sao nhanh như vậy đã có nữ nhân khác được? Còn lấy duy nhất một người, đây chẳng phải là cắt đứt hi vọng của nàng ta sao! Âm thầm chờ chàng hơn mười năm, dùng thêm năm năm cố gắng thuyết phục Diệp Tuyết Chi giúp mình, hết thảy chừng đó đến giờ thành vô nghĩa ư?
Nàng ta không cam tâm đâu.
Tiêu Huỳnh nhìn Mạc Kim Tân, ánh mắt chuyển đổi hờ hững, hắn ta lạnh lùng đáp: “Điều này Mạc tiểu thư có lẽ rõ ràng rồi, ngày mừng thọ Lão Tướng Quân kia, người chính vương gia đỡ lấy lúc đó, Tân Nhị Tiểu Thư, Tân Phương Phương.”
Ba chữ Tân Phương Phương thốt lên, vẻ mặt hai nữ tử phía trước đồng thời hiện kinh ngạc. Sau Mạc Kim Tân cả giận quát: “Ả ta xứng? Tân Phương Phương thân mang bệnh tật chữa chưa xong, ả ta sao có thể chăm sóc vương gia chứ?”
Rốt cuộc nàng ta hiểu ngày ấy Huyền Uyên Thành không kiêng dè đỡ Tân Phương Phương, ban đầu nàng ta chỉ nghĩ tính tình chàng tốt hay ra tay giúp người, nhưng sự thật hơn cả thế.
Từ Thái Tử, đến Huyền Uyên Thành để ý Tân Phương Phương, tình cảnh này khiến nàng ta e ngại, cảm giác nữ nhân Tân Phương Phương y hệt Diệp Tuyết Chi năm xưa, lấy đi hết ánh mắt của nam nhân ưu tú, không chừa cho ai cái gì, để người người ghen tị, ngưỡng mộ.
Nhưng Diệp Tuyết Chi có chú ý là vì sở hữu dung nhan tuyệt sắc, có tài hoa hơn người, Tân Phương Phương thì sao? Điểm thu hút ở ả là gì?
Mặc kệ đi, là gì cũng không quan trọng, thứ nàng ta cần để tâm là kéo Tân Phương Phương về tay Thái Tử như lần mừng thọ kia.
Đúng thế, ở tiệc mừng thọ, nàng ta được Thái Tử nhờ cậy sắp xếp Tân Phương Phương, đám tiểu thư lôi kéo Tân Phương Phương, quan đại thần phe Thái Tử bao vây Thừa Tướng, tách riêng cả hai người ra. Thái Tử tiến tới dễ dàng mang người đi.
Vốn dĩ rất hoàn hảo, ngờ đâu Tân Phương Phương mưu mô, khôn lỏi dùng con gián tự cứu lấy mình! Nếu lần đó thành công, hiện tại nàng ta đã dễ dàng nắm bắt Huyền Uyên Thành, chứ không có thất vọng khổ sở.
Mạc Kim Tân nghĩ tới đây cắn môi, đem móng tay ngắn ngủn dưới ống tay áo ghim sâu lòng bàn tay, hiển nhiên muốn làm đau để bình tĩnh lại, đáng tiếc nàng ta ghim mãi mà không thấy đau đớn gì.
Đau không có, lại làm Mạc Kim Tân chợt nhớ móng tay mình hị Tân Phương Phương bẻ gãy hết thì càng tức giặn hơn.
Mạc Kim Tân đột nhiên giận dữ như vậy, bên này Tiêu Huỳnh khó hiểu chút ít, rồi rất nhanh thờ ơ đáp lời Mạc Kim Tân, “Vương gia chỉ cần một người ngồi yên để vương gia yêu chiều, những thứ khác đã có Tiêu Huỳnh lo liệu. Thái Tẻ Phi, Tiêu Huỳnh chuyển xong lời vương gia, nếu không còn gì nữa, xin cáo lui!”
Tiêu Huỳnh vừa dứt câu sau với Diệp Tuyết Chi, hắn ta nhanh chân dùng khinh công rời khỏi, không đợi ai kịp nói tiếp.
Diệp Tuyết Chi thở dài không biết nên ra sao, là quay đầu cái phát hiện Mạc Kim Tân đưa ánh mắt đau thương về phía mình, Diệp Tuyết Chi bất đắc dĩ an úi nàng ta: “Được rồi, trở về nghĩ cách sau, vẫn còn cơ hội mà.”
“Tuyết Chi tỉ tỉ, chẳng lẽ tỉ định dùng tiếp ân tình sót lại giữa hai người?” Mạc Kim Tân nước mắt chảy ra, bày ra thương tâm nhất định.
“Ân tình gì? Muội nghĩ chúng ta còn có cái gì chưa phai? Muội biết Bạch Đào cuối cùng này cũng sắp tàn, nếu có còn thì chàng ấy tự nhiên sai người săn sóc không để nó như giờ.” Diệp Tuyết Chi luyến lưu, mắt tiếc hận hướng cây Bạch Đào đang vô thực rụng rời lá khô, rải xuống đất xanh màu lá héo tàn.
Còn tình mới gắng gượng níu giữ kỉ vật, tình phai tự nhiên buông thả, không màng vật xưa
Lụi tàn của Bạch Đào đã cho nàng thấy rõ. Nàng niệm tình tỉ muội, thương xót tình cảm Kim Tân mang, mới để lòng nặng tới đây…
Nàng sẽ thử lần nữa, bởi lời Tiêu Huỳnh chưa chắc thật, tính tình chàng nàng hiểu, thật lòng chàng có người khác, chàng sẽ để bản thân là người phơi bày, chứ chẳng cho ai nói thay.
…
[Bốn ngày, bốn chương đã xong nè, nên ngày mai có chương hay không còn thuộc vào tốc độ viết của ta nhé các chế! Đừng quên nhấn nút hình sao và bình luận nhận xét truyện để ta có thêm động lực nè! À ai có câu hỏi hãy vào facebook tìm Hiền Nguyễn (Puii Pi Dy) để được giải đáp nhé! Yêu các chế!)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!