Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 62: Lời nói dối của đại tỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 62: Lời nói dối của đại tỉ


Qua hồi lâu Tân Diệu Liên mới vờ từ tốn trả lời: “Tỉ phu huynh ấy vừa nghỉ ngơi trong phòng, còn chuyện của chúng ta vẫn chưa đâu vào đâu cả, pwcòn cần thêm thời gian bồi đắp.”

Nghe Tân Diệu Liẻn nói, Tân Hoa Hoa gật đầu, phần Tân Cầm Nhi hơi híp mắt nhìn, dáng vê Tân Diệu Liên bình tĩnh nhưng đôi mắt lại né trânh không dám nhìn thẳng vào ai, lúc tuôn từng câu chữ có chút dừng thoáng qua, kiểu như còn tìm kiếm lí do để nói.

Tân Cầm Nhi rốt cuộc nhìn ra đại tỉ mình só hở, sâu bên trong mắt nàng ta tựa hồ lóe lên ánh sáng tỏ, nhưng rất nhanh liền rút về, không có ý định vạch trần hay truy hỏi thêm, ngược lại dùng vẻ tươi cười che đi, “Là vậy à, muội hiểu rồi!”

“Đại tỉ, người Dương phủ đối với tỉ tốt chứ?” Đến lân Tân Phương Phương hạ giọng hỏi dò.

Tân Diệu Liên nâng mắt, đối diện câu hỏi này tự nhiên nhanh chóng trả lời: “Họ đều tốt với tỉ, từ lúc tỉ gả vào cho đến bây giờ họ không hề làm khó tỉ, nhẹ nhàng giao công việc lớn nhỏ trong phủ, khi tỉ sắp xếp sai họ cũng nhắc nhở chứ chẳng quát mắng hay trừng phạt lỗi của tỉ. Chung quy mọi thứ ở đây chào đón tỉ, các muội và phụ thân lẫn di nương không cần bận tâm quá đâu.”

Ba tỉ muội chăm chú nghe từng câu Tân Diệu Liên kể, ánh mắt cả ba giao nhau sau đồng thanh: “Bọn muội hiểu rồi.” Một tiếng.

Xong bốn người đi chung con đường, vừa đi vừa nói chuyện vặt đôi lúc chạm phải gia nhân đi ngang qua, chính là không nghĩ sẽ chạm mặt Dương phu nhân.

Nên thời điểm trông thấy Dương phu nhân đến bốn người nhất thời ngơ ngác, may mắn Tân Diệu Liên kịp thức tỉnh vội vã đi qua, “Mẫu thán, hôm nay ba muội muội của con đến thăm, con đang đưa họ đến đại sảnh gặp người…”

Dương phu nhân một thân y phục màu lục nghiêm chỉnh, dáng vẻ bên ngoài bình thản đi kèm gương mặt thanh tú hiền hậu. Phong thái bước đi đều đặn quy củ, phần ánh mắt bà ta khi nhìn họ là chất chứa ý cười thân thiện: “Được rồi, không cần lễ tiết như vậy đâu, con cứ tự nhiên đưa các vị tiểu thư dạo quanh đây.”

“Con đã hiểu.” Tân Diệu Liên khẽ cúi đầu ngoan ngoãn đáp lại.

Tân Phương Phương cong cánh môi hồng, đảo mắt quan sát sắc thái giữa Dương phu nhân và Tân Diệu Liên, xong nàng nâng bước chân, dùng tốc độ vừa phải tiến tới, không quên đưa hai tay kéo hai người còn ngơ ngác cạnh mình theo.

Đi tới trước Dương phu nhân, nàng hơi cúi đầu nói: “Phương Phương cùng hai muội muội cảm tạ Dương phu nhân dành ưu ái cho.” Tiếng Tân Phương Phương vừa đủ kéo Tân Cầm Nhi và Tân Hoa Hoa tỉnh táo, kịp cúi đầu theo.

“Không cần khách khí, chúng ta xem như người thân một nhà, hãy cứ thoải mái.” Dương phu nhân nhẹ giọng cười hiền từ, không một cảm xúc khác nào ngoài thân thiện được biểu lộ ra ở khuôn mặt, về say bà ta nói thêm hai ba câu rồi rời đi ngay, không tiếc ở lại. Hai mắt Tân Phương Phương mang suy xét mà dõi theo bóng lưng đều đặn quy củ của Dương phu nhân.

Sâu trong nàng bất giác có loại cảm xúc lạ hiện lên, tiếc rằng chính nàng không rõ đó là gì.

Ba tỉ muội Tân Phương Phương ở tại Dương phủ cho đến khi dần chiều, ngó đầu ra nhìn sắc trời bên ngoài, cả ba biết rõ lúc trở về tới rồi mới luyến tiếc cáo biệt Tân Diệu Liên lên xe ngựa về Tân phủ.

Ngồi trong khoảng xe lớn, nàng đưa mắt nhìn Tân Cầm Nhi, thấp giọng hỏi: “Muội có thu thập được tin gì không?”

“Tỉ phu vốn dĩ không ở trong phủ, lúc muội mượn cớ tách rời vô tình nghe thấy gia nhân tụ lại bàn tán, những gia nhân ấy nói tỉ phu lạnh nhạt đại tỉ không phải ngày một ngày hai, mà kể từ khi lấy đại tỉ đã bắt đầu.” Tân Cầm Nhi nhàn nhạt đáp, giọng nói chứa đựng lạnh lẽo và oán ai thay người.

Nàng ta không chỉ nghe tỉ phu đối đãi chẳng tốt với tỉ mình, còn nghe thấy tỉ phu ngày đêm tâm niệm tên một nữ nhân khác, cái nữ nhân lừa đi đôi mắt tỉ phu, nhưng tỉ phu vậy mà tựa hồ nhớ nhung, đang cầu mong cho nữ nhân ấy trở lại bên cạnh.

Gia nhân bàn nhau đó là lí do tỉ phu tránh né đại tỉ nàng ta, thậm chí sau sẽ bỏ rơi đại tỉ.

Nam nhân như vậy đại tỉ vẫn bao che nói dối…

Nàng ta nhìn không nổi! Càng nhịn không nổi cách hành động vô trách nhiệm của Dương Âu Dịch!

Đường đường đại nam nhân lấy người ta, trở thành phu quân của người ta, lại không chấp nhận thực hành trọn chữ nghĩa thương yêu quan tâm thê tử mĩnh.

Dạng người Dương Âu Dịch căn bản không hề xứng đáng!

Tân Cầm Nhi căm tức tại lòng, ngìak híp mắt mím chặt môi, vẻ bất bình lộ rõ. Tân Phương Phương mở lớn mắt, không dám tin tưởng.

Tỉ phu chơi trội, định hóa thân thành nam chính ưa ngược người xung quanh hả?

Chậc, chà trách đại tỉ ngượng nghịu trả lời câu hỏi liên quan Dương Âu Dịch, hiển nhiên đại tỉ lo lắng chuyện này tuôn ra sẽ ảnh hưởng tâm trạng người quan tâm tỉ ấy là các nàng, phụ thân, di nương.

Xem chửng tỉ ấy cũng khổ tâm…

Nhưng người trong Dương phủ có vẻ không bạc đãi đại tỉ, nếu đúng vậy coi như là chỗ bù đắp thay thiếu sót Dương Âu Dịch tạo nên.

Cái quan trọng băy giờ nàng phải nói phụ thân nghe, phụ thân đích thân ta tay điều tra tất thảy, xử lí hết, thế thì đại tỉ mới nhanh bình ổn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN