Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh
Chương 12: Đấu âm công
Theo Lâm Triều Anh nghĩ, món đồ Cửu Âm Chân Kinh này nên đốt đi thì
tốt hơn, dù sao, những sóng gió này đều là bởi vì nó mà tạo thành.
Vương Trùng Dương nghe Lâm Triều Anh nói xong, vừa lắc đầu vừa nói: “Nếu như bây giờ, dùng lửa thiêu Cửu Âm Chân Kinh mà có thể giải quyết
được vấn đề, thì cho dù ta có luyến tiếc tuyệt đỉnh võ học này cũng sẽ
nguyện ý đem nó đốt thành tro bụi. Nhưng hiện giờ người trong giang hồ
đều biết Cửu Âm Chân Kinh đã xuất hiện, cho dù ta đốt đi, người bên
ngoài sẽ cho rằng nó đã thực sự bị đốt sao? Ta chỉ sợ nếu đốt Cửu Âm
Chân Kinh trước mặt các nhân sĩ võ lâm không những không giải quyết
được việc gì, ngược lại sẽ khiến cho Toàn Chân giáo ta rước lấy tai họa. Như vậy, cũng là cô phụ một phen tín nhiệm của Vân huynh đệ đối với
ta.”
Lâm Triều Anh nghe vậy, không nói gì. Nàng tin
tưởng lời nói của Vương Trùng Dương, nàng cũng tin tưởng đại đa số lòng
người đều là cho rằng chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.
Nàng chớp mi, lập tức mang theo vài phần châm chọc, nói: “Đạo trưởng mang lòng yêu thương thật to lớn, vì sự an bình của võ lâm
cùng một người xa lạ họ Vân mà tận tâm tận lực như thế, ta thật đúng là
không thể so sánh với ngài.”
Vương Trùng Dương ngẩn ra, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh đón tầm mắt của hắn, nhướng mày, hỏi: “Ngài nhìn ta như vậy, là muốn nhìn được cái gì sao?”
Vương Trùng Dương có chút vô lực, thở dài một tiếng, lập tức thanh âm trầm thấp vang lên, “Ta chỉ là đang suy nghĩ, người sống trên đời, đều có được và mất. Lâm cô
nương, ta cũng chưa từng hối hận về quyết định của chính mình.” Cho dù trong lòng thấy thẹn đối với nàng, nhưng cho tới bây giờ hắn đều không vì quyết định của mình mà phải hối hận.
“Ngài không hối hận là việc của ngài, nói với ta như vậy, là muốn thuyết phục ta hay là muốn thuyết phục chính ngài?” Lâm Triều Anh hỏi lại. Dứt lời, nàng lại thực kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng,
xoay người đi trở về. Nàng hiểu được cái gọi là được và mất của Vương
Trùng Dương, hắn vì cái gọi là đại nghĩa thiên hạ, bỏ qua tình yêu nam
nữ, hắn cho rằng đáng giá.Cho dù trong lòng đối với nữ tử đó áy náy
không thôi, lúc quay mắt nhìn về phía nàng, hắn sẽ nhớ tới ngày xưa cùng cô gái kia vành tai và tóc mai ( ý chỉ có hành động thân mật) chạm vào nhau, trong lòng áy náy ngày đó chính mình làm lầm lỡ cả đời cô nương người ta.
“Đạo trưởng ngài nói xem, nếu người trong võ lâm biết được chuyện trong quá
khứ của ta và ngài, liệu bọn họ có còn sẽ cảm thấy được ngài là người
có đạo đức tốt? Hoặc là nói, mặc dù là người trong võ lâm hiểu được
chuyện này, cũng chỉ cho rằng ta và ngài là quân tử chi giao (trong sáng như bạn), mặc dù ta nói ngài là kẻ phụ bạc, người trong võ lâm cũng là cho rằng ngài trong sạch như Bạch Ngọc, người đáng giận là ta mà không phải
ngài?” Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, thật vô tội hỏi han.
“Lâm cô nương……” Giọng nói Vương Trùng Dương mang theo vài phần than thở, bước chân không nhanh không chậm theo sát bên cạnh người nàng.
Hắn còn có thể áy náy sao? Tốt lắm, nàng chính là muốn Vương Trùng Dương áy náy. Có lẽ người trong võ lâm đều nói Vương Trùng Dương là một người
thật tốt, nàng cũng không phủ nhận Vương Trùng Dương là một người tốt,
nhưng là điều đó cũng không gây trở ngại việc nàng thật sự không có hảo
cảm với Vương Trùng Dương.
“Tuy nhiên ngài yên tâm, việc giữa ta và ngài, người bên ngoài cũng không
hiểu được. Hồng Thất một đường hộ tống ta trở về, cũng chỉ cho là ta và
ngài là quân tử chi giao mà thôi.” Dừng một chút, nàng nói chậm lại, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua sót, ngữ điệu thật chậm: “Trừ bỏ ngày đó ta kiên trì bắt ngài phải giao Cổ Mộ cho ta, thì đã còn khi nào ta làm ngài khó xử?”
Vương Trùng Dương cụp mắt xuống, thần sắc trên mặt bình tĩnh. Gió núi thổi
tới, thổi bay y phục của hai người lên, một đỏ một đen bay phần phật
trong gió.
Thật lâu sau, tiếng nói của Vương Trùng Dương ở trong gió núi truyền đến: “Chỉ có thể trách ta lúc trước, làm việc không chu toàn. Lâm cô nương, từ
trước đến nay cô là người rộng lượng, Vương Trùng Dương bất quá chỉ là
một hạt cát giữa biển khơi, cô nương cần gì phải để ý như thế?”
“Là người rộng lượng là do ngài nói, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói mình là kẻ rộng lượng, có vài việc, ta vĩnh viễn đều không quên được.” Lâm Triều Anh lạnh giọng nói. Nàng là Lâm Triều Anh, nhưng nàng cũng
không phải Lâm Triều Anh, đối với Vương Trùng Dương, nàng cũng không cảm thấy thích, nhưng nàng sẽ không nói cho hắn biết. Nếu nàng nói cho
Vương Trùng Dương tình hình thực tế, nàng không thèm để ý hắn, như vậy
Vương Trùng Dương đại khái sẽ cảm thấy thật vui sướng, bởi vì trong lòng hắn rốt cục không còn gánh nặng, cũng không cần đeo tội danh cô phụ Lâm Triều Anh trên lưng nữa. Vì cái gì nàng phải để Vương Trùng Dương thoải mái trong lòng? Nàng thừa nhận là mình cố ý nói dối Vương Trùng Dương,
nàng chính là không muốn để hắn hắn thoải mái, vậy thì đã sao nào?
Có câu là, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển. Ở trước khi quen biết
chủ tớ Lâm Triều Anh, Hồng Thất Công cũng không lĩnh hội được ý nghĩa
câu nói này lắm, nhưng là từ sau khi nhận thức chủ tớ Lâm Triều Anh, hắn đã hiểu rõ được ý nghĩa của câu nói này. Thí dụ như nói, hắn như thế
nào cũng không thể hiểu được vì cái gì khi Lâm Linh nhắc tới Vương Trùng Dương thì chính là một bộ dạng giống như có huyết hải thâm thù với
người ta, cũng không biết rõ ngày trước Lâm Triều Anh nói với hắn rằng
nàng và Vương Trùng Dương có quan hệ sâu xa, nhưng là từ trước tới giờ
vẫn không nói về những việc liên quan đến Vương Trùng Dương, cho dù là
quản sự Vân Trúc Thanh của nàng muốn đi gặp Vương Trùng Dương, cũng là
do Hồng Thất hắn mang đi Toàn Chân giáo.
Mà giờ phút này,
Hồng Thất Công nhìn hai cái bóng dáng một đỏ một đen cách đó không xa,
đó là Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh. Cái cô nương cả người y phục
đổ kia luôn liều lĩnh, kiêu ngạo như vậy hắn đã sớm thấy qua, nhưng vì
cái gì hắn lại có cảm giác bộ dạng kiêu ngạo đó của nàng không thể hiện
ra ở trước mặt Vương chân nhân?
Hồng Thất Công vuốt cằm, hỏi Vân Trúc Thanh: “Vân huynh đệ, ngươi có biết tiểu thư nhà ngươi có giao tình gì với Vương chân nhân không?”
Vân Trúc Thanh sửng sốt, lắc đầu, “Ta không biết.” Nhưng hắn biết rằng Lâm Linh rất chán ghét Vương Trùng Dương, vừa nói
đến Vương Trùng Dương thì nàng sẽ mắng Vương Trùng Dương là lão đạo sĩ
kiêu ngạo, là một ngụy quân tử. Ngữ khí căm giận kia, khiến hắn cảm thấy nếu Lâm Linh có thể đánh thắng được Vương Trùng Dương, nói không chừng
Vương Trùng Dương đã chết còn phải chịu cảm giác bị nàng hành hạ thi thể một trăm lần mất. Nhưng Lâm Triều Anh thì trái lại, chính là một bộ
dạng không mặn không nhạt, giống như không có yêu hận quá mức mãnh liệt.
Vân Trúc Thanh gần như không có gì là không làm được, vậy mà cũng có việc không biết?. Hồng Thất Công cau mày.
“Thất Công có vẻ thật quan tâm tiểu thư nhà ta.” Vân Trúc Thanh liếc mắt nhìn Hồng Thất Công một cái, sau đó cười nhạt, nói.
Hồng Thất Công vỗ ngực, hào khí nói: “Đây là đương nhiên. Tiểu thư nhà ngươi với ta là bằng hữu, đã là bằng hữu, đương nhiên phải quan tâm!” Dừng một chút, Hồng Thất Công còn nói: “Ta cũng quan tâm Vương chân nhân và Hoàng đảo chủ như thế.”
Vân Trúc Thanh nghe vậy, cặp mày kiếm đen như mực nhướng lên, nói: “Tại hạ tin tưởng lời nói của Thất Công.” Nói xong, nhìn về phía Hồng
Thất Công, chỉ thấy nam tử cao lớn này một thân huyền y (trang phục màu tím), ánh mắt của hắn đang dừng trên người Lâm Triều Anh, không chút nào che
dấu thần sắc tò mò trên mặt. Vân Trúc Thanh cảm thấy được, cũng không
phải mỗi người đều tò mò chuyện của người khác, đối với người như Hồng
Thất Công mà nói, nếu hắn tò mò chuyện một người, nhất là chuyện của một vị cô nương, vậy chắc là cô nương kia ở trong lòng hắn cũng có một phân lượng nhất định đi?
Vân Trúc Thanh đang cân nhắc, lại nghe thấy Hồng Thất Công nói: “Ta nhìn bộ dạng kia của Vương chân nhân, như thế nào cũng thấy giống như là chuyện gì đó trái với lương tâm nhỉ?”
Vân Trúc Thanh giật mình, đang định nói, chợt nghe thấy Lâm Linh ở phía sau hừ nhẹ một tiếng, “Ta còn tưởng rằng ngươi cũng giống mấy người trong võ lâm kia, cho rằng
cái lão đạo sĩ kiêu ngạo kia không biết làm chuyện trái lương tâm chứ?”
“A Linh, ngươi nói như vậy là không đúng rồi. Vương chân nhân đức cao vọng trọng, xuất gia sáng lập giáo phái, chiêu mộ đệ tử, đây không phải là
việc mà mỗi người đều có thể làm được.” Hồng Thất Công nhịn không được biện hộ thay Vương Trùng Dương.
Lâm Linh nghe vậy, trả lời lại một cách mỉa mai: “Quả thật không phải ai cũng có thể làm được, nhưng là có ai nói qua người
đức cao vọng trọng sẽ không phạm sai lầm? Sẽ không làm chuyện gì trái
với lương tâm cơ chứ?”
Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, Vương chân nhân rốt cuộc đã làm chuyện gì trái với lương tâm?”
“Lúc trước, lão đạo sĩ kiêu ngạo Vương Trùng Dương kia……” Lâm Linh nói tới rồi một nửa lại dừng lại, hai con ngươi đen lúng liếng kia nhìn chằm chằm Hồng Thất Công, “Ngươi định dụ ta nói?”
Vẻ mặt Hồng Thất Công đứng đắn vô tội nói: “Tuyệt đối không thể nào!” Hắn chỉ là muốn biết vì sao Lâm Linh lại chán ghét Vương Trùng Dương
như vậy, vì cái gì thái độ của Lâm Triều Anh đối Vương Trùng Dương lại
có ý vị sâu xa như vậy…… Mà thôi, Hồng Thất Công cảm thấy được
thời gian mình quen biết với Lâm Triều Anh cũng không tính là ngắn,
trong lòng Lâm Triều Anh cũng có rất nhiều chỗ khúc mắc này nọ, nhưng
nàng cũng là người có tính tình sảng khoái. Nàng đối với những người
không thích, cho tới bây giờ đều là nếu có thể không quan tâm thì sẽ
không quan tâm, giống như là quan tâm người ta một chút, sẽ hạ thấp giá
trị con người của nàng. Nhưng là, thái độ của Lâm Triều Anh đối với
Vương Trùng Dương thật sự có ý vị sâu xa, hắn cũng không quên ngày đó
lúc hắn còn chưa quen biết với nàng, nàng chính là không chút nào che
dấu dùng Vương Trùng Dương để lôi kéo làm quen.
Lâm Linh bĩu môi, nói thẳng nói: “Mặc kệ có hay không, cái gì ta cũng sẽ không nói.” Sự tình liên quan đến khuê dự của tiểu thư nhà nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Hồng Thất Công nghe vậy, mặt tỏ rõ vẻ tiếc nuối cùng thất vọng.
Vân Trúc Thanh thấy thế, nhịn không được lắc đầu bật cười.
Chạng vạng, núi Chung Nam có mưa phùn rơi không ngừng. Mưa rớt xuống lá cây, thanh âm lúc xa lúc gần.
Chỉ nghe một tiếng tiêu trầm thấp, tiếp theo đó là tiếng tiêu ở đêm khuya
mưa phùn trên núi Chung Nam dập dờn mở ra. Tiếng tiêu giống như là tùy ý mà thổi, cùng với âm thanh mưa rơi trên lá kia, du dương cả vùng núi.
Bỗng nhiên, một tiếng đàn vang lên, hòa tấu với tiếng tiêu. Người đánh đàn
không có ý khách át giọng chủ, chỉ đơn thuần phối hợp với tiếng tiêu,
cũng không có biểu lộ bao nhiêu kỹ xảo, nhưng phối hợp lại rất hài hòa.
Vừa nghe, liền biết người này tinh thông âm luật.
Bỗng dưng, cũng không biết chủ nhân tiếng tiêu có phải là tức giận tiếng đàn cùng
hòa nhịp hay không, tiếng tiêu lại thay đổi vừa, tựa như thủy triều trên biển, tốc độ nhanh dần, khi thì thanh thản, chậm rãi, khi thì mãnh liệt như sóng cuộn, biến ảo cực kỳ. Nhưng thần kỳ chính là người đánh đàn
cũng không hề lui bước, điều khiển tiếng đàn theo, bắt đầu từ đơn giản
chuyển thành phức tạp, lấy tiếng tiêu là chính, thoải mái mà tấu theo.
Trong Cổ Mộ, Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh đang ngồi xuống điều tức, tiểu thư
nhà bọn họ vốn muốn đánh đàn, nhưng cuối cùng đùa giỡn một phen lại trở
thành đấu âm công với người thổi tiêu kia, khiến hai người bọn họ, võ
công không tính là co cường nên phải dùng nội công điều tức để tránh
bị ảnh hưởng.
Lúc này, tiếng tiêu im bặt, tiếng đàn cũng dừng.
Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh thở nhẹ một hơi, Lâm Linh nhìn Lâm Triều Anh
với ý cười trên mặt mang vài phần vui sướng, đang muốn hỏi đối phương
đến tột cùng là người nào. Chính là nàng còn chưa kịp nói, chợt nghe đến một giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng truyền đến: “Người vừa mới đánh đàn, không biết tại hạ có không may mắn, mời các hạ đến gặp mặt được không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!