Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh - Chương 27: Cái gọi là khác biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh


Chương 27: Cái gọi là khác biệt


Ngũ tuyệt Trung Nguyên: Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông.

Trong năm người này, Lâm Triều Anh đã gặp qua bốn, duy nhất chỉ chưa thấy
qua Nam Đế – Đoàn Trí Hưng. Nàng biết Đoàn Trí Hưng là Nhất Đăng đại sư, cuộc đời của hắn cũng coi như là một truyền kỳ, một thân võ công Nhất
Dương Chỉ, là công phu rất tốt để chữa thương, hơn nữa ở trong võ lâm
Trung Nguyên cũng không có người có thể phá giải.

Lúc nàng
nhìn thấy Đoàn Trí Hưng, nàng cảm thấy được toàn thân hắn đều toát ra
hai chữ ‘hiền hoà’…… Lẽ ra loại cảm giác này là không nên xuất
hiện ở trên người một hoàng đế, nhưng Đoàn Trí Hưng là một ngoại lệ, một thân trang phục màu vàng chói lóa làm cho hắn nhìn thực tôn quý, nhưng
là tươi cười trên mặt hắn, thật ấm áp, nhìn như là ánh mặt trời của mùa
xuân.

Bọn Hồng Thất Công đều gọi Đoàn Trí Hưng là Đoàn vương gia. Nghe nói là lúc mấy người kia quen biết là lúc, Đoàn Trí Hưng còn
chưa có lên làm hoàng đế, gọi theo thói quen, hiện tại cũng không muốn
sửa lại.

Đối với Đoàn Trí Hưng, Lâm Triều Anh không tò mò
nhiều lắm, nàng muốn biết về sau đến cuối cùng là Anh quý phi cùng Chu
Bá Thông có phát sinh gian tình hay không hơn…… Đổ mồ hôi,
nàng thừa nhận nàng không thuần khiết. Nói đến Chu Bá Thông, trong đầu
nàng cũng có chút ấn tượng, tuy rằng không phải chính nàng trải qua,
nhưng những đoạn ngắn này đều ở trong đầu của nàng. Trong cả Toàn Chân
giáo, có thể áp chế Chu Bá Thông, cũng chỉ có Vương Trùng Dương.

Đoàn Trí Hưng bày tiệc chiêu đãi Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh, sau khi
nghe được Hồng Thất Công nói về chuyện tình của Cái Bang, cười ôn hòa,
nói: “Ta vốn cũng đang suy nghĩ chuyện
phái người đưa tin cho Thất huynh, nếu hiện giờ ngươi đã đến rồi, thật
là đúng lúc. Về công, Cái Bang cùng Đại Lý từ trước đến nay đều sống yên ổn, không gây chuyện; về tư, ta và ngươi lại có giao tình. Nếu Thất
huynh đã đến đây để xử lý việc của Cái Bang, ta đây cũng đỡ phải tốn
sức. Mặc dù Đại Lý không thể so sánh với cùng quý quốc, nhưng mà ta vẫn
luôn luôn bận bịu, không làm xong mọi chuyện.” Nói xong, hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Ngược lại là Thất huynh, đã lâu không gặp, làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa a!” Nói xong, ánh mắt kia dừng ở một thân cẩm bào màu đen trên người Hồng Thất Công.

“Đoàn vương gia, ta là người thô lỗ, ngươi cũng đừng nói vòng vo với ta.” Mày đen của Hồng Thất Công giương lên, cười nói: “Hóa ra nếu ta mặc một thân trang phục khất cái đến, ngươi liền không cho ta đi vào hoàng cung.”

Đoàn Trí Hưng thấy Hồng Thất Công như thế, ý cười trên mặt càng đậm, “Thất huynh vẫn là lòng dạ ngay thẳng, trước sau như một.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Triều Anh, “Ngày đó lúc Luận kiếm ở Hoa Sơn, đã nghe nói cô nương võ nghệ phi
phàm, đáng tiếc lại không thể cùng cô nương luận bàn một phen, lại nghe
được cô nương có khả năng điều khiển ong, lúc bấy giờ, trong lòng đối
với cô nương mới là thật sự bội phục.”

Tự dung bị
chụp lên một cái nón cao quá đỉnh đầu như vậy, Lâm Triều Anh cảm thấy
nàng không thể nào ngồi yên được nữa, cười có lễ, nói: “Đoàn vương gia nói quá lời rồi.”

” Bốn mùa ở Đại Lý đều như mùa xuân, hoa sơn trà có ở khắp nơi, hiện giờ
đúng giữa mùa hoa, tất nhiên là có không ít ong mật. Không biết là ta có vinh hạnh được thấy Thuật Ngự Phong của cô nương hay không?” Đoàn Trí Hưng cười hỏi.

Lâm Triều Anh thoáng giật mình, sau đó mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên là có thể.”

Nàng vừa dứt lời, Hồng Thất Công liền nhịn không được liếc mắt nàng một cái, khóe miệng nhịn không được cong lên. Hắn đã sớm biết Lâm Triều Anh ăn
mềm không ăn cứng, khi đó Hoàng Dược Sư muốn xem Thuật Ngự Phong của
nàng, nàng cố tình không biểu diễn, làm cho Hoàng Dược Sư đâm vào vách
tường. Kết quả như vậy, hắn đã sớm dự đoán được, nhưng hắn lại không ngờ được hiện giờ, Đoàn Trí Hưng này chỉ nói vài câu tốt đẹp, lại bày ra
một bộ dạng khiêm tốn, nàng liền dễ dàng đáp ứng rồi. Xem ra về sau, khi cùng nàng bàn chuyện, phải học được cách lấy lòng nàng như thế nào vậy.

Lâm Triều Anh nhận thấy được tươi cười của Hồng Thất Công, hơi trừng mắt,
liếc nhìn hắn một cái. Hồng Thất Công thấy thế, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, muốn cười ra tiếng, lại sợ sau này nàng sẽ tính sổ, liền
nhịn xuống ý cười. Ở trên phương diện một vài sự tình, hắn vẫn đều thực
nhường nhịn nàng.

Lúc này, lại nghe Đoàn Trí Hưng khách khí hỏi: “Cô nương có phiền nếu ta gọi thêm một người đến xem hay không?”

Lâm Triều Anh lúc này mới đem tầm mắt đang trừng Hồng Thất Công thu trở về, cười rực rõ giống như dất trời vào xuân: “Đương nhiên là không ngại.” Cái gọi là không chìa tay đánh người có khuôn mặt tươi cười, người khác đối với nàng khách khí, nàng đối với người ta càng khách khí hơn;
người khác đối với nàng hiền hoà, nàng càng hiền hoà hơn.

Đoàn Trí Hưng nghe vậy, vẫy một cung nữ đến, “Đi mời Anh quý phi đến đây.”

Hắn lại nhìn về phía Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh, nói: “Anh quý phi chính là phi tử của ta, khuê danh là Anh Cô. Trước khi diễn ra
luận kiếm ở Hoa Sơn, Vương chân nhân có từng Đại Lý dò hỏi ta. Lúc ấy cô nương thân trúng độc quái xà, trên người đã lưu bệnh căn, Vương chân
nhân từng đến hỏi Nhất Dương chỉ của Đại Lý có thể giúp cô nương chữa
thương, đi trừ bệnh căn hay không. Anh Cô từ trước đến nay đều thích
nghe nói chuyện, liền quấn quít lấy Vương chân nhân cùng nàng nói chút
chuyện lý thú của võ lâm Trung Nguyên, khi đó, trong lúc vô ý, Vương
chân nhân có cùng Anh Cô nói ngươi có khả năng điều khiển ong, nàng
trong lòng tò mò mười phần. Từng không ít lần ẩn ý cùng ta nhắc tới,
thật muốn đến Trung Nguyên đi gặp cô nương một lần đâu.” Trong lời nói, có hàm ý cưng chiều, sủng nịch một cách thản nhiên, nhìn ra được lúc này, Anh Cô thực được sủng ái.

Lâm Triều Anh sửng sốt, nhìn về phía Đoàn Trí Hưng, “Vương chân nhân từng đến Đại Lý tìm Đoàn vương gia vì ta?” Nàng như thế nào mà không biết được chuyện này vậy? Chẳng lẽ là đoạn thời
gian khia, khi Vương Trùng Dương nói để nàng một người ở lại sơn động? Cho dù Vương Trùng Dương tới hỏi Đoàn Trí Hưng loại chuyện này, đại
khái chắc sẽ không nói ra nàng là nam hay là nữ, lại càng sẽ không nói
đến tên của nàng.

Đoàn Trí Hưng mỉm cười giải thích: “Nếu chỉ là do Vương chân nhân nói, ta khẳng định là không biết được cô nương là người phương nào. Vương chân nhân chỉ nói, hắn có một cố nhân
trúng độc quái xà. Bất quá, sau khi Luận kiếm ở Hoa Sơn định ra bài
danh, Thất huynh tiếc hận nói, nếu như cô nương có thể tới, nói không
chừng sẽ không phải là Ngũ tuyệt Trung Nguyên, mà là Lục tuyệt Trung
Nguyên đâu, còn nói đến Thuật Ngự Phong của ngươi, cho nên ta liền đem
cô nương cùng người trong lời nói của Vương chân nhân quy về là một
người cho nên đoán được.”

Vì thế nói đến nói lui, kỳ thật vẫn là do miệng Hồng Thất Công gây họa. Cặp mắt đẹp kia của nàng
nhìn về phía Hồng Thất Công, Hồng Thất Công mỉm cười, sờ sờ cằm, “Lúc ấy nàng không thể đi Hoa Sơn Luận Kiếm, đúng là thực đáng tiếc. Đoàn vương gia, ngươi nói đúng hay không?”. “Chết đạo hữu chứ không chết đạo bần” *, cho dù bản thân phải chết, cũng muốn lôi kéo thêm người chết cùng.

(* ngươi chết kệ ngươi, ta mà chết thì phải kéo ngươi chết theo chứ không
chết một mình).

Đoàn Trí Hưng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy đúng vậy.”

Lâm Triều Anh: “……”

Thời điểm khi nhìn thấy Anh Cô, Lâm Triều Anh cảm thấy nàng rất khó có thể
đem nữ tử trẻ tuổi, khí chất thoát tục trước mắt này, cùng vị Anh Cô
tuổi trung niên trong ấn tượng của nàng liên tưởng là một được. Lúc này
Anh Cô mặt mày như tranh họa, gặp được Đoàn Trí Hưng, cặp mắt kia chứa
đựng đầy ôn nhu, đi tới trước mặt nhẹ nhàng hành lễ.

Đoàn
Trí Hưng đem nàng nâng dậy, giới thiệu từng người Lâm Triều Anh và Hồng
Thất Công cho nàng. Khi nàng nhìn thấy Lâm Triều Anh, kéo tay nàng một
cách thân thiết, cười nói: ” Bộ dạng tỷ tỷ thật là anh tuấn.”

Bộ dạng thực anh tuấn? Đây là dạng ca ngợi gì vậy? Lâm Triều Anh trừng mắt nhìn.

Anh Cô mím môi miệng cười, nói: “Chính là tỷ tỷ ăn mặc như vậy, nếu là những công tử bình thường thì
thật anh tuấn, nếu không phải muội biết được tỷ là cô nương, muội còn
cho là tỷ là vị thiếu hiệp giang hồ giống như Hồng bang chủ đâu!”

Lâm Triều Anh trừng mắt nhìn, nàng mặc dù mặc là nam, nhưng mà có bộ dạng
giống nam nhân như vậy sao? Thời điểm nàng mới vừa thay nam trang, Hồng
Thất Công liền cau mày nói nàng mặc bộ quần áo này, nam không ra nam nữ
không ra nữ, rất kỳ cục. Còn nói không bằng nàng cứ để nguyên bộ dạng
cô nương, bởi vì nàng mặc nam trang vào vẫn rất giống cô nương.

Anh Cô ôn nhu giải thích nói: “Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ý của muội là diện mạo của tỷ tỷ, nam nữ đều thích hợp, đều là diện mạo vô cùng tốt.”

Lâm Triều Anh xem xét Anh Cô, vẫn là cảm thấy một nữ tử như vậy, thật sự là tâm tư cẩn thận, huệ chất lan tâm, tâm tư người khác dao động một chút
nàng đều có thể phát hiện, cũng khó trách lúc này Đoàn Trí Hưng lại sủng ái nàng như vậy.

Tạm biệt Đoàn Trí Hưng, Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh cùng nhau trở về điền trang.

Dọc theo đường đi, vẻ mặt Hồng Thất Công nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối
cùng vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở về. Cuối cùng, Lâm Triều Anh đỡ
trán thở dài, nói: “Ngươi có cái gì muốn hỏi?”

Hồng Thất Công mắt sáng ngời, nhìn về phía nàng, “Ta hỏi nàng sẽ nói sao?”

“Xem tình huống gì đã.” Nếu như là vấn đề thực nhàm chán, nàng cũng lười trả lời.

Hồng Thất Công trầm mắt mặc, hay là hỏi, “Nàng giống như đối với Anh Cô thực đặc biệt, trước kia nàng đã gặp qua nàng ấy?”

Bước chân Lâm Triều Anh dừng một chút, xoay người nhìn về phía hắn, “Ngươi lúc nãy đều nghĩ về vấn đề này?” Nàng nghĩ hắn sẽ muốn hỏi vì cái gì khi đó Hoàng Dược Sư muốn xem Thuật Ngự Phong của nàng, nàng không đồng ý, vậy mà hiện giờ Đoàn Trí Hưng
muốn xem, nàng lại vui vẻ đồng ý.

“Không sai biệt lắm đi.” Vị cô nương này đại khái không biết được biểu tình khi nàng nhìn thấy Anh
Cô, đầu tiên là sửng sốt, có vài phần kinh ngạc, lập tức biểu tình kia
lại trở thành vẻ có chút tiếc hận.

Hắn thấy tình cảm của
Anh Cô cùng Đoàn Trí Hưng tựa hồ không tồi, động tác, ánh mắt trao đổi
qua lại trong lúc đó, hắn nhìn đều cảm thấy chán ngấy. Còn nữa, tuy rằng hắn chưa gặp nhiều hoàng đế, nhưng hắn nghĩ Đoàn Trí Hưng xem như là
hoàng đế không phong lưu nhất trên đời này, trong hậu cung trừ bỏ một vị hoàng hậu, cũng chỉ có một vị Anh quý phi. Như vậy xem như rất tốt a~, cho nên Lâm Triều Anh hẳn không phải là tiếc hận Anh Cô sống ở chỗ
không thích hợp với bản thân..v.v..

Lâm Triều Anh lắc đầu, “Ta chưa từng gặp nàng.”

Hồng Thất Công không nói gì: “Vậy ngươi như thế nào lại có vẻ mặt tiếc hận khi thấy nàng vậy, hiện giờ đã trở về cũng không nói một lời nào?”

Sẽ không là, nàng tiếc hận không phải Anh Cô, mà là Đoàn vương gia đi?
Chẳng lẽ nàng xem trọng Đoàn vương gia, nhưng đáng tiếc là Đoàn vương
gia lại là một hoàng đế? Ý thức ý niệm trong đầu của chính mình, Hồng
Thất Công khẽ nhíu đôi chân mày anh khí, lông mày thành một hình như
sâu róm.

Lâm Triều Anh nhìn vẻ mặt của hắn, nói: “Rất xấu.”

Hồng Thất Công sửng sốt, cái gì rất xấu?

Lâm Triều Anh đưa tay chỉ chỉ lông mày của hắn, nói: “Ngươi nhăn lông mày thành như vậy, rất khó xem.”

“……” Nhanh chóng thả lỏng chân mày.

Lâm Triều Anh thấy thế, vừa lòng gật đầu, sau đó nói: “Ta có vẻ mặt tiếc hận, là do không đến một cô nương xinh đẹp như vậy, cư
nhiên thích nghe Vương Trùng Dương nói, có thể thấy được trước khi nàng chưa được Hoàng thượng sủng ái, nhất định là bị đạo pháp nhàm chán này
đó đầu độc nghiêm trọng mười phần. Từ lúc ra về ta không nói được một
lời, là do nói chuyện với Đoàn vương gia quá mệt mỏi, thực hao tâm tốn
sức, ta muốn nghỉ một lát.”

Nhưng thật ra nửa câu sau có vài phần nói thật, Hồng Thất Công nói không sai, thái độ làm người
của Đoàn Trí Hưng rất tao nhã, nho nhã, hơn nữa đối xử với người khác
thực hiền hoà. Nhưng là…… Hắn nói chuyện thực nho nhã, lại rất
có lễ, làm cho không người nào có thể cự tuyệt thỉnh cầu của hắn đồng
thời lại cảm thấy thật gò bó. Nghĩ đến điều này, Lâm Triều Anh lại nhịn
không được phát ra cảm thán, “Hoàng Dược Sư so với Đoàn vương gia thì dễ ở chung hơn.”

“Nàng cảm thấy Hoàng Dược Sư tốt hơn so với Đoàn vương gia?”. Lông mày của Hồng Thất Công mới vừa giãn ra, giờ lại bắt đầu nhăn lại
một chỗ, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy hơi hơi chua chua. Rõ
ràng là nàng cùng Hoàng Dược Sư vừa thấy mặt sẽ không hợp để tán gẫu,
tuy rằng khi đó, ở núi Chung Nam hai người đấu một khúc cầm tiêu
mà quen biết, nhưng rõ ràng là hai người không có nói cái gì. Như thế
nào hiện tại lại cảm thấy Hoàng Dược Sư so với Đoàn vương gia tốt hơn
đây? Chẳng lẽ ở thời điểm nào đó hắn không biết, hai người này lại có
giao tình khác? Hắn là bằng hữu thân thiết nhất với A Anh, chẳng lẽ bây
giờ ở trong lòng A Anh hắn đã lui xuống vị trí thứ hai?

Này thức được điều này, làm cho Hồng Thất Công thực thấy đả kích.

Lâm Triều Anh sửa lại lời hắn cho đúng: “Không phải Hoàng Dược Sư so với Đoàn vương gia tốt hơn, mà là cảm giác nói chuyện với Hoàng Dược Sư so với nói chuyện cùng Đoàn vương gia thì
thoải mái hơn rất nhiều.” Ít nhất không cần giả dạng như vậy…… Đỡ chán, nàng cảm thấy thật mệt mỏi.

Có gì khác biệt sao? Hồng Thất Công vẻ mặt mờ mịt, thân là anh chàng giang hồ lỗ mãng và cũng là bang chủ Cái bang tỏ vẻ hắn thấy không có gì khác biệt cả!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN