Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc
Chương 33
Đầu tháng ba, Lâm Hải nhận được tin từ kinh thành báo tới, quan tuần phủ sẽ tới nhậm chức trong khoảng cuối tháng ba, đầu tháng tư.
Lâm Hải cũng thở ra một hơi, bao nhiêu giấy tờ về thuế khóa, danh mục thu chi của huyện nha cần vị tuần phủ kia kiểm tra, đóng mộc để gửi về kinh thành cuối cùng cũng sắp được giải quyết. Lại nói, đây là huyện nha của phủ thành, vì vậy tất cả sổ sách của các huyện lân cận đều tập kết ở đây. Cuối cùng cũng có thể bàn giao cho người đúng thực quyền quản lý, tâm Lâm Hải cũng đã buông xuống được hơn một nửa.
Tin tức này cũng là do vị quan trên khi xưa đã giúp đỡ Lâm Hải lúc vừa đậu tiến sĩ gửi tới trước khi có công văn chính thức báo xuống.
Vị quan đó cũng có sơ lược một chút về vị tuần phủ đại nhân chuẩn bị nhậm chức này.
Vị tuần phủ đại nhân này tên Triệu Bình, là con trai thứ hai dòng chính của Triệu gia thế gia ở kinh thành. Lần này đi nhận chức còn dẫn theo thê tử là Phó thị, Phó Lệ Uyển.
Triệu gia hiện còn có Triệu hoàng hậu, trưởng nữ dòng chính là bào tỷ của Triệu Bình.
Triệu Bình có bốn người con, hai nam, hai nữ. Con trai cả là Triệu Vân Đắc hiện là phó thống lĩnh cấm vệ quân, phải nói là một người tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng. Triệu Vân Đắc cũng đã có thê tử, là cháu gái bên nhà nương hắn tên Phó Ly Đan.
Lâm Hải xem thư xong cũng có chút cảm khái ” Thế gia đại tộc ở kinh thành đúng là nhân tài không thiếu, chỉ riêng hai con trai vị Triệu đại nhân này cũng là hạc giữa bầy gà rồi”.
Chuyện có vị Tuần phủ mới chuẩn bị tới nhậm chức Lâm Hải cũng chỉ thông báo với thê nhi của mình, vì đây là tin riêng. Đợi khi có công văn chính thức gửi tới thì Lâm Hải sẽ cho sai nha đi thông báo tới các vị huyện lệnh khác.
Dương thị bây giờ cũng phải suy nghĩ quà gặp mặt với tuần phủ phu nhân Phó thị kia. Đây cũng là một vấn đề khá khó khăn với Dương thị, nên việc này được đưa ra thảo luận sau bữa ăn tối.
Dương thị hơi có chút đăm chiêu nói:” Vị Triệu phu nhân kia xuất thân thế gia kinh thành, có gì mà người ta chưa thấy qua. Lại nói chúng ta không thể tặng quà quá quý giá, mà tặng quà không đặc sắc thì ta lo người ta không để trong mắt”.
Dương Trí nghe cô cô nói vậy thì nói:” Hay chúng ta tặng sách”.
Lâm Hải cũng gật đầu:” đây cũng là một ý kiến không tồi”.
Cẩn Minh thì lắc đầu:” Sách đã tặng Triệu đại nhân, bây giờ cũng đem sách tặng Triệu phu nhân, như vậy người ta sẽ nghĩ chúng ta lười suy nghĩ”.
Trương Văn nói:” Hay chúng ta tặng thức ăn thôn quê, cũng có chút ấn tượng”.
Mọi người gật đầu, chỉ có Mẫn Trúc là chưa hài lòng nói:” Tuy nói tặng món ăn thôn quê tốt, nhưng họ tới đây nhanh cũng ở lại hai năm, chậm thì năm sáu năm. Món ăn thôn quê chỉ là đi kèm thôi, theo con thì nên dùng hương liệu nước để tặng. Thứ nhất là lạ và tốt, thứ hai là quảng bá cho cửa hàng hương liệu của chúng ta luôn. Cái thứ ba là quan trọng nhất, chúng ta nên đăng ký độc quyền sản xuất hương liệu nước. Trước đó, biểu ca, đại ca và con cũng đã thiết kế ra bình đựng hương liệu, mỗi loại hương sẽ có một màu và số thứ tự trên mỗi chai. Nên việc xin phê duyệt độc quyền sản xuất hương liệu nước sẽ giúp chúng ta rất nhiều trong việc buôn bán sau này”.
Mọi người nghe Mẫn Trúc nói xong như được nhắc nhở. Đều đồng loạt nhất trí với ý của Mẫn Trúc.
Lâm Hải cười nói:” Nữ nhi của cha thật là giỏi, vừa giúp nương con không phải đau đầu vì quà lễ lại vừa giải quyết được vấn đề hương liệu nước”.
Một nhà Lâm Hải lại bàn chuyện tặng món ăn thôn quê gì, sau đó thì đi nghỉ ngơi. Ngày mai lại là một ngày bận rộn.
Tuy đợt đầu năm mọi người đã bàn sẽ bán hương liệu nước vào tháng hai, nhưng do một số yếu tố khách quan nên giờ vẫn chưa đưa ra bán. Mẫn Trúc vẫn cảm thấy có chút chưa thích hợp nên đã bàn lại cùng bốn ca ca và Dương Trí.
“Muội thấy nếu đem hương liệu tặng tuần phủ phu nhân thì chúng ta sẽ đợi đến cuối tháng ba sẽ chính thức bán tại cửa hàng hương liệu. Vì nó sẽ mới mẻ và dễ lấy lòng vị Triệu phu nhân đó hơn”.
Cẩn Minh lại có suy nghĩ khác:” Vậy sao chúng ta không mở sớm một chút, tạo được tiếng vang trong vòng một tháng sau đó đem tặng không tốt hơn sao?”
Trương Văn lại nghĩ giống Mẫn Trúc:” Đại ca, đệ thấy Mẫn Trúc nói có lý, hương liệu vừa mở, chúng ta dùng làm quà tặng vừa mới lạ, lại cũng không sợ người khác chiếm tiên cơ”.
Dương Trí suy nghĩ một chút cũng nói:” Đúng như Trương Văn nói, chúng ta có thể tạo tiếng vang ngay sau khi tặng hương liệu cho Triệu phu nhân, đó cũng là một cách giúp quảng bá sản phẩm”.
Mẫn Trúc cười nhìn Cẩn Tuệ, lúc này Cẩn Tuệ mói nói:” Chúng ta còn muốn nhờ Triệu đại nhân đóng mộc cho chúng ta độc quyền sản xuất hương liệu đấy. Nên việc đưa hương liệu ra trễ một chút lại là một quyết định đúng đắn nhất bây giờ”.
Trương Võ từ khi học võ đến giờ thì đúng là yêu võ nhất, sau đó là văn chương, chuyện buôn bán không mấy hứng thú nên chỉ yên lặng nghe, không phát biểu ý kiến.
Mẫn Trúc nhìn các ca ca trong lòng rất vui mừng vì ai cũng thông minh hiểu biết, lại chịu lắng nghe. Nhưng nhìn lại thì họ đều là những thiếu niên còn nhỏ tuổi, ở thời đại này trưởng thành sớm là điều bắt buộc không thể tránh khỏi. Điều này làm nàng trong lòng cũng thờ một hơi thật dài. Dù ngày xưa có là cô nhi đi chăng nữa cũng không trưởng thành sớm như mấy thiếu niên sống trong thời cổ đại này.
Các ca ca cùng biểu ca nói xong nàng mới bổ sung thêm:” Đại ca nói cũng không sai, bán sớm cũng có cái hay của nó là chúng ta sẽ tạo nên không khí náo nhiệt về loại hương liệu này. Nhưng chúng ta có thể tạo tiếng vang cho nó trước khi đưa ra bán bằng cách làm nổi lên lòng tò mò của mọi người về hương liệu nước này”.
Mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mẫn Trúc như muốn nói ” đã không mang ra bán thì lấy ra tin đồn gì được?”
Cẩn Tuệ lại khác, mấy năm nay luôn cùng Mẫn Trúc trao đổi về mặt buôn bán, bản thân lại vốn thông minh nên hiểu được ý Mẫn Trúc, nhãn tình Cẩn Tuệ sáng lên nói:” Ý muội là chúng ta sẽ tung tin Dương Cẩn hương liệu sắp cho ra một loại hương liệu mới độc nhất vô nhị? Đúng vậy, cái gì càng thần bí sẽ càng gợi tính tò mò của mọi người”.
Mẫn Trúc cười gật đầu, trong lòng nàng đang rất vui vẻ, không uổng công nàng hai năm nay liên tục tài bồi cho tam ca.
Mọi người lúc này đều hiểu được đạo lý mà Cẩn Tuệ nói, tiếp theo lại bàn bạc thêm một chút rồi chia nhau ra làm việc.
……………
Mỗi buổi sáng đầu giờ mão mấy huynh muội Mẫn Trúc vẫn tập luyện công phu từ huynh đệ Vương Tam Sinh. Vì tính chất luyện võ Mẫn Trúc vẫn mặc nam trang, mà thực ra Mẫn Trúc có phần thích mặc nam trang hơn, không phải ba lớp trong ba lớp ngoài như đồ của nữ nhi.
Sáng nay mấy ca ca cùng biểu ca đi học đường, Mẫn Trúc lại muốn đến cửa hàng hương liệu sắp xếp một chút để chuẩn bị cho việc đưa hương liệu nước ra bán. Lúc ra ngoài Mẫn Trúc vẫn mặc nam trang, theo sau là Thu Trà đương ngiên cũng mặc đồ của gã sai vặt.
Cửa hàng hương liệu Dương Cẩn nằm ngay gần huyện nha nên đi bộ chưa tới một khắc là tới rồi, nhưng giờ Mẫn Trúc là ngồi xe ngựa tới. Đây là sự khác biệt giữa tầng lớp quan lại, quý tộc và người dân thời cổ đại.
Mẫn Trúc bước vào trong cửa hàng thấy Dương Thiên đang bận rộn tiếp đón khách nhân, việc buôn bán của cửa hàng vào buổi sáng đúng là nhộn nhịp.
Dương Thiên thấy tiểu biểu muội thì cười ra dấu nàng đợi một lát. Mẫn Trúc cũng tự nhiên cười lại rồi gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nàng thế nhưng đây là lần đầu tiên tới cửa hàng, trước giờ hương liệu nàng làm ra đều do Dương Trí, Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đưa tới. Thời đại này có chút khắt khe với nữ tử, nên việc một nữ nhi thường đi ra ngoài là không có. Vậy nên hôm nay Mẫn Trúc mặc nam trang tiêu sái đi tới đây làm nàng đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Dương Thiên tiếp đãi khách nhân xong thì tới chỗ Mẫn Trúc cười nói:” Tiểu biểu muội, muội làm ta một chút không nhận ra muội rồi, sao hôm nay lại ăn mặc thế này, cô cô không nói gì sao?”
“Biểu ca, muội đã mặc thế này, ca còn cứ một chữ biểu muội, hai chữ biểu muội”. Mẫn Trúc trừng mắt bất mãn nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên cười ha ha nói:” Là biểu ca suy nghĩ không chu toàn, thế biểu…, biểu đệ hôm nay tới cửa hàng có chuyện gì nào?” Dương Thiên nhìn tiểu biểu muội bất mãn trừng mắt nhìn mình mà buồn cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ấy thì trừng người ta cũng chỉ cảm giác như tiểu cô nương đang hờn dỗi thôi. Tuy Mẫn Trúc mới bảy tuổi nhưng ngũ quan cũng đã rất xinh đẹp rồi, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.
Mẫn Trúc thấy Dương Thiên sửa miệng thì không nói gì nữa, quay đi nhìn khắp nơi cách trang trí cửa hàng. Bên góc trong của cửa hàng đang bày một kệ trống bằng gỗ lim đen tuyền, sáng bóng rất bắt mắt. Đây sẽ là kệ để hương liệu nước mà nàng cùng mấy ca ca đã thiết kế ra.
Mẫn Trúc nhìn chăm chú một lát rồi nói với Dương Thiên:” Biểu ca, ca cho người đi đặt làm hoa giả được chứ?”
Dương Thiên nói:” ta có biết một người làm hoa giả rất đẹp, thế nào, muội muốn làm trâm hoa cài đầu sao?” Dương Thiên trong lòng có hơi nghi hoặc ” tiểu cô nương đến đây lại hỏi hoa cài đầu? Cũng quá lạ đi”.
Mẫn Trúc lắc đầu, rồi lấy từ tay áo ra một xấp giấy:” muội không phải làm cho muội, huynh nếu quen biết người làm hoa giả vậy muội nhờ huynh mang những mẫu hoa trên giấy cho người đó làm, tất cả có ba mươi mẫu, mỗi mẫu làm một chiếc, trong vòng năm tới bảy ngày phải xong. Liệu người đó có làm kịp không?”
Dương Thiên suy nghĩ một lát rồi nói:” ta không rõ lắm về chuyện làm hoa giả, mà người làm hoa giả là đường muội của biểu tẩu muội, hay muội ra sau viện hỏi biểu tấu xem”.
Mẫn Trúc cầm lại mẫu vẽ, chào Dương Thiên rồi đi ra sau viện.
Biểu tẩu nàng là Từ Chiêu Đệ, là cháu gái của Từ thị. Mẫn Trúc bước tới hậu viện thì thấy tiểu Từ thị đang cho con gái nhỏ ăn, Mẫn Trúc lên tiếng chào hỏi:” biểu tẩu, người đang cho Mạn Nhi ăn sao?”
Tiểu Từ thị nhìn lên thì thấy tiểu nam hài chừng sáu bảy tuổi nhìn có chút quen mắt, lại gọi mình biểu tẩu, có chút ngạc nhiên hỏi:” không biết vị tiểu đệ này là…?”
Mẫn Trúc cười hắc hắc:” là muội, Mẫn Trúc”.
Tiểu Từ thị nhìn Mẫn Trúc thêm một lượt nữa mới nói:” Tiểu biểu muội, muội thế nào lại mặc nam trang, làm ta suýt chút không nhận ra rồi”.
Mẫn Trúc chỉ cười cười rồi đưa xấp giấy vẽ cho tiểu Từ thị, sau đó thuật lại câu hỏi như hỏi Dương Thiên lúc nãy. Tiểu Từ thị nhìn từng bức vẽ kia rất chăm chú rồi nói:” Nếu chỉ một mình đường muội của ta làm thì tám, chín phần không kịp. Nhưng nếu có thêm hai người nữa cùng làm thì năm ngày khẳng định là xong”.
Mẫn Trúc có chút lo lắng hỏi:” vậy biểu tẩu có thể nhờ thêm người trợ giúp không? Việc này khá quan trọng”.
Tiểu Từ thị nhìn các hình vẽ xinh đẹp trên giấy suy nghĩ chốt lát nói:” Trước tẩu cứ đưa cho đường muội của tẩu đã, tẩu cũng biết làm hoa giả này có thể giúp một tay. Mà người làm được hoa giả tinh xảo nhất là cô cô cũng là mẹ chồng tẩu, không biết người có thể giúp không?”
“Giúp cái gì?” Mẫn Trúc cùng tiểu Từ thị quay lại nhìn thì thấy Từ thị đang từ ngoài bước vào. Hai người nhãn tình sáng lên, nhìn vị cứu tinh trước mặt mà cười tươi rói.
Tiểu Từ thị đưa cho mẹ chồng xem mấy chục mẫu tranh vẽ trên giấy rồi ngỏ ý nhờ bà cùng làm giúp.
Từ thị lần này tới An thành là để đón Mạn Nhi về nhà chăm sóc, dù sao Dương Thiên và Từ Chiêu Đệ cũng thành thân bảy năm rồi, nữ nhi cũng đã bốn tuổi, cần phải sinh cháu trai trưởng cho Dương gia rồi.
Mẫn Trúc thật là vạn phần cảm thấy may mắn, Từ thị, tiểu Từ thị và đường muội của nàng ta đều đồng ý làm gấp rút cho xong ba mươi loại hoa cỏ trong vòng năm ngày cho nàng.
Thực ra ý tưởng tặng trâm cài cùng loại hương liệu mới nảy ra sau khi mấy huynh đệ cho phát tán tin đồn hương liệu Dương Cẩn sắp cho ra hương liệu mới xưa nay chưa từng có, lại còn giảm giá ưu đãi cho hai mươi vị khách đầu tiên nữa. Hương liệu nước là nhắm vào các nhà giàu, nên giấy tặng ưu đãi chỉ có ba tờ là phân phái ra ngoài, mười bảy tờ là tặng tới các nhà quan và thương nhân lớn trong vùng, còn mười tờ là giữ lại chờ có dịp làm lễ tặng. Đây là Mẫn Trúc làm theo kế hoạch quảng bá sản phẩm ở hiện đại, không ngờ những tờ rơi phát ra lại khiến cho việc quảng bá lan truyền chóng mặt. Nhất là đã có người nhặt được tờ giảm giá năm thành (50%) khi mua sản phẩm thì càng làm cho độ nóng về hương liệu nước lên cao.
Qua năm ngày thì toàn bộ trâm hoa cũng đã được gấp rút làm xong. Mẫn Trúc nhìn những trâm hoa được tỷ mỉ làm ra thì có chút không nỡ bỏ, làm Từ thị nhìn cháu gái có chút buồn cười. Nhưng Từ thị cũng rất tâm lý, trước khi dẫn Mạn Nhi về An Sơn huyện đã tặng Mẫn Trúc một cây trâm hoa đào rất đẹp mắt. Mẫn Trúc nhìn trâm hoa đào như thật kia thì vui vẻ tới tận mấy ngày.
Mọi thứ được cho đến gần cuối tháng ba thì cũng xong. Lúc này Lâm Hải cũng báo một nhà tuần phủ đại nhân ngày hai mươi tám tháng ba sẽ tới An thành.
Dương lão gia tử cũng gửi thư tới, ngày đẹp để giới thiệu hương liệu nước là ngày ba mươi tháng ba.
Có nghĩa là ngày hai mươi chín tháng ba Dương thị sẽ mang hương liệu nước đi tặng, sáng ngày ba mươi tháng ba sẽ chúng thức bán hương liệu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!