Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc


Chương 39


Mẫn Trúc cùng Thu Trà mang rau ra tới xe ngựa, phu xe vội vã giúp tiểu thư nhà hắn bỏ rau ra hộc phía sau xe rồi lại đánh xe hướng huyện nha mà chạy.

Về tới nhà Mẫn Trúc lại vội chạy xuống phòng bếp thì thấy nương nàng đang trong bếp hầm canh. Mẫn Trúc cười hì hì chạy đến bên Dương thị hỏi:” Nương à, người đang hầm canh cá sao? Mùi thơm quá!”

Dương thị nhìn Mẫn Trúc âu yếm gõ nhẹ trán nàng:” Đi luyện cầm về rồi sao? Sao không ở trên nhà nghỉ ngơi đợi nương mà chạy tới đây? Hôm nay con học có tốt không? Mộc sư phó có hài lòng không?”

Mẫn Trúc bất đắc dĩ thở dài:” Nương, người hỏi nhiều như vậy làm con không biết làm sao trả lời luôn. Nhưng mà mọi thứ hôm nay đều tốt. Con hôm nay ở chợ tìm được một loại rau mới, nên con vội chạy tới đây để sơ chế trước, sau đó buổi chiều sẽ nấu món canh mới mẻ cho cả nhà”.

Lúc này Dương thị mới nhìn ra phía sau Mẫn Trúc, thấy Hạ Trà cùng Thu Trà đang mỗi người cầm một ít rau, một ít thịt heo, nấm, hành củ, hành lá và thêm một cây rau hình thù kỳ lạ nữa thì kinh ngạc hỏi:” Đây là loại rau gì? Trắng trắng tròn tròn, nhìn thật lạ!”

Thu Trà lúc nãy ở ngoài chợ cũng nghe qua ông chủ sạp rau nói nên vội thưa:” Hồi phu nhân, nô tỳ nghe ông chủ sạp rau nói đây được gọi là rau tùng, hạt giống lấy được từ con đường buôn tơ lụa gì đó”.

Dương thị gật đầu đã hiểu, lại quay sang nhìn Mẫn Trúc:” Đây là loại rau mới, sao chúng ta có thể biết kiểu chế biến nào được đây?” Sau lại quay sang Hạ Trà, thấy nàng ta cầm đủ các thứ thì lại nói:” Rau quan trọng là tươi mới, con mua hôm nay, thời tiết chuyển hè bắt đầu nóng, ngày mai rau sẽ héo hết, ăn không ngon nữa. Rau hôm nay nương lại đã cho Lưu đầu bếp mua đủ rồi”.

Mẫn Trúc cười hì hì nói:”Rau này hôm nay con sẽ làm canh buổi chiều, hôm nay rau xào nhiều chút cho mọi người ăn ngày nóng tốt mà nương”.

Dương thị nghi hoặc nhìn Mẫn Trúc:” Nhưng chúng ta lại không biết nấu món rau mới lạ này như thế nào a”.

Mẫn Trúc nháy mắt với nương nàng nói:” Người yên tâm đi, con sẽ làm ra mỹ vị cho cha nương và các ca ca thưởng thức”.

Dương thị bật cười nhưng không nói gì, nàng nghĩ con gái mình chắc lại đọc từ một cuốn sách nào đó về loại rau này rồi. Dương thị sắp xếp canh cá và cơm và thức ăn mặn, đưa cho Tín Nhất, Tín Nhị đang đứng chờ để mang cơm tới thư viện cho các công tử và tam Tín đang theo hầu con cháu nàng.

Sau đó lại sai Thư Cầm đi mời Lâm Hải về dùng bữa trưa. Rồi lo sắp xếp các món lên gian chính phòng chuẩn bị dùng bữa.

Mẫn Trúc chỉ phân phó sơ Lưu đầu bếp tách rau cải ra thành từng lá riêng biệt, sau đó ngâm trong nước muối loãng. Thịt thì đến giờ nấu cơm chiều thì băm nhỏ, ướp chút hành, tiêu, muối và một ít nước tương. Lá hành, nấm thì cứ để đó, chiều nàng sẽ sơ chế. Một vòng bận rộn cũng gần giờ ngọ rồi, Mẫn Trúc cũng dẫn mấy nha hoàn của mình đi lên chính phòng dùng bữa.

Hôm nay Mẫn Trúc nghỉ trưa chỉ tầm khoảng hai khắc, sau đó nàng lại vào gian phòng hương liệu bận rộn.

Mẫn Trúc đang cố gắng điều chế một vài loại hương liệu chuyên dùng cho mùa hè. Nhưng thực ra mùa hè nếu hương quá thơm, quá nồng sẽ khiến người ta khó chịu. Bây giờ trước mắt nàng có hương bạc hà, hương cam, hương cúc. Nhưng như vậy quá ít chủng loại lựa chọn. Lại thêm những loại hương này đã có sẵn ở cửa hàng, bây giờ cần là loại hương mới lạ. Thật đau đầu mà!

Mẫn Trúc ngồi trong phòng cau mi suy nghĩ một lúc mà chưa nghĩ ra được hương gì làm con người ta cảm thấy sảng khoái với thời tiết nóng nực này. Mà ở đây chưa có hoa oải hương, Mẫn Trúc mở sách về thảo dược ra đọc tỷ mỉ từng trang, bỗng mắt nàng sáng lên ” cây hương nhu*!”. Đúng rồi, hoa này ở đây có, không những có mà có nhiều là khác, thật là khéo mà.

(*: Cây hương nhu có nhiều tác dụng quan trọng như lợi thấp, mồ hôi, hành thủy, giảm sốt. Chủ yếu được dụng để chữa đau bụng, cảm mạo, thủy thũng, nhức đầu, nôn, chảy máu cam, tiêu chảy… Vào mùa hè dùng để trị cảm nắng, mùa đông trị nhiễm lạnh)

Mẫn Trúc rất vui vì vào đầu tháng năm hương nhu này sẽ nở rộ khắp nơi, đây không phải là nguyên liệu thiên nhiên sẵn có sao, không mất tiền mua nguyên liệu, chỉ mất công hái và điều chế thành tinh dầu thôi, quả là vui mà.

Suy nghĩ của Mẫn Trúc trước mắt là cứ mỗi mùa ra thêm một loại hương liệu mới. Nhưng có nhiều loại hương phải tìm trong rừng sâu hoặc khu vực hiểm trở. Mà Dương gia được Dương lão gia tử dặn, mọi đi giao trà hay đi thu tiền hàng sẽ luôn phải có người để ý mua hoa hoa thảo thảo hiếm lạ mang về, việc này cũng khá vất vả vì Mẫn Trúc muốn là sau khi có giống hoa lạ thì tự tìm cách trồng để tiếp tục nhân giống. Tuy rằng rất vất vả lúc đầu nhưng về sau nếu cây giống phát triển tốt thì nguyên vật liệu đã có sẵn, mọi người sẽ không quá vất vả trong việc tìm kiếm lại giống hoa hay cỏ đó nữa. Chính vì thế, nam đinh Dương gia khi hỏi được hoa sẽ muốn luôn cả cây mua mang về chứ không chỉ là hoa khô. Việc này cũng làm tốn khá nhiều thời gian của mọi người. Nhưng ai cung biết đây là con đường phát tài khác của Dương gia trừ lá trà, nên ai cũng tranh thủ khi tới vùng xa hoặc khu phủ thành chuyên về thảo dược sẽ tìm mua một số giống cây hoa lạ, có mùi thơm mang về.

Mẫn Trúc bắt đầu viết thư cho Dương lão gia tử, nhờ ông ngoại nàng bắt đầu thu thập hoa hương nhu và điều chế tinh dầu theo công thức của lá bạc hà. Mẫn Trúc dạo này khá bận rộn nên thực không thể về Dương gia cùng mọi người xem xét hoa hoa thảo thảo mà các thúc, bá và biểu ca mang từ các nơi về. Diều này làm Mẫn Trúc có chút lo lắng. Vì thực sự có một số loại hoa hay cỏ không thể dùng làm hương liệu bán ra ngoài được, mặc dù loài thực vật đó có mùi rất dễ chịu đi chăng nữa, nói ví dụ như loại cỏ mơ* hay hoa khổ ngải*. Đây là mọt trong số loại hoa cỏ không thể bán đươc, rất nguy hiểm cho người sử dụng.

(* Cỏ mơ: là một loại cây bụi có kích thước trung bình được biết đến là loại cỏ gây ảo giác và tăng cường những giấc mơ. Bởi vì điều này, nó thường được gọi là “giấc mơ thảo mộc”. Làm người ta thường xuyên ngủ mơ, nếu sử dụng quá nhiều sẽ dần dần lâm vào hư ảo.

* Hoa khổ ngải: Có chứa chất thuyone là một phân tử hiện diện trong absinthe.

Là một chất gây:

– co giật

– và gây ra những cảm giác của sự động ức chế

( thí dụ như ít xấu hổ, không để ý hành vi của mình, có thể dẫn đến thái độ tự tin, quá dạn dĩ), và ngay khi liều dùng quá cao, sẽ gây ra: – những ảo giác.)

Trong thư, Mẫn Trúc cũng dặn Dương lão gia tử nên chăm sóc các loại hoa cỏ kia trước, đợi nàng đọc tốt sách thuốc rồi mới từ từ điều chế chúng sau. Hiện tại bây giờ cũng không vội.

Viết xong thư thì Xuân Trà cũng gõ cửa nhắc nhở Mẫn Trúc nên đi phong bếp dặn Lưu đầu bếp làm món ăn mới như thế nào, sau đó nàng còn phải cùng các ca ca đi tập võ nữa.

Mẫn Trúc vội vàng bỏ thư vào phong bao, sau đó ra ngoài đưa cho Xuân Trà dặn nàng mang phong thư này giao cho Ngạn Ân, nhờ hắn đưa cho sai nha trong huyện đường giao cùng công văn về An Sơn huyện vào hai ngày tới. Còn mình thì dẫn theo Hạ Trà và Thu Trà xuống bếp.

Do bắp cải đã ngâm qua nước muối loãng nên cũng mềm rồi, Mẫn Trúc chỉ cần trụng sơ trong nước sôi, sau đó lấy thịt, nấm, hành, tiêu đã được Lưu đầu bếp trộn chung cùng gia vị sẵn chia thành từng khối nhỏ vừa ăn. Tiếp theo lại trụng sơ hành lá trong nước sôi. Tới đây Mẫn Trúc hướng dẫn Lưu đầu bếp trải lá bắp cải, sau đó cho thịt trộn vào cuộn lại, lấy hành lá trụng qua nước sôi cột lại giống như một chiếc bánh nho nhỏ, nhìn rất hấp dẫn. Những cuộn bắp cải đó được cho vào lồng hấp chừng nửa khắc, sau đó bỏ vào nồi nước xương ninh trong hai canh giờ trước đó. vậy là Mẫn Trúc đã hoàn thành món canh bắp cải cuộn thịt. Bây giờ tới món thịt nướng tiêu mật ong. Thịt bụng heo được ướp với muối, tiêu và đặc biệt là ngũ vị hương mà Mẫn Trúc mới làm ra hồi tháng trước, sau đó xiên vào thanh trúc, thịt được xếp từng lớp, từng lớp. Sau đó quét một lớp mật ong ở bên ngoài. Trên đầu thanh trúc cột một sợi dây dài tầm hơn một gang tay người lớn, sau đó làm giá treo gần bếp lò than lớn. Sợi dây vặn xoắn lại, sau đó để thanh trúc tự xoay tròn. Bên dưới thanh thịt nướng để một cái khay lớn hơn đường kính miếng thịt để đụng lớp mỡ chảy xuống. Khi lớp mỡ chảy ra, Mẫn Trúc dặn Lưu sư phụ lại quét lớp mỡ đó lên lớp thịt để tránh thịt không bị khô. Việc nướng thịt này tầm hơn nửa canh giờ mới xong. Mẫn Trúc bàn giao lại cho Lưu sư phụ, sau đó trở về viện của mình nghỉ ngơi một chút rồi đi luyện võ.

Mẫn Trúc vừa ra tới hoa viên thì Trương Võ chạy tới nói: ” Tiểu muội muội, A Trí biểu ca hôm nay tới gặp nương nói muốn thú thê a”. Nói xong còn như con mèo nhỏ ăn vụng được món ngon, che miệng cười hắc hắc.

Mẫn Trúc tròn mắt ngạc nhiên hỏi: “Thật?”

Trương Võ nhướn mày nói: Đương nhiên là thật, khi nãy ta muốn tới hỏi nương mấy ngày nữa được nghỉ học hai ngày, nương có thể cho chúng ta đi thăm thú huyện thành này được không. Chúng ta tuy tới đây lâu nhưng chưa được ra ngoài thành chơi còn gì. Nhưng biểu ca còn nhanh chân hơn ta nữa. Tới gặp nương chúng ta để xin nương ra mặt hỏi thăm cô nương nhà người ta”.

Mẫn Trúc và Trương Võ rảnh rỗi ngồi chồm hổm, châu đầu vào nhau xì xầm bàn xem cô nương nhà ai được biểu ca nhìn trúng. Đang to to nhỏ nhỏ nói thì ba người Cẩn Minh, Cẩn Tuệ cùng Trương Văn đi tới. Cẩn Minh thấy đệ đệ muội muội thì thầm thì buồn cươi nghĩ “trong nhà mình mà còn phải to nhỏ như vậy?”

Cẩn Tuệ thì tò mò tiến lại gần hai người nghe cho rõ xem họ nói gì. Nhưng hai người nói nhỏ quá, Cẩn Tuệ chỉ nghe loáng thoáng “biểu tẩu, biểu ca… gả qua…”. Cẩn Tuệ đang tính tham gia góp vui nhưng Vương bộ đầu đi tới cắt ngang ý tưởng này. Vương bộ đầu hô lớn: ” Tới giờ luyện quyền, mọi người mau làm đọng tác khởi động”.

Mấy huynh đệ muôi Cẩn Minh vội vàng vào hàng, bắt đầu bài tập. Vương bộ đầu nhìn mọi người rồi hỏi: ” Sao hôm nay không thấy Dương Trí?”

Lời vừa nói dứt Dương Trí đã từ sau hô to:” Thưa sư phụ, đồ đệ có mặt, xin lỗi sư phụ, đồ đệ có chút việc nên tới hơi trễ”.

Vương bộ đầu nghiêm mặt không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó để Dương Trí vào hàng cùng mọi người luyện tập.

Dương Trí thấy Mẫn Trúc và Trương Văn ánh mắt nhìn mình không đúng lắm. Nhưng đây đang ở chỗ luyện võ, Dương Trí cũng không kịp hỏi xem sao hai đứa nhỏ hôm nay lại nhìn mình với ánh mắt mang ý ” đệ/ muội biết hết rồi” như vậy.

Dương Trí vừa tập vừa suy ngĩ ánh mắt của hai người Trương Văn và Mẫn TRúc thì Vương bộ đầu vỗ vai hắn một cái thật mạnh nói: ” Trong lúc luyện tập không nên mất tập trung. Cần phải cố gắng hết sức mới mong có thành tích tốt, học văn cũng như học võ, mình bỏ ra bao nhiêu thì nhận lại được bấy nhiêu. Đây là đạo lý căn bản nhất, ta mong mọi người hiểu lấy”.

Tất cả đông thanh hô: ” Đã hiểu, thưa sư phụ”.

Vương bộ đầu nói tốt, sau đó đi một bộ quyền mới, mọi người hết sức tập trung học theo.

Vương bộ đầu không chỉ dạy mọi người đánh quyền, sử dụng đao kiếm mà con dạy mọi người điều khí, tĩnh tâm. Vương bộ đầu nói về sau sẽ dạy mọi người kinh công. Mẫn Trúc rất là háo hức tới ngày được luyện kinh công trong truyền thuyết này nên học so ra còn chăm chỉ hơn cả Dương Trí và Cẩn Minh. Vì Vương bộ đầu có nói qua, Cẩn Minh, Dương Trí và Trương Văn tuổi hơi lớn, ba người họ lại quyết tâm theo văn nên chỉ cần luyện chạy nhanh là tốt rồi nên việc học điều khí ba người họ cũng chỉ học trong khả năng chứ không thực sự cố hết sức.

………..00000000000……………

Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình:)

hy vọng mọi người đi qua cho mình một vote:)

Ngoài lề một chút

Cây hương nhu ấy, thực sự hoa rất thơm (sở thích cá nhân thôi:))

Hồi nhỏ mình ngich dại, hoa thơm thì nghĩ nhét sâu trong mũi ngửi được lâu. Nhét xong không lôi ra được =)))))

Hôm đó cả nhà đi vắng hết chứ, sợ phát khóc luôn. May cô mình về sớm giúp mình lôi cái hoa ra =))))

Kỷ niệm hồi bốn tuổi rưỡi đầy kinh hoàng đấy =))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN