Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc


Chương 46


Sau bữa trưa với những món thịt nướng mới lạ mà Mẫn Trúc ướp chế sẵn rồi mang theo và món cá tươi vừa bắt dưới suối, sơ chế rồi đem nướng thì Triệu tuần phủ hài lòng cáo từ ra về trước, dù sao ông mới tới đây được một tháng nên công việc vẫn còn cần xắp xếp kỹ lưỡng thêm. Bây giờ Triệu tuần phủ cũng có được đáp án rõ ràng từ Dương lão gia tử rồi, còn tình cảm thì phải từ từ bồi đắp, không thể nói thân thiết là thân thiết ngay được.

Tứ Ca cùng Vân Chính được Triệu tuần phủ cho phép ở lại vui chơi ngoạn cảnh và bồi dưỡng tình cảm bằng hữu cùng mấy người Dương Trí và mấy huynh muội Cẩn Minh.

Dương lão gia tử cùng Lâm Hải sau khi tạm biệt Triệu tuần phủ thì một lòng đi kiểm tra chất đất nơi đây xem xem có thích hợp cải tạo thành đất trồng không. Mẫn Trúc cùng các ca ca và Dương Trí thì đi hái hoa hương nhu, dù sao thì bào chế hương nhu ngay tai phòng điều chế hương liệu của nàng với số lượng nhỏ là vẫn được. Lại nói chiều nay về nàng còn phải cùng mọi người ngâm rượu dâu tằm nữa đây. Mẫn Trúc nhìn trời cảm thán ” có vẻ như mình càng ngày càng bận thì phải?”

Tứ Ca, Vân chính cũng giúp mọi người trong việc hái hoa này. Tứ Ca tò mò hỏi Dương Trí:” Đây chỉ là hoa dại thôi, mọi người cần nhiều như vậy làm gì?”

Dương Trí tuy biết nhà mình đã theo ủng hộ vị hoàng tử này, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói hết tất cả bí quyết của nhà họ nên chỉ nói:” Đây là ý muốn của tổ phụ ta, người muốn thử một chút xem loại hoa này có điều chế ra hương liệu không thôi. Nên nhân dịp mấy ngày nay tổ phụ ở đây thì chúng ta giúp người hái nhiều một chút”.

Tứ Ca gật đầu đã hiểu cũng không hỏi gì thêm, chuyên tâm giúp mọi người hái hương nhu. Lúc Tứ Ca ngẩng đầu lên thì thấy Mẫn Trúc đang nói gì đó với Cẩn Minh nhưng Cẩn Minh một mực lắc đầu. Thấy tiểu cô nương vẻ mặt ỉu xìu quay lại tiếp tục hái hoa thì Tứ Ca bước tới gần Mẫn Trúc hỏi:” Tiểu muội muội không vui sao?”

Mẫn Trúc đang chán nản vì Cẩn Minh không đồng ý dắt nàng đi qua suối để vào sau tán cây rậm rạp bên kia đồi nhìn xem một chút. Mẫn Trúc hy vọng có thể tìm thấy loại hoa cỏ gì đó mới lạ ở đó. Bây giờ nghe thấy Tứ Ca quan tâm hỏi thì mặt nàng tràn đầy ủy khuất nhìn Tứ Ca nói:” Muội muốn qua bên kia suối để tìm hoa thơm cỏ lạ cho ông ngoại làm hương liệu, nhưng đại ca muội không cho”.

Tứ Ca cười hỏi:” Vì sao ca ca muội không cho muội đi?”

Mẫn Trúc thở dài:” Ca ca muội nói trời đầu hè, khả năng trong những chỗ cây rậm rạp sẽ có rắn, rất nguy hiểm, không thể đi”.

“Vậy ta dắt muội đi thì thế nào?” Tứ Ca nháy mắt với Mẫn Trúc nói.

Mẫn Trúc cười tươi đang định nói được thì lại dừng lại nói:” Vẫn là thôi đi, huynh mới càng không thể gặp nguy hiểm. Để lần khác muội đi tìm cũng được”.

Tứ Ca cười ha ha:” Thật sự không muốn đi nữa sao?”

Mẫn Trúc đầu rơi ra ba vạch đen, nàng đây là đang bị thiếu niên khi dễ sao? Dù sao nàng cũng đáng tuổi làm tỷ tỷ hắn đấy. Nhưng dù sao hiện thực thì nàng vẫn là tiểu cô nương bảy tuổi, đương nhiên là phải hành động như tiểu cô nương rồi. Nghĩ vậy nên Mẫn Trúc rất không nể tình mà chạy lại chỗ Cẩn Minh kéo vạt áo hắn nói:” Ca ca, Tứ Ca ca khi dễ muội là tiểu hài tử”.

Tứ Ca rất vô tội nói::” Ta chỉ muốn giúp muội ấy đi qua bên kia suối nhìn xem một chút. Không ngờ tiểu cô nương không nể tình mà còn nói ta khi dễ người”.

Cẩn Minh ôm Mẫn Trúc lên hỏi:” Như thế nào muội vẫn còn muốn qua đó? Thực muốn đi như vậy?”

Mẫn Trúc thật tình muốn đi nên quả quyết gật đầu, Cẩn Minh thở dài nhìn muội muội trong lòng rồi nhẹ thả nàng xuống, Mẫn Trúc thức thời tính nói không muốn đi nữa. Nhưng sau đó Cẩn Minh nhìn muội muội mình mỉm cười rồi gỡ giày, kéo ống quần, buộc vạt áo, lại ôm Mẫn Trúc lên nói:” Chỉ đi vòng vòng bên ngoài, ta tuyệt đối không dắt muội vào sâu bên trong”.

Mẫn Trúc cao hứng miệng liên tục đáp ứng:” Được, muội nghe lời đại ca, tuyệt không vào sâu bên trong!”

Cẩn Minh thấy Mẫn Trúc bày ra dáng vẻ nghiên túc thì phì cười, chân bước tới chỗ nông nhất của con suối chầm chậm ôm Mẫn Trúc bước qua.

Tứ Ca cũng theo ngay sau hai người Cẩn Minh, Mẫn Trúc. Dương Trí sợ biểu đệ một mình không quản nổi tiểu tinh quái Mẫn Trúc nên cũng từ xa chạy lại rồi theo bước ba người kia.

Đám bốn người Vân Chính, Cẩn Tuệ, Trương Văn, Trương Võ là do ham vui nên cũng vội vã bước theo sau.

Sau khi Cẩn Minh đặt Mẫn trúc xuống đất thì mấy người còn lại cũng trước sau qua tới nơi. Mẫn Trúc nhìn thấy cả đám đều tụ tập ở đây thì cũng á khẩu, nàng đang bận việc của nàng, mọi người tham gia náo nhiệt cái gì!?

Mẫn Trúc mới mặc kệ bọn họ tự nháo, nàng bắt đầu tìm kiếm một chút quanh đám cỏ ven suối. Quả thật là chẳng có gì! Mẫn Trúc nhìn qua phía đồi cây rậm rạp ngay đó mà lòng khó chịu “được vào sâu bên trong là tốt rồi!”

Tứ Ca nãy giờ vẫn theo sau Mẫn Trúc cùng Cẩn Minh lên tiếng:” Lâm muội muội muốn vào sâu bên trong sao? Ta dắt muội đi!”

Mẫn Trúc lắc đầu:” Muội đã nhận lời với ca ca của muội là không vào sâu thì sẽ giữ lời”. Nói xong quay qua nhìn Cẩn Minh:” Ca ca, hay chúng ta đi ven suối xuống dưới một chút?” Mẫn Trúc nói rồi chỉ về phía hại nguồn có đám cây bụi rậm rạp.

Cẩn Minh gật đầu cầm tay Mẫn Trúc dắt xuống phía hạ nguồn của dòng suối. Cẩn Minh cũng quay qua nói với Tứ Ca:” Huynh cứ cùng chơi với mọi người đi, ta chăm sóc muội muội mình là được rồi”.

Tứ Ca lắc đầu nói:” Dù sao cũng là ngắm cảnh, coi như huynh muội hai người bồi ta đi hạ nguồn cũng được mà”.

Cẩn Minh cùng Tứ Ca vừa đi vừa nói chuyện chi hồ giả dã. Mẫn Trúc cũng mặc kệ hai người, tự mình làm việc của mình.

Đi một đoạn cũng khá xa, Mẫn Trúc nhìn thấy bụi hoa màu trắng nở rộ. Mắt Mẫn Trúc sáng lên, bỏ tay Cẩn Minh ra rồi chạy tới chỗ bụi hoa.

Chưa tới gần mà hương hoa thoang thoảng kéo tới, thật thơm.

Cẩn Minh chạy ngay sau Mẫn Trúc, thấy muội muội dừng lại thì bản thân cũng lập tức dừng bước, ánh mắt hướng theo tầm nhìn của Mẫn Trúc. Cẩn Minh khi nhìn thấy bụi hoa thì cũng biết Mẫn Trúc vội vàng vì cái gì rồi. Lúc này Cẩn Minh cũng ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ nhàng quanh quẩn nơi chóp mũi. Đồng thời ngửi được hương thơm này còn có Tứ Ca.

Tứ Ca cảm thán:” Mùi hương thật dễ chịu!”

Mẫn Trúc gật đầu nói:” Đây là hoa mạt lị*, một trong mười loại hoa có tác dụng làm cho tinh thần thoải mái hơn, kèm theo đó nó còn có nhiều tác dụng làm đẹp cho nữ giới. Haha muội tìm được bảo bối rồi”.

Hoa mạt lị: là hoa nhài đó mấy bác, em tra trên Google ca ca, thấy ca ấy nói thế. 😆😆😆😆

Vân Chính khi nhìn thấy Tứ Ca đi theo huynh muội Mẫn Trúc thì cũng từ xa chạy tới. Giờ nghe Mẫn Trúc nói vậy thì thắc mắc:” Sao muội biết hoa này có nhiều công dụng?”

Mẫn Trúc từ lúc nhìn thấy hoa luôn cao hứng nên quên mất còn có người ngoài ở đây. Giờ nghe Vân Chính lên tiếng nàng mới chợt nhớ ra, nhưng nói cũng nói rồi, phải tìm cách giải nguy.

Mẫn Trúc vẫn rối rắm nghĩ cách thì Cẩn Minh đã nói:” Là do một quyển sách du ký ta đưa cho muội muội có ghi lại. Lúc đó ta còn theo mô phỏng mà vẽ cho muội muội xem thử, muội muội của ta đặc biệt thích hoa cho nên luôn có ấn tượng sâu. Giờ ngửi được mùi thơm tương đồng nên muội ấy cao hứng thôi. Dù sao muội ấy cũng chỉ là tiểu hài tử, phải đợi ta hỏi lại ông ngoại xem đúng không đã”.

Mẫn Trúc tròn mắt nhìn đại ca nhà nàng nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập thì thầm cảm thán ” quả là cao thủ mà!”

Mẫn Trúc bây giờ đã nhớ ra có người ngoài ở đây nên ngoan ngoãn ngậm miệng. Nàng khẽ kéo vạt áo Cẩn Minh. Cẩn Minh hiểu ý muội muội nên lớn tiếng gọi biểu ca Dương Trí và các đệ đệ lại.

Mọi người nghe Cẩn Minh gọi thì đều đi về phía bên này. Cẩn Minh lặp lại lời của Mẫn Trúc về tác dụng của hoa mạt lị, sau đó nói mọi người chia nhau đi tìm cây nhỏ đào lên. Vì cây Mẫn Trúc tìm thấy khá là lớn rồi, giờ đào lên sợ chăm sóc không đúng cây sẽ chết. Tới lúc đó có hối cũng không kịp.

Mọi người chia nhau ra tìm, vậy mà lại có hơn mười cây con. Mẫn Trúc cao hứng đến mức cười tươi không dứt.

Cẩn Minh xoa đầu Mẫn Trúc:” Vui như vậy sao?”

Mẫn Trúc dùng sức gật đầu:” Dạ, về tới nhà muội sẽ nói cho ca ca và cả nhà biết muội muốn làm gì”.

Cẩn Minh gật đầu không hỏi tiếp, dù sao ở đây cũng không phải nơi thích hợp nói những chuyện này.

Lúc này, ở bên kia suối Dương lão gia tử cùng Lâm Hải đi xem xét địa hình và đất ở đây về thì không thấy một bóng người. Hai người có chút hốt hoảng vì dù sao theo cùng mấy đứa ngỏ nhà họ còn có một vị hoàng tử đấy.

Lâm Hải cất tiếng gọi Cẩn Minh, khi nghe tiếng Cẩn Minh thưa lại từ ngay góc khuất bên kia suối thì hai người mới thở ra một hơi.

Trời lúc này cũng dần khuất bóng nên Lâm Hải hô mọi người quay lại ra về.

Xe ngựa của Tứ Ca cùng Vân Chính đã chờ sẵn nên tất cả mọi người chào tạm biệt tại đây.

Trên xe, Mẫn Trúc ngồi cùng Dương lão gia tử, Lâm Hải và Dương Trí. Cẩn Minh ngồi cùng ba đệ đệ để dặn dò mọi người việc giấu tài của Mẫn Trúc đồng thời cũng nói sơ một chút về ý tưởng mới mẻ mà Mẫn Trúc nói nhỏ vào tai Cẩn Minh trước khi lên xe ngựa. Còn Mẫn Trúc thì trình bày ý tưởng làm sản phẩm làm đẹp cho phụ nhân của mình với Dương lão gia tử.

“Ông ngoại, người nghe con trình bày một việc”. Mẫn Trúc vui vẻ nói.

Dương lão gia tử cười nói:” Ta thấy không có gì ngoài việc liên quan tới mấy cây hoa dại con đào được kia”.

Mẫn Trúc cười càng tươi hơn:” Đúng là không có gì qua mắt được người”.

Dương lão gia tử gõ nhẹ đầu Mẫn Trúc nói:” Con bớt ba hoa đi, có chuyện mau nói”.

Mẫn Trúc cười hì hì đưa tay làm bộ xoa đầu, sau đó nàng nghiêm túc trình bày ý tưởng:” Cây hoa hôm nay con tìm được có mùi thơm làm an thần, tĩnh tâm. Không những thế, tác dụng làm đẹp của nó còn rất lớn. Lúc nhìn thấy cây hoa này, con đã biết mình tiếp theo nên làm gì rồi. Con tính thử nghiên cứu làm son môi, bột dưỡng da cho phụ nhân”.

Dương lão gia tử thấy ý tưởng không tệ, nhưng ông có chút băn khoăn:” Thế nhưng chúng ta bây giờ nhân lực không đủ để mở thêm cửa hàng”.

Mẫn Trúc xua tay:” Con thấy không cần mở cửa hàng thêm nữa, cửa hàng hương liệu nước đã thu hút rất nhiều phụ nhân rồi, bây giờ chúng ta tăng thêm sản phẩm thôi, dù sao hương liệu hay vật liệu làm đẹp đều đa số là dành cho phụ nhân cả”.

Dương lão gia tử vỗ đùi:” Đúng, sao ra lại không nghĩ ra nhỉ?”

Mẫn Trúc vội vỗ mông ngựa:” Là người chưa nghĩ tới thôi”.

Dương lão gia tử, Lâm Hải cùng Dương Trí nhìn Mẫn Trúc cười ha ha. Dương Trí nói:” Muội đúng là tiểu tinh quái, vậy nhưng muội định thế nào đây? Có đủ thời gian cho muội không?”

Mẫn Trúc vẻ mặt đương nhiên nói:” Tất nhiên không đủ, muội sẽ thử làm mẫu trước, sau đó sẽ bày cách làm lại cho nương hoặc ông ngoại cử một vị cữu mẫu ở đây cùng muội điều chế. Còn về sau là do mọi người giúp muội lo liệu rồi”.

Dương Trí gật đầu nói phải, nhưng lại nói:”Nhưng nhà chúng ta có lên nhanh quá không?”

Lời này nói ra cả Dương lão gia tử và Lâm Hải đều trầm tư.

Mẫn Trúc cười hì hì nhắc nhở:” Mọi người quên chúng ta giờ đã có núi dựa sao?”

Dương lão gia tử nghe xong thì cười đến không thở được, Lâm Hải và Dương Trí phải vuốt nhẹ lưng giúp ông thông khí. Dương lão gia tử cười đủ mới nói:” Trong nhà này, người nắm bắt thời cuộc nhanh nhất có lẽ là Mẫn Trúc rồi”.

Trên đường về nhà mọi người ngươi góp vui một câu, ta náo nhiệt đôi lời, con đường như ngắn lại, thoáng chốc mọi người đã về tới nhà.

Dương lão gia tử vừa xuống xe đã thấy Ngạn Ân đứng ngay cổng chờ mọi người. Ngạn Ân vừa thấy rèm xe được Dương lãi gia tử kéo lên đã nhanh nhẹn bước tới đỡ tay ông cười hì hì nous:” Lão thái gia cùng mọi người đã trở lại. Lão thái thái và hai vị phu nhân trông ngóng mọi người từ chiều tới giờ, nô tài đứng đây đợi mọi người cũng được một lúc rồi”.

Dương lão gia tử nghe vậy thì nhướn mày:” Trong nhà có chuyện gì sao?”

Ngạn Ân cười hắc hắc nói:” Lão thái gia, Triệu đại nhân cho người mang chút lễ gặp mặt cho người”.

Dương lão gia tử gật đầu, sau đó dẫn đầu đoàn người đi về phía chính viện.

Ngô thị cùng con gái và con dâu đang ngồi đợi mọi người tại chính phòng, vừa thấy Dương lão gia tử bước vào Ngô thị và hai người con đứng dậy rồi bước ra đón mọi người vào nhà.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Ngô thị chỉ vào hai chiếc khay phủ vải đỏ nói:” Đay là quà gặp mặt mà Triệu đại nhân cho người mang tới hồi đầu giờ chiều nay, ông xem thử là thứ gì. Tôi cùng hai con cũng không dám tự ý xem trước”.

Dương lão gia tử gật đầu, vẫy tay cho Ngan Ân cùng Thư Cầm mang hai khay quà tới trước mặt ông. Dương lão gia tử mở ra khay đầu tiên là một xấp ngân phiếu mười tờ, mỗi tờ bên trong có giá tầm một vạn lượng. Khay thứ hai là một mảnh ngọc bội màu trắng ngà và một phong thư. Ông mở thư ra đọc, sau đó nhìn một lượt tất cả con cháu rồi mới chậm rãi nói:” Triệu đại nhân góp vốn kinh doanh là mười vạn lượng bạc, kèm theo ngọc bội tượng trưng của Triệu gia. Mọi người cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Lâm Hải cùng mấy người Dương Trí tròn mắt ngạc nhiên, chỉ mới gặp có một buổi sáng mà buổi chiều lập tức góp mười vạn lượng làm vốn. Đây cũng quá là hào phóng đi.

Dương lão gia tử thấy mọi người trầm mặc không lên tiếng thì lại hỏi:” Lâm Hải, con cảm thấy thế nào?”

Lâm Hải nói:” Theo con chúng ta nên giữ lại ngọc bội, còn ngân phiếu thì cứ trả lại cho Triệu đại nhân”.

Dương Lão gia tử lại nhìn một vòng các cháu của mình hỏi:” Còn mấy đứa nhỏ các con thấy ta nên xử trí thế nào?”

Cẩn Minh, Dương Trí, Trương Văn thì cùng ý kiến với Lâm Hải, duy có Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ lại đồng thanh nói giữ hết lại. Dương lão gia tử nhướn mày nhìn Cẩn Tuệ hỏi:” Tại sao con lại có ý giữ hết lại?”

Cẩn Tuệ thưa lại:” Triệu đại nhân gửi thư có nói rõ, đó là tiền góp vốn. Dù sao trên đường về đại ca có nói qua muội muội có ý tưởng mới cho cửa hàng hương liệu, đương nhiên chúng ta phải cần có vốn. Mà ông ngoại cũng đã đồng ý cùng tiến cùng lùi với tứ hoàng tử, vậy tại sao họ góp vốn chúng ta phải trả? Đã là góp vốn, vậy chúng ta cứ thu, sau khi buôn bán có lời thì chia lợi nhuận cho họ, không phải tốt hơn sao?”

Mẫn Trúc nghe vậy gật gù:” Con đồng ý kiến với tam ca, chúng ta sẽ làm bảng chi phí, sau đó đưa sổ sách và phần lợi nhuận mà Triệu tuần phủ nên có. Con thấy đó mới gọi là ” cùng hội cùng thuyền”. Bây giờ ông ngoại trả lại số tiền đó thì không khác gì người từ chối giúp tứ hoàng tử cả”.

Cẩn Tuệ đang một mực bảo vệ ý kiến bản thân, nghe Mẫn Trúc nói thì quay qua hỏi nhỏ vô tai nàng:” Muội mội, ” bảng chi phí” là cái gì?”

Mẫn Trúc trả lời nhỏ lại:” Là sổ sách thu chi”.

Cẩn Tuệ gật đầu đã hiểu. Dương lão gia tử cũng đồng thời cất lời:” Vậy hai món này tạm thời lưu lại do ta giữ, còn Mẫn Trúc con xem thử có cách làm đồ trang điểm gì gì đó như thế nào rồi nói lại với ta. Nói như vậy tạm thời chúng ta phải lưu lại đây mổ ít thời gian nữa rồi. Thôi mọi người về viện của mình nghỉ ngơi đi. Một ngày này ai cũng mệt mỏi rồi”.

Tất cả thi lễ cáo từ, mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó lại chuẩn bị cho công việc của bản thân, sắp tới là những ngày bận rộn không ngơi nghỉ rồi, nhưng đây lại là chuyện nói sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN