Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc
Chương 49
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi học cầm cùng Mộc sư phó, Mẫn Trúc cùng Mộc sư phó tới viện của Phó thị thỉnh an. Vừa tới nơi thì Xuân Đào đã tiến lên tươi cười nói: ” Mộc cô nương, Lâm tiểu thư, phu nhân chờ hai người một lúc rồi”.
Mộc Vãn Thanh hơi khẽ cười nói: ” Để phu nhân chờ lâu, hôm nay ta để Mẫn Trúc học lâu hơn thường ngày hai khắc”.
Xuân Đào cười hì hì nói:” Cũng không phải chuyện lớn gì, là có khách nhân chờ Mộc cô nương thôi”.
“Ồ? Là khách nhân phương nào?” Mộc Vãn Thanh hơi kì lạ hỏi. Vì vốn ở đây nàng không quen biết ai.
Nhưng Xuân Đào chưa kịp trả lời thì mọi người cũng bước tới cửa chính phòng. Phó thị nhìn thấy Mẫn Trúc thì vẫy nàng lại ngồi gần mình ân cần hỏi:” Như thế nào hôm nay hai người lại có chút chậm trễ?”
Mẫn Trúc thi lễ nói:” Hồi phu nhân, là con hỏi sư phó thêm một chút về cách phổ nhạc nên mới chậm trễ giờ của sư phó, mong phu nhân lượng thứ”.
Phó thị nắm bàn tay nhỏ bé của Mẫn Trúc nhẹ nhàng nói:” Con đứa nhỏ này thật khiến người ta thương yêu mà, ta không có trách gì con. À phải rồi, đây là Bùi phu nhân và hai khuê nữ của nàng. Mộc cô nương, mẹ con ba người họ hôm nay tới để gặp cô nương đó”.
Mẫn Trúc quay qua nhìn ba mẹ con Bùi thị liền thi lễ chào trưởng bối và hành nửa lễ với hai khuê nữ của nàng ta.
Tố Thục, Tố Linh cũng không hành bán lễ với Mẫn Trúc mà vô tư nhận lễ của nàng và xem đó là đương nhiên. Phó thị nhíu mày có chút khó chịu, vì tuổi Mẫn Trúc còn nhỏ, nhưng xét theo cấp bậc của cha các nàng thì Mẫn Trúc vẫn là con quan tri huyện, được vua ban ấn. Cớ gì con quan huyện thừa nho nhỏ lại không biết tôn ti, trật tự như vậy? Đây lại còn xem việc Mẫn Trúc thi lễ với tỷ muội các nàng là đương nhiên? Tuy vậy, Phó thị cũng không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục quan sát.
Mẫn Trúc cũng hiểu chuyện này, nhưng nàng vốn đã không so đo với tỷ muội Bùi gia. Lại nói đây là tuần phủ, chủ nhà còn chưa lên tiếng, nàng cũng không muốn ồn ào, cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đáng nói tới.
Lúc này Bùi thị lên tiếng nói:” Hồi phu nhân, chuyện thiếp thân nói với người, người xem…”
Phó thị cũng không dài dòng, trực tiếp nói với Mộc Vãn Thanh:” Mộc cô nương, Bùi phu nhân muốn gửi hai khuê nữ tới chỗ cô nương học cầm. Ta không thể thay cô nương quyết định, nên mới chờ Mộc cô nương tới hỏi xem ý cô nương có muốn thu nhận hai tiểu thư Bùi gia không?”
Mộc Vãn Thanh trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói:” Ta được người nhờ vả truyền thụ cầm nghệ cho Mẫn Trúc, nếu Mẫn Trúc có thể tiếp nhận hai vị tiểu thư, chính ta cũng sẽ không có chối từ”. Mộc Vãn Thanh từ năm mười hai tuổi đã theo sư phụ vào cung học cầm, cũng có hơn mười năm lịch lãm trong cung. Quy củ như thế nào, nàng ở đây có lẽ chỉ kém một chút hoặc ngang ngửa với Phó Thị chứ tuyệt không phải không biết gì. Nói sao thì Mẫn Trúc đã là học trò của nàng, lại có ân với vị trong cung. Nàng đương nhiên sẽ vì Mẫn Trúc mà làm khó hai vị tiểu thư Bùi gia một chút. Lại nâng cao Mẫn Trúc một chút, đồng thời xem tiểu học trò của nàng ứng đối ra sao. Biết đâu sau này chính tiểu cô nương này lại bay lên cành cao a.
Mẫn Trúc nghe lời Mộc sư phó nói thì liền hiểu được sư phó đang giúp nàng lấy lại thể diện. Mẫn Trúc quay qua nhìn Mộc Vãn Thanh nhẹ nhàng mỉm cười với sư phó của nàng. Sau đó quay qua Bùi thị nhẹ nhàng thi lễ rồi nói: ” Bùi phu nhân, hai vị tỷ tỷ hẳn là đã học qua cầm nghệ…”
Mẫn Trúc còn chưa kịp nói hết lời thì Tố Linh đã hếch cằm lên tiếng:” Đó là tất nhiên! Nương ta đã mời một vị sư phó…”
Bùi thị lúc này vội vã kéo tay Tố Linh cười gượng hai tiếng với Phó thị:”” Triệu phu nhân thông cảm, trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Lễ nghi chưa thấu đáo. Con bé chỉ muốn đùa giỡn với Lâm tiểu thư một chút, mong phu nhân chớ ghét bỏ”.
Phó thị cũng thực bực bội rồi nên cũng không muốn khách khí nữa:” Nếu Bùi phu nhân đã nói lời này, vậy để tiểu cô nương về học lại quy củ đi. Mẫn Trúc là đang bồi Bùi phu nhân nói chuyện, không phải tỷ muội đùa giỡn chốn khuê phòng”.
Bùi thị bị lời này của Phó thị làm cho á khẩu, mặt nàng ta hết đỏ lại trắng, một lúc cũng không biết nói gì cho phải.
Lúc này, Tố Thục lại quỳ xuống. Điều làm người ta bất ngờ là Tố Thục quỳ với Mẫn Trúc. Mẫn Trúc cùng toàn bộ mọi người trong phòng đều tròn mắt kinh ngạc. Duy có Phó thị thì chỉ liếc mắt cười nhạt, sau đó cầm tách trà nhẹ nhàng mân mê mép ly trà. Nàng muốn xem xem cô nương này có thể diễn được tuồng gì? Dù sao nàng cũng không phải chưa từng xem diễn qua…
Mẫn Trúc tuy là hình dáng bảy tuổi, nhưng tính cả hai đời thì nàng cũng trên ba mươi. Những chuyện giả bạch liên hoa này nàng chưa phải chưa thấy qua. Nhưng nhìn người ta quỳ trước mặt mình thì Mẫn Trúc vẫn chưa quen được. Mẫn Trúc lùi lại hai bước tránh né lễ của Tố Thục rồi nói:” Bùi tỷ tỷ, tỷ làm vậy là có ý gì? Lễ này muội không nhận được, tỷ mau đứng lên đi”.
Tố Linh phía sau muốn lao lên kéo Tố Thục dậy, nhưng Bùi thị đã giữ chặt nàng ta.
Tố Thục lúc này nước mắt đã lưng tròng nhì Mẫn Trúc:” Lâm muội muội, ta thay Tố Linh xin lỗi muội. Ta làm tỷ tỷ mà không khuyên được muội muội, trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng. Tuy tỷ muội chúng ta đã học qua cầm nghệ, nhưng thực lòng muốn theo học Mộc sư phó. Mong muội muội thành toàn”.
Mẫn Trúc lắc đầu thở dài:”” Khi nãy muội hỏi lời đó là muốn nhắc nhở hai tỷ tỷ một chút, hai người đã học qua cầm nghệ, còn muội thực sự mới theo sư phó không quá mấy ngày. Muội sợ việc học của muội sẽ kéo chân hai tỷ tỷ. Mà tỷ xem, tỷ cứ quỳ mãi với cái ghế thế? Tỷ mau đứng lên rồi hãy nói”.
Phó thị thiếu chút thì phì cười với Mẫn Trúc, “tiểu cô nương này đúng là thông minh. Còn nhỏ đã biết ứng đối với những kẻ giả làm kẻ yếu thu lòng thương hại từ người khác của tiểu nhân”. Phó thị cũng xem đủ rồi nên nói:” Được rồi, có lời gì thì Bùi đại tiểu thư đứng lên rồi nói, cứ quỳ mãi còn ra thể thống gì? Người ngoài biết được lại nói ta ở đay ức hiếp một cô nương”.
Bùi thị lúc này mới đứng dậy đỡ khuê nữ nhà mình, sau đó vẻ mặt đau lòng nói với Phó thị:”Hồi phu nhân, đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình đã hiền dịu như vậy. Không phải lỗi của nàng nhưng nàng luôn chịu đau thay muội muội. Thật làm người khác đau lòng!”
Phó thị chỉ ồ một tiếng rồi không tiếp lời. Bùi thị không nghe thấy Phó thị nói gì cũng không biết làm sao xuống đài nên có phần lúng túng
Tố Thục muốn giúp nương nàng hạ đài, nên cắn răng muốn quỳ xuống lần nữa.
Chưa thực hiện được ý đồ thì Phó thị lên tiếng trước:” Nếu đã hai người đã thích học cầm đến khóc nháo như vậy, mà Mẫn Trúc cũng chấp nhận thì cứ học thôi. Không biết Mộc cô nương có nguyện ý nhận?”
Mộc Vãn Thanh có chút muốn từ chối. Vì nàng đã chán cảnh lừa gạt chốn thâm cung mà xin ma ma nói với hoàng hậu cho nàng ra ngoài. Nhưng Phó thị đã nói vậy nàng cũng không tiện nói thêm gì nên gật đầu:”Đã như vậy thì sáng mai giữa giờ thìn mời hai vị tiểu thư tới đây cùng Mẫn Trúc học cầm nghê đi. Nếu không còn chuyện gì ta xin phép đi trước”.
Phó thị gật đầu không lên tiếng. Mộc Vãn Thanh thi lễ với Phó thị, lại vỗ nhẹ vai Mẫn Trúc rồi cùng nha hoàn rời đi, đầu cũng không thèm quay lại nhìn ba nương con Bùi thị lấy một cái. Lại càng không nói gì đến việc nhận lễ hay bái sư của tỷ muội Bùi gia, những người không có liêm sỉ như vậy, thứ cho Mộc Vãn Thanh nàng không dám nhận làm đồ đệ.
Ba người Bùi thị nhận được lời đồng ý của Mộc Vãn Thanh cũng vội vàng cáo từ Phó thị ra về. Mặt mũi hôm nay coi như mất sạch, nếu ở lại sẽ chỉ càng lúng túng. Ngày sau lại nói đến việc lôi kéo tình cảm với tuần phủ phu nhân vậy.
Chỉ có Mẫn Trúc được Phó thị giữ lại nói chuyện phiếm:” Con đứa nhỏ này, lúc nãy con từ chối ta cũng không trách con. Hà cớ gì chuốc phiền phức vào người”.
Mẫn Trúc cười nói:” Tính tình hai vị Bùi tiểu thư có chút không thỏa đáng. Nhưng họ cũng đã muốn học cùng sư phó như vậy thì tùy họ thôi. Con cũng không phải không bỏ được”.
Phó thị bị dáng vẻ chính nhân quân tử của Mẫn Trúc chọc cười, nàng điểm nhẹ vào mũi Mẫn Trúc nói:” Con đúng là biết cách làm người ta vui vẻ mà. Ta thật muốn có đứa con gái như con”. Nói tới đây Phó thị im lặng, Mẫn Trúc nhìn trong mắt Phó thị thoáng qua tia mất mát.
Mẫn Trúc cười hì hì nói:” Vậy người cứ xem con là con cháu trong nhà mà dạy dỗ là được mà, con cũng vui vì có thể giúp phu nhân vui vẻ”.
Phó thị làm bộ giận nói:” Đã nói ta coi con như con cháu, nhưng con thì hay rồi, một câu gọi ta phu nhân, hai câu là tuần phủ phu nhân. Con căn bản đâu xem ta là người thân”.
Mẫn Trúc vội xua tay:” Con không có ý đó, người xem, vậy con gọi người là bá mẫu nhé?”
Phó thị vỗ nhẹ má Mẫn Trúc:” Con còn phải hỏi sao?”
Mẫn Trúc bồi Phó thị nói chuyện tầm hai khắc thì cũng xin phép đi về. Phó thị muốn giữ nàng lại dùng cơm, nhưng Mẫn Trúc từ chối vì ông bà ngoại nàng còn ở huyện nha, nàng nên về bồi ông bà ngoại ăn trưa. Phó thị cũng không gượng ép, để Mẫn Trúc ra về, còn tặng kèm theo một chút tổ yến cho hai lão nhân gia.
Mẫn Trúc mang tổ yến về, Ngô thị lại bàn với Dương thị đợi xong việc của Dương Trí thì bà muốn tới bái phỏng tuần phủ phu nhân để cảm ơn. Dương thị không nói hai lời liền đáp ứng Ngô thị. Dù sao đây cũng không phải chuyện to tát gì.
…….
Tại nhà của Bùi huyện thừa, Bùi thị cùng Tố Thục đang giảng lại đạo lý “đúng đắn” cho Tố Linh.
Bùi thị nhìn Tố Linh lắc đầu nói:” Con xem hôm hay hành động của con đã làm tỷ tỷ con phải vất vả thế nào?…”
Bà ta còn chưa nói hết câu Tố Linh đã cau mày cãi lại:” Con chỉ nói sự thật thôi!”
Tố Thục cũng tức giận không kém, không công nàng phải đi quỳ gối với một đứa tiểu nông dân quê mùa. Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới là hai đầu gối nàng lại đau. Tố Thục quát nha hoàn bên cạnh:”Mau đi lấy cao tiêu sưng lại đây. Ai ôi, đầu gối con đau quá nương!”
Bùi thị xót khuê nữ nên cũng quay qua trút giận lên nha hoàn:” Còn không mau đi lấy cao cho tiểu thư, hay đợi ta cho người đánh chết mấy tiện nhân các người?!”
Tiểu nha hoàn sợ xanh mặt, vội chạy đi tìm cao bôi cho Tố Thục.
Tố Linh đứng nhìn bĩu môi:” Cũng không ai bắt tỷ quỳ, khi không lại quỳ xuống khóc lóc…”
Bùi thị bực mình quát lên:” Con câm miệng, không phải tại con thì tỷ tỷ con phải hạ mình à? Trước khi đi ta đã dặn con im lặng, để tỷ tỷ con nói chuyện. Con thì hay rồi, la hét khoe mẽ. Ta dạy con như thế sao?”
Tố Linh còn định cãi lại, Bùi thị đã dịu giọng tiếp tục nói:” Ta biết là con cùng tỷ tỷ đều học qua cầm nghệ. Nhưng cái ta muốn là để tỷ tỷ con có thêm cơ hội gặp hai vị công tử nhà Triệu tuần phủ. Con đã không giúp được gì thì im lặng đi theo là được. Đừng phá hư việc của tỷ tỷ con”.
Tố Thục sau khi nghe Bùi thị nói xong, lại “bổ não” cho Tố Linh:” Muội năm nay cũng chín tuổi rồi, rèn luyện lại tính tình đi, biết đâu được nhà Triệu tuần phủ hay chỗ cữu thái gia có người hợp tuổi lại cũng có thể tiến tới. Cứ cái tính bộp chộp như bây giờ của muội thì…”
Câu nói lấp lửng của Tố Thục làm Bùi thị quay lại nhìn Tố Linh, bà ta nghĩ thầm trong bụng “cũng là từ bụng mình chui ra, một đứa thì khéo hiểu lòng người. Còn một đứa thì cứ như thuốc pháo, đụng tới là nổ bùm bùm, không làm mình bớt lo”.
Bùi thị thở dài vẫy ma ma thân tín của bà nói:” Mang nhị tiểu thư về phòng nàng đi, trừ buổi sáng đi học cầm, còn lại cấm túc không cho ra khỏi cửa”.
Tố Linh nghe tới đây thì bắt đầu la hét ầm ĩ:” Vì cái gì mà cấm túc con? Con nói sai sao?”
Bùi thị nghiêm khắc nói:”Phải, con nói không sai, mà sai ở chỗ con nói không đúng nơi, không đúng thời điểm”. Bà ta vẫy tay ra hiệu ma ma lôi Tố Linh về phòng, không quên nói thêm:” Con tự suy nghĩ xem mình sai ở đâu đi, nếu không nhận ra sau lầm của bản thân thì cứ ở trong phòng thôi”.
Ma ma lôi Tố Linh đi vừa lúc nha hoàn mang cao bôi đầu gối cho Tố Thục tới. Bùi thị nhận cao từ nha hoàn, giúp đỡ đại khuê nữ của ba ta bôi cao. Nương con hai người ở trong phòng thì thầm những chuyện sắp tới nên thế nào để lấy lòng Phó thị, còn bàn thế nào chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!