Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết - Chương 4: Cột Vào Xe Ngựa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết


Chương 4: Cột Vào Xe Ngựa.


Lúc này, Trầm Ngân có thể nói là đau khổ cũng vui sướng.

Y thành công, một lần nữa tìm đường sống trong chỗ chết!

Chỉ là, y cũng sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng tên nam chính này sẽ buông tha cho mình.

Quả nhiên, suy nghĩ của Trầm Ngân ngay lập tức liền đã được xác thực. Trầm Ô mặc dù giúp y sửa lại cánh tay, đồng thời cũng thu hồi chân lại. Nhưng cũng đã lập tức phất tay ra lệnh.

“Đem hắn ta nhốt vào trong lao đi. Lần này canh giữ nghiêm ngặt cho bổn vương. Nếu còn để hắn trốn thoát thêm một lần nữa…” Nói tới đây, âm thanh của Trầm Ô liền ẩn chứa sát cơ :”Đám cai ngục đó liền mang đầu đến gặp bổn vương đi.”

Sau đó, Trầm Ngân liền bị Ám Long Vệ lôi từ dưới đất lên. Nhanh chóng lui ra khỏi Vô Gian Điện.

Lần này, bởi vì cánh tay bị gãy, chịu qua một trận tra tấn, nên Trầm Ngân cũng không còn sức lực để vùng vẫy. Chỉ là, khi đi ngang qua người Trầm Ô, y lại hung hăng lườm lấy vạt long bào của hắn, âm thầm thề độc.

Đau khổ hôm nay y phải chịu, về sau, tất phải trả lại hắn gấp trăm gấp ngàn lần!

“Nhìn cái gì, đi mau!”

—————————–

Sáng hôm sau, vẫn còn chưa tới canh năm, Trầm Ngân đã bị người tạt cho một xô nước lạnh, ngay lập tức liền tỉnh ngủ.

Đập vào mắt vẫn như cũ là trần nhà lạnh băng, cùng với mùi nấm mốc khó ngửi.

Cánh tay mặc dù vẫn còn sưng tấy, nhưng chí ít cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Y bị người lôi xồng xộc ra khỏi phòng giam, bị cưỡng ép dùng dây thừng cột chặt hai tay lại với nhau. Đầu dây còn lại, lại nối vào phía sau của một cỗ xe ngựa hào hoa, đại khí.

Xung quanh xe ngựa là một dãy kị binh mặc bạch giáp sáng chói dưới ánh nắng. Trong tay cầm lấy binh giáo, khí thế như hồng, tựa như là thiên binh thiên tướng hạ phàm.

Xe ngựa toàn thân hoàng sắc, bốn góc đính lên bốn viên hồng bảo ngọc to bằng nắm đấm. Từng sợi dây vải từ chóp đỉnh rũ xuống, tựa như mành che, bị gió thổi tung bay.

Lúc này, Trầm Ngân mới nhớ tới, trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ chết, hai ngày sau Trầm Ô giống như cũng xuống núi một chuyến.

Sau khi trở về, trong hậu cung của hắn liền nhiều thêm một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương…

Chưa để Trầm Ngân hồi tưởng gì thêm, thì lúc này, đoàn binh mã cũng đã bắt đầu di chuyển.

Hai tay bị cột vào xe ngựa, nên dù muốn hay không, Trầm Ngân cũng chỉ có thể nâng bước chạy theo phía sau đoàn xe.

Bước chân nặng nề đạp vào trên đất. Bởi vì đi chân trần, nên lòng bàn chân của y rất nhanh liền bị đá vụn cắt phá. Để lại một loạt dấu chân đẫm máu hằn sâu trên đoạn đường đi qua.

Theo đoàn xe di chuyển càng nhanh, Trầm Ngân cũng bị ép từ đi chậm chuyển thành chạy nhanh.

Khí lực chậm rãi bị hao mòn theo thời gian, hai chân mỏi mệt đến chết lặng. Rốt cuộc, Trầm Ngân cũng không khống chế được mà ngã sấp xuống, bị xe ngựa kéo lê trên đất.

Nửa người trái ma sát vào trên đường đi, Trầm Ngân chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu, không cho mặt của mình bị đá vụn cọ nát thành một bãi thịt nhão.

Y phục mỏng manh rất nhanh liền bị phá rách. Da thịt tựa như bị chủy thủ gọt cắt, máu me đầm đìa.

Ngay khi Trầm Ngân cho rằng da thịt trên nửa người trái của mình đều sẽ bị cạo xuống, thì xe ngựa chạy ở đằng trước lại bất chợt dừng lại.

Toàn thân tê liệt, trong lúc Trầm Ngân vẫn còn đắm chìm trong cảm giác đau khổ. Thì thân thể của y đã bị một người cưỡng ép nâng lên như nâng một bộ y phục rách nát, nửa lôi nửa kéo về phía trước.

“Vương thượng!”

Theo kẻ bên cạnh kính cẩn bái chào, Trầm Ngân liền bị người không chút lưu tình vứt xuống đất.

Lúc này, cả người y trên dưới đều đã dơ bẩn không thôi, dính đầy bùn đất cùng máu tươi pha trộn với nhau.

Trầm Ngân nâng mắt, vừa vặn liền đối diện với ánh mắt tà tứ vô ngần của Trầm Ô.

Hôm nay, hắn cũng không mặc long bào, đội mũ miện như thường ngày. Trái lại, lại mặc một bộ hoàng sắc đoản bào, tóc dùng ngọc quan búi cao sau đầu, mang theo khí tức trẻ trung của một thiếu niên lang.

Lúc này, Trầm Ngân mới chợt nhớ tới, nếu bỏ qua thân phận Ma vương Hy Tà của hắn, thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên 19 tuổi mà thôi.

Không chú ý tới ánh mắt ngu ngơ trong giây lát của Trầm Ngân, Trầm Ô liền tựa tiếu phi tiếu hỏi :”Chạy lâu như vậy, ngươi khát nước sao?”

[ Thỉnh trong vòng ba giây làm ra phản ứng :

‎1. Khát.

‎2. Không khát.

‎3. Trầm mặc.]

Lần này, âm thanh thần bí kia không có nêu ra kết quả của mỗi lựa chọn.

Theo suy đoán của Trầm Ngân, đó có lẽ là vì dù làm ra quyết định gì, y cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Biết rõ sẽ không tổn hại, dây thần kinh của Trầm Ngân cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Tùy ý lựa chọn một phương án :”Khát.”

“Ồ.” Nhẹ ‘nga’ một tiếng, Trầm Ô liền chui ngược lại vào trong xe ngựa. Vài giây sau mới một lần nữa chui ra, trong tay cũng nhiều ra một chiếc ấm trà.

Ngay khi Trầm Ngân còn đang suy đoán rằng hắn muốn làm gì. Thì hắn đã bất chợt vươn tay, bình trà trong tay khẽ nghiêng, đem tất cả nước trà bên trong đều trút xuống đỉnh đầu của y.

Lúc này, Trầm Ngân cũng không khỏi cảm thấy may mắn rằng nước trà này không phải là vừa pha. Nếu không, y e rằng cũng phải chịu nổi khổ nước nóng lột da, da tróc thịt bong.

Nước trà âm ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống mái tóc, hai mắt cùng khắp mặt mũi.

Nhìn Trầm Ngân tựa như một con chuột vừa từ trong cống rãnh chui ra, Trầm Ô liền thuận tay đem ấm trà vứt sang một bên.

Từ trên cao rơi xuống, ấm trà ngay lập tức liền vỡ nát.

Trầm Ô cũng tiện thể cười khẩy một tiếng tràn đầy khiêu khích, thuận thế chui vào trong xe ngựa. Âm thanh từ tính cũng từ bên trong vang lên.

“Mang hắn ta ra phía sau đi.”

Bên trong xe ngựa được đệm một lớp thảm nhung thật dày, lại vô cùng rộng rãi, đủ để bày một bàn yến tiệc linh đình.

Ở bên cạnh Trầm Ô lúc này là một nữ tử yêu kiều, thoạt nhìn yếu đuối mong manh như dây liễu trước gió, khiến người nhìn thấy liền không nhịn được mà sinh lòng thương xót.

Thấy Trầm Ô quay trở lại, Uyển Dư liền mỉm cười dịu dàng giúp hắn rót một ly rượu, khẩu khí như lan nói :”Vương thượng, mời dùng trà.”

Tiện tay đem thân thể mềm mại của Uyển Dư ôm vào lòng. Trầm Ô một bên uống rượu, một bên lại bắt đầu suy nghĩ về Trầm Ngân.

Ngồi ở cạnh bên, phát hiện Trầm Ô đang suy tư, Uyển Dư cũng không dám làm phiền, ngoan ngoãn để cho hắn ôm.

Một lúc lâu sau, Trầm Ô mới bất chợt đặt ly rượu trống rỗng xuống bàn. Gõ nhẹ lên trên thành xe ngựa.

“Vương thượng có gì căn dặn.” Mành che trên cửa sổ được vén lên, khuôn mặt già nua lấm tấm đồi mồi của Viêm lão liền xuất hiện. Thần sắc cung kính, cũng không dám nhìn loạn khung cảnh trong xe.

“Bảo người cưỡi ngựa chậm một chút. Xe ngựa quá xóc nảy.”

Nói xong một câu như vậy, mành cửa liền bị người dứt khoát kéo lại. Để lại một mình Viêm lão túc trực bên ngoài, đỉnh đầu là một dấu chấm hỏi thật to.

Xe ngựa dùng Thần mộc đúc thành, còn lót lên năm tầng Bạch Tiên Lăng, sẽ bị xóc nảy sao?

**Xin phép hướng kẻ nào đó cười nửa miệng.

**Bốn chương rồi nhưng dung mạo của A Ngân nhà ta vẫn còn chưa được debut. Các ngươi đoán xem dung mạo của y sẽ thuộc loại nào?

–Mị hoặc, tà tứ, trẻ con, ôn hòa, thanh lãnh, dương quang, tự đại hay trầm ổn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN